NHỮNG CHỐN TẠM THỜI LONDON, THÁNG TƯ 1895-
Chỉ sau khi trở lại London, Tara Burgess mới nhận ra địa chỉ trên tấm danh thiếp mà ông Barris đưa cho cô không phải tư gia mà là khách sạn Midland Grand.
Cô để tấm danh thiếp trên bàn trong phòng khách sạn, liếc nhìn nó bất cứ khi nào cô ở trong phòng. Quên bẵng một khoảng thời gian cho tới khi lại nhớ ra nó.
Lainie cố gắng thuyết phục Tara cùng mình đi nghỉ dài ngày ở Ý, nhưng Tara từ chối. Cô không nói gì mấy với Lainie về chuyến đi tới Vienna mà chỉ nói là Ethan mời cô tới.
Lainie đề xuất rằng họ có thể chuyển nhà, và có lẽ họ nên thảo luận thêm sau khi cô trở về.
Tara chỉ gật đầu, trìu mến ôm lấy Lainie trước khi Lainie khởi hành.
Một mình trong ngôi nhà của hai chị em, Tara bước đi lơ đễnh. Cô bỏ mặc những cuốn tiểu thuyết đọc dở trên ghế và bàn.
Những lời mời của Mme. Padva tới uống trà hoặc cùng đi xem ba-lê cũng được từ chối một cách lịch sự.
Cô xoay tất cả gương trong nhà quay vào tường. Những tấm không thể nào xoay được thì cô phủ vải lên, khiến chúng như những hồn ma trong những căn phòng trống trải.
Cô không ngủ được.
Một buổi chiều, khi tấm danh thiếp đã kiên nhẫn nằm phủ đầy bụi hàng tháng trời, Tara nhặt nó lên bỏ vào túi, rồi ra khỏi nhà, đi tới ga tàu trước khi cô có thể cân nhắc xem ý định đó hay hay dở.
Tara chưa bao giờ đến khách sạn có chiếc đồng hồ ở trên đỉnh gắn liền với nhà ga St. Pancras[25] ấy, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy đây là một chốn tạm thời. Bất chấp qui mô và sự vững chãi của tòa nhà, có cảm giác như nó vô thường, một nơi chảy tới không ngừng những vị khách trọ, những kẻ lữ hành trên đường đến và đi tới các nơi khác. Chỉ nán lại phút chốc trước khi tiếp tục tới những điểm đến khác.
Tara hỏi quầy lễ tân nhưng họ nói rằng khách sạn không có vị khách nào tên thế cả. Cô nhắc lại cái tên vài lần sau khi nhân viên lễ tân cứ nghe nhầm mãi. Cô thử hơn một lần, vì những chữ trên tấm danh thiếp ông Barris đưa đã bị nhòe, và cô không thể nhớ được cách phát âm đúng. Càng đứng đó, cô càng cảm thấy không chắc chắn rằng mình đã từng nghe cái tên bị nhòe trên tấm danh thiếp đó.
Nhân viên lịch sự hỏi liệu cô có muốn để lại lời nhắn không, có thể quý ông được hỏi chưa tới nhận phòng, nhưng Tara từ chối, cảm ơn nhân viên đó và cho tấm danh thiếp lại vào túi.
Cô lang thang trong sảnh khách sạn, tự hỏi liệu có phải địa chỉ bị sai, nhưng ông Barris vốn có bao giờ cung cấp thông tin không chính xác đâu.
“Chào cô Burgess,” một giọng nói cạnh cô vang lên. Cô đã không nhận ra ông tiến đến, nhưng người đàn ông mà cô vẫn không tài nào nhớ nổi cách gọi tên đang đứng ngay cạnh cô, trong bộ vét màu xám không lẫn với ai.
“Chào ông,” cô đáp.
“Có phải cô đang tìm tôi không?” ông hỏi.
“Quả đúng thế,” Tara nói. Cô bắt đầu giải thích rằng ông Barris đã gửi thư cho cô. Cô cho tay vào túi, nhưng lại không thấy tấm danh thiếp nào trong đó. Cô dừng lại, bối rối.
“Có chuyện gì sao?” người đàn ông mặc đồ xám hỏi.
“Không,” Tara nói, không chắc mình có mang theo tấm danh thiếp hay là nó vẫn đang nằm trên bàn trong phòng khách nhà cô. “Tôi muốn nói chuyện với ông về rạp xiếc.”
“Tốt thôi,” ông nói. Ông đợi cô bắt đầu, biểu cảm của ông thoáng vẻ hứng thú.
Tara cố hết sức giải thích mối lo ngại của mình. Rằng đang có nhiều chuyện xảy ra với rạp xiếc hơn hầu hết mọi người vẫn tưởng. Rằng có những yếu tố mà cô không tìm nổi cách giải thích hợp lý. Cô nhắc lại vài điều đã nói với ông Barris. Mối lo ngại khi không thể chắc chắn rằng liệu có bất cứ thứ gì là thật. Cảm giác bối rối khi nhìn vào gương và thấy vẫn gương mặt ấy, không hề thay đổi sau hàng năm trời.
Cô liên tục ấp úng, cảm thấy khó có thể diễn đạt chính xác những gì mình muốn nói. Biểu cảm hứng thú nhàn nhạt ấy không thay đổi.
“Cô muốn điều gì ở tôi vậy, cô Burgess?” ông hỏi khi cô ngừng lại.
“Tôi muốn một lời giải thích,” cô nói.
Ông nhìn cô một lúc vẫn với biểu cảm không hề thay đổi đó.
“Rạp xiếc đơn giản chỉ là một rạp xiếc,” ông nói. “Sự phô diễn ấn tượng, nhưng không gì hơn thế. Cô không đồng ý thế sao?”
Tara gật đầu trước khi kịp nghĩ ra câu trả lời.
“Chẳng phải cô còn phải đón tàu sao, cô Burgess?” ông hỏi.
“Vâng,” Tara trả lời. Cô đã quên bẵng chuyến tàu của mình. Cô băn khoăn không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng cô không thể tìm thấy cái đồng hồ nào để kiểm tra.
“Tôi cũng đang định ra ga bây giờ, nếu cô không ngại có người tháp tùng.”
Họ cùng nhau đi một đoạn ngắn từ khách sạn ra sân ga. Ông giữ cửa mở giúp cô. Ông buông mấy lời nhận xét nhạt nhẽo về thời tiết.
“Tôi nghĩ đối với cô, tốt hơn hết là tìm một thứ gì khác mà tiêu tốn thời gian,” ông nói khi họ bước tới những đoàn tàu. “Thứ gì đó khiến cô không còn nghĩ tới rạp xiếc nữa. Cô có đồng ý không?”
Tara lại gật đầu.
“Chúc cô một ngày tốt lành nhé, cô Burgess,” ông nói và chạm nhẹ vào mũ.
“Chúc ông một ngày tốt lành,” cô nhắc lại.
Ông để cô lại trên sân ga, và khi cô quay lại nhìn xem ông đi hướng nào, đã không còn thấy bóng áo vét xám ở đâu nữa trong đám đông.
Tara đứng gần mép sân ga, đợi chuyến tàu của mình. Cô không thể nào nhớ ra đã nói với ông A.H- chuyến tàu mà cô sẽ đi, nhưng ông đã đưa cô tới đúng ga tàu đó. Cô cảm thấy dường như có điều gì đó cô đã muốn hỏi, nhưng giờ không thể nhớ ra. Cô không thể nhớ được gì về cuộc nói chuyện, chỉ trừ ấn tượng rằng có điều gì đó khác mà cô nên dành thời gian cho nó, một nơi nào khác để đến, một vấn đề khác đáng được quan tâm hơn.
Cô đang băn khoăn xem điều đó có thể là gì thì một sắc xám ở phía bên kia sân ga vụt qua, lọt vào mắt cô.
Ông A.H- đứng trong một góc tối, thậm chí với khoảng cách và bóng tối ấy, Tara vẫn có thể chắc rằng ông đang tranh cãi với ai đó mà cô không thể nhìn thấy.
Những người khác đi ngang qua mà không thèm liếc về phía họ.
Khi ánh sáng từ vòm phía trên khung cửa sổ dịch chuyển, Tara có thể nhìn thấy người đang cãi nhau với ông A.H-.
Người đàn ông đó không cao lắm, chóp mũ của ông ta trông giống như chiếc mũ xám của ông A.H bị hạ xuống một bậc, giống đến mức lúc đầu Tara đã nghĩ rằng người đàn ông đó chỉ là một ảnh ảo phản chiếu và cảm thấy thật lạ khi ông A.H- lại đi cãi nhau với chính hình phản chiếu của mình ngay giữa ga tàu.
Nhưng bộ vét kia rõ ràng là sẫm màu hơn. Mái tóc của hình phản chiếu kia dài hơn dù cũng cùng gam xám đó.
Qua làn hơi nước và đám đông, Tara có thể nhìn thấy rõ những điểm sáng màu của lớp ren trên cổ tay áo sơ-mi, đôi mắt tối màu bắt sáng nhất trên gương mặt người đàn ông kia. Những góc mặt đứng yên rồi lại biến mất vào bóng tối méo mó, chưa bao giờ ổn định được một lúc.
Ánh sáng lọt từ trên xuống lại chuyển động, và dáng hình ấy run rẩy như thể Tara đang nhìn qua làn hơi nhiệt, dù ông A.H- vẫn khá là sắc nét và rõ ràng.
Tara bước thêm một bước về phía trước, ánh mắt cô bị găm vào bóng ma trên sân ga đối diện.
Cô không nhìn thấy đoàn tàu.