BIỂN DẬY SÓNG DUBLIN, THÁNG SÁU 1901
Sau khi ảo thuật gia cúi chào và biến mất trước những cặp mắt ngỡ ngàng của khán giả, họ vỗ tay tán thưởng không gian trống rỗng. Họ đứng dậy khỏi ghế ngồi và một vài người bàn luận với bạn bè mình, trầm trồ về thủ thuật này, thủ thuật kia trong lúc đổ dồn ra cánh cửa đã xuất hiện trở lại phía bên hông căn lều kẻ sọc.
Một người đàn ông, ở vòng ghế phía ngoài, vẫn ngồi yên trên ghế khi mọi người rời đi. Đôi mắt anh ta, gần như bị che khuất trong mảnh bóng hắt xuống của vành mũ quả dưa trên đầu, chăm chăm nhìn vào không gian trung tâm vòng tròn nơi ảo thuật gia mới khoảnh khắc trước còn chiếm lĩnh.
Phần còn lại của khán phòng rời đi. Người đàn ông đó vẫn ngồi.
Sau vài phút, cánh cửa mờ dần, tan vào vách lều, một lần nữa trở nên vô hình.
Ánh nhìn của người đàn ông không hề động đậy. Anh ta cũng không liếc nhìn cánh cửa đã biến mất.
Một lát sau, Celia ngồi trước mặt anh, quay sang bên và tựa cánh tay lên lưng ghế. Cô hẵng còn bận bộ đồ như lúc biểu diễn, chiếc váy dài màu trắng, hoa văn là những mảnh câu đố chưa được giải đáp, rơi dần vào mảng tối dọc gấu váy.
“Anh đến thăm em,” cô nói, không giấu nổi sự hài lòng trong giọng nói.
“Anh có vài ngày thôi,” Marco nói. “Và em dạo này lại không ở gần London.”
“Bọn em sẽ ở London khi sang thu,” Celia nói. “Đã thành thông lệ rồi.”
“Anh không thể đợi lâu như thế để được gặp em.”
“Thật tốt khi được thấy anh,” Celia khẽ nói. Cô vươn người và vuốt thẳng mép mũ cho anh.
“Em có thích Vân Mê Cung không?” anh hỏi. Anh nắm lấy tay cô khi cô hạ tay xuống.
“Có,” cô nói, hơi thở gấp gáp khi những ngón tay anh bao quanh tay cô. “Anh đã thuyết phục ông Barris của chúng ta giúp à?”
“Quả là thế,” Marco nói, lướt ngón tay cái lên cườm tay cô. “Anh nghĩ mình có thể sử dụng một ít trợ giúp để có được sự cân bằng tương xứng. Hơn nữa, em có Vòng Đu Quay của em còn chúng ta chia sẻ Mê Hồn Trận, anh nghĩ là sẽ công bằng nếu anh có một nguyên tác Barris của riêng mình.”
Ánh mắt da diết và sự đụng chạm của anh tràn lên Celia như cơn sóng, cô rút tay khỏi tay anh trước khi bị cơn sóng ấy nhấn chìm.
“Anh đến chỉ để cho em thấy những chiến tích phép thuật lẫy lừng của mình đấy à?” cô hỏi.
“Cũng không phải trong lịch trình của anh cho tối nay nhưng nếu em muốn...”
“Anh đã xem em, như thế là công bằng rồi còn gì.”
“Anh có thể ngắm em cả đêm,” anh nói.
“Anh đã ngắm rồi,” Celia nói. “Đêm nay anh đã ngồi lẫn vào đám đông khán giả, em đã nhận ra rồi.”
Cô đứng lên và bước về phía trung tâm vòng tròn, quay người khiến tà váy xoay tròn quanh cô.
“Em có thể nhìn thấy từng ghế,” cô nói. “Anh không trốn được em khi anh ngồi ở hàng ghế sau đâu.”
“Anh nghĩ có lẽ mình sẽ không kìm nén được mà chạm vào em nếu anh ngồi ở hàng trước,” Marco nói, di chuyển khỏi ghế của mình rồi đứng ngay mép sàn diễn hình tròn, ngay trong hàng ghế đầu tiên.
“Em có đủ gần với ảo ảnh của anh không?” cô hỏi.
“Nếu anh nói là không thì liệu em có tới gần hơn không?” anh đáp lời, không buồn giấu đi nụ cười rạng rỡ. Đáp lại, Celia tiến thêm một bước nữa về phía anh, gấu váy quét qua giày anh. Đủ gần để anh nâng tay lên và nhẹ nhàng đặt bàn tay lên eo cô.
“Lần trước anh không cần phải chạm vào em cơ mà,” cô nhận xét, nhưng cũng không phản đối.
“Anh nghĩ là mình nên thử điều gì đó đặc biệt,” Marco nói.
“Em có nên nhắm mắt lại không?” Celia nghịch ngợm hỏi, nhưng thay vì trả lời, anh xoay người cô lại để cô quay lưng về phía anh, vẫn giữ bàn tay trên eo cô.
“Hãy xem nhé,” anh thì thầm vào tai cô.
Những bức vách bằng vải bạt kẻ sọc của căn lều cứng lại, bề mặt mềm mại rắn lại khi lớp vải trở thành giấy. Những con chữ xuất hiện khắp các bức tường giấy đó, những chữ đánh máy chồng lên dòng viết tay. Celia có thể đoán ra những đoạn thơ xô-nết của Shakespeare và những trích đoạn chiến ca dành cho những nữ thần Hy Lạp khi bài thơ phủ kín căn lều. Nó bao phủ khắp các vách và trần lều rồi lan cả xuống mặt đất.
Và rồi căn lều bắt đầu mở ra, lớp giấy gập lại và tách ra. Những sọc đen vươn dài vào trong không trung trong khi những sọc trắng rực sáng, hướng lên trên và chẽ thành các nhánh.
“Em có thích không?” Marco hỏi, khi chuyển động dừng lại và họ đứng trong một khu rừng khuất bóng bởi những tán cây phủ đầy thơ tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Celia chỉ có thể gật đầu.
Anh miễn cưỡng buông cô ra, bước theo khi cô dạo qua rừng cây, đọc những dòng thơ trên cành và thân cây.
“Làm thế nào mà anh nghĩ ra được những hình ảnh như vậy?” cô hỏi, áp bàn tay lên lớp vỏ bằng giấy của một trong những cái cây. Nó ấm áp và rắn chắc dưới những ngón tay cô, tỏa sáng từ bên trong giống như đèn lồng.
“Anh nhìn sự vật trong tâm trí mình,” Marco nói. “Trong những giấc mơ, anh hình dung ra em.”
“Em không nghĩ là anh đã tưởng tượng làm thế nào để làm vừa lòng đối thủ,” Celia nói.
“Anh chưa bao giờ thực sự nắm được luật chơi, vì thế anh đã đi theo bản năng của mình,” Marco bộc bạch.
“Bố em vẫn cố tình mập mờ về luật chơi,” Celia nói khi họ đi xuyên qua rừng cây. “Nhất là khi em hỏi khi nào hay bằng cách nào lời phán quyết sẽ được đưa ra.”
“Alexander cũng từ chối đưa ra thông tin đó.”
“Em hi vọng là ông ấy không làm phiền anh như bố đối với em,” Celia nói. “Mặc dù đương nhiên là bố em cũng chẳng biết làm gì hơn.”
“Anh đã không gặp Alexander hàng năm trời,” Marco nói. “Ông luôn... xa cách và không dễ tiếp cận, nhưng ông là điều gần với gia đình nhất mà anh có. Vậy mà ông vẫn không nói gì với anh.”
“Em khá là ghen tị đấy,” Celia nói. “Bố em luôn nói với em rằng em là nỗi thất vọng.”
“Anh không tin là em có thể làm bất kì ai thất vọng,” Marco nói.
“Ấy là anh chưa có hân hạnh được gặp bố em thôi.”
“Em nói với anh chuyện gì xảy ra với ông được không?” Marco hỏi. “Anh thấy tò mò đấy.”
Celia thở dài trước khi cô bắt đầu, cô dừng lại cạnh một cái cây có khắc những câu chữ của tình yêu và mong nhớ. Cô chưa bao giờ kể với ai câu chuyện này, chưa bao giờ được trao cơ hội để đề cập nó với bất cứ ai hiểu được.
“Bố em đã luôn có phần tham vọng quá mức,” cô bắt đầu. “Những việc muốn làm, ông đã không hoàn thành được, không như ông mong muốn. Ông muốn đưa bản thân mình ra khỏi thế giới vật chất.”
“Có thể nào?” Marco hỏi. Celia cảm kích vì anh đã không ngay lập tức bác bỏ ý tưởng đó. Cô có thể thấy anh đang cố suy nghĩ trong đầu và cô cố tìm cách giải thích tốt nhất.
“Hình dung là em có một ly rượu đi,” cô nói. Một ly rượu đỏ xuất hiện trong tay cô. “Cảm ơn anh. Nếu em lấy chỗ rượu này đổ vào một bể nước, hoặc một cái hồ hay thậm chí là một đại dương, liệu chỗ rượu ấy có bị mất đi không?”
“Không, nó sẽ chỉ loãng ra,” Marco nói.
“Chính xác,” Celia đáp. “Bố em đã tìm được cách để bỏ đi cái ly của ông.” Khi cô nói, chiếc ly trong tay cô mờ đi, nhưng chỗ rượu thì vẫn còn, lơ lửng trong không trung. “Nhưng ông đã đi thẳng ra đại dương chứ không phải ở một bể nước hay thậm chí là một cái ly lớn hơn. Ông gặp vấn đề khi gắn kết bản thân lại. Ông có thể làm được, dĩ nhiên, nhưng khó. Nếu ông thỏa mãn với việc chiếm hữu một nơi thôi thì có lẽ ông sẽ thoải mái hơn. Nhưng ngược lại, quá trình ấy lại khiến ông bị trôi dạt. Ông phải bám vào sự vật. Ông bám vào ngôi nhà của mình ở New York. Những nhà hát mà ông đã biểu diễn thường xuyên. Ông bám vào em khi nào có thể, mặc dù em đã học được cách né tránh ông khi em muốn. Ông ghét điều đó, nhất là khi em đang ra sức thực hiện một trong những thủ thuật phòng vệ của ông.”
“Liệu có thể được không?” Marco hỏi. “Những gì ông muốn thực hiện ấy? Ý anh là theo một cách đúng đắn.”
Celia nhìn vào chỗ rượu đang lơ lửng mà không có ly. Cô nhấc tay lên chạm vào và nó tan ra thành những giọt rượu rồi lại tụ lại với nhau.
“Em tin là có thể được,” cô nói, “trong những điều kiện đúng. Nó sẽ cần một vật chuẩn. Một địa điểm, một cái cây, một nguyên tố vật chất để bám vào. Một thứ gì đó để không bị trôi đi. Em ngờ là bố em đơn thuần chỉ muốn cả thế giới này thành vật chuẩn của mình, nhưng em tin rằng sẽ cần phải cụ thể hơn. Để hoạt động như một cái ly nhưng linh hoạt hơn để chuyển động bên trong.” Cô chạm lại vào chỗ rượu lơ lửng, đẩy nó về phía cái cây cô đứng cạnh. Chất lỏng thấm vào giấy, từ từ lan ra cho tới khi toàn bộ cái cây tỏa ra sắc đỏ sậm trong khu rừng toàn màu trắng.
“Em đang thao túng ảo giác của anh,” Marco nói, anh nhìn một cách hiếu kì vào cái cây thấm rượu.
“Anh đã để em làm thế,” Celia nói. “Em đã không chắc là mình làm được.”
“Liệu em có làm được không?” Marco hỏi. “Điều mà bố em muốn làm ấy.”
Celia trầm tư nhìn cái cây hồi lâu trước khi trả lời. “Nếu em có lý do phải làm, em nghĩ là em làm được,” cô nói. “Nhưng em thích thế giới vật chất hơn. Em nghĩ bố em đã cảm nhận được tuổi tác, vốn rất nhiều so với vẻ ngoài, và ông không chấp nhận được ý nghĩ bị mục rữa trong đất. Ông có lẽ cũng đã ước rằng sẽ kiểm soát được số phận của chính mình, nhưng em không dám chắc, vì ông đã không hề nói với em trước khi ông muốn làm điều đó. Bỏ lại em với vô vàn câu hỏi phải trả lời và một đám tang giả. Điều này dễ dàng hơn điều anh có thể hình dung.”
“Nhưng ông nói chuyện với em sao?” Marco hỏi.
“Có, dù không thường xuyên như trước. Ông trông vẫn thế; em nghĩ đó là một tiếng vọng, ý thức của ông được giữ lại trong vẻ bề ngoài của một dạng vật chất. Nhưng ông không có kết cấu bền vững và nó làm ông vô cùng khó chịu. Bản thể của ông có thể đã chắc chắn hơn nếu ông thực hiện khác đi. Nhưng em không chắc là bản thân em muốn vĩnh viễn bị giam lại trong một cái cây, anh có thế không?”
“Anh nghĩ là còn tùy vào cái cây,” Marco nói.
Anh quay sang cái cây màu đỏ và nó tỏa sáng hơn, màu đỏ của than hồng đổi dần sang sắc sáng ấm áp của ngọn lửa.
Những cái cây xung quanh cũng thay đổi.
Khi ánh sáng từ các cây tăng lên, nó trở nên sáng đến mức Celia phải nhắm mắt lại.
Mặt đất dưới chân cô dịch chuyển, đột nhiên không còn vững chãi, nhưng Marco đặt bàn tay lên eo cô để giữ cô đứng vững.
Khi cô mở mắt ra, họ đang đứng trên boong một con tàu giữa đại dương.
Chỉ có điều con tàu này được làm từ những cuốn sách, cánh buồm của nó là hàng ngàn trang sách chồng lên nhau, và biển cả nơi nó đang lướt trên là mực một màu đen thẫm.
Những đốm sáng nhỏ xíu xuất hiện dọc bầu trời, như những ngôi sao bị cột lại tỏa sáng như mặt trời.
“Anh đã nghĩ một nơi nào đó mênh mông sẽ thật tuyệt sau khi nói về những không gian bó hẹp,” Marco nói.
Celia bước tới mép boong tàu, chạy bàn tay dọc theo gáy những cuốn sách tạo thành lan can. Một làn gió nhẹ đùa nghịch tóc cô, mang theo mùi hương tê tê của những cuốn sách bụi bặm và mực đậm màu.
Marco bước tới và đứng cạnh cô khi cô nhìn vào mặt biển lúc nửa đêm đang kéo dài tới tận chân trời rõ nét mà không thấy bờ.
“Đẹp quá,” cô nói.
Cô liếc xuống nhìn bàn tay phải của anh đang đặt trên lan can, cau mày lại khi ngắm những ngón tay trần không dấu vết của anh.
“Có phải em đang tìm cái này?” anh hỏi, vung bàn tay đầy kiểu cách. Lớp da dịch chuyển, để lộ vết sẹo bao quanh ngón nhẫn của anh. “Vết sẹo từ một cái nhẫn năm anh mười bốn tuổi. Cái nhẫn có chữ gì đó bằng tiếng Latin nhưng anh không biết đó là gì.”
“Esse quam videri,” Celia nói. “Bản chất, hơn là biểu hiện. Đó là gia pháp nhà Bowen. Bố em rất thích khắc nó lên các thứ. Em không hoàn toàn chắc là ông coi trọng sự mỉa mai ấy. Cái nhẫn đó giống như chiếc này.” Cô đặt bàn tay phải của mình cạnh tay anh, dọc theo những cuốn sách tiếp nối nhau. Chiếc nhẫn trên tay cô được khắc những gì mà Marco đã từng nghĩ là vết khắc phức tạp, nhưng đó là cùng một dòng chữ uốn lượn.
Celia xoay chiếc nhẫn, trượt nó xuống ngón tay để anh có thể thấy vết sẹo.
“Đó là vết thương duy nhất em đã không bao giờ có thể làm lành lại hoàn toàn,” cô nói.
“Của anh cũng thế,” Marco nói, anh nhìn vào chiếc nhẫn mặc dầu đôi mắt vẫn cứ hướng tới vết sẹo. “Chỉ khác nó là vàng. Của em được làm bởi một thứ gì đó của Alexander phải không?”
Celia gật đầu.
“Khi đó em mấy tuổi?” anh hỏi.
“Khi đó em sáu tuổi. Chiếc nhẫn đó trơn và bằng bạc. Đó là lần đầu tiên em gặp một người có thể làm được những điều giống bố em, mặc dầu ông ấy có vẻ như rất khác bố. Ông ấy nói với em rằng em là một thiên sứ. Đó là điều đáng yêu nhất mà một người có thể nói với em.”
“Nói vậy là giảm nhẹ đi rồi,” Marco nói, đặt tay anh lên tay cô.
Một cơn gió đột nhiên thổi căng những cánh buồm giấy. Những trang sách phần phật khi bề mặt biển mực gợn sóng.
“Em đã làm thế,” Marco nói.
“Em đâu có cố ý,” Celia nói, nhưng cô không rút tay về.
“Anh không ngại đâu,” Marco nói, lồng tay mình vào tay cô. “Tự anh cũng có thể làm được, em biết mà.” Gió mạnh dần lên, tạo thành những đợt sóng mực tối màu va vào con tàu. Những trang sách rớt xuống từ cánh buồm, xoay quanh họ như lá cây. Con tàu bắt đầu nghiêng đi và Celia suýt chút nữa thì sẩy chân, nhưng Marco vòng tay ôm lấy eo cô giữ thăng bằng trong khi cô bật cười.
“Quả là ấn tượng đấy, quý ngài Ảo Thuật Gia,” cô nói.
“Hãy gọi anh bằng tên của anh,” anh nói. Anh chưa bao giờ nghe thấy cô nói tên anh và được ôm cô trong vòng tay khiến anh đột nhiên khát khao được nghe âm thanh đó. “Gọi đi em,” anh nói thêm khi cô ngần ngại.
“Marco,” cô nói, nhẹ và mềm. Tên anh trên đầu lưỡi cô nghe thậm chí còn mê hoặc hơn những gì anh đã tưởng tượng, và anh nhoài người về phía đó để nếm.
Ngay trước khi môi anh chạm tới môi cô, Celia quay đi. “Celia,” Marco thở dài vào tai cô, chất đầy tên cô với tất cả nỗi khát khao và thất vọng mà cô cảm thấy về bản thân, hơi thở anh nóng bỏng trên cổ cô.
“Em xin lỗi,” cô nói. “Em... em không muốn làm chuyện này rối ren hơn nó vốn thế.”
Anh không nói gì, vẫn giữ nguyên vòng tay quanh cô, nhưng gió bắt đầu lặng, những cơn sóng vỗ vào con tàu bắt đầu bình ổn.
“Em đã dành phần lớn cuộc đời vật lộn để giữ bản thân mình trong tầm kiểm soát,” Celia nói, tựa đầu lên vai anh. “Để biết bản thân mình bên trong và bên ngoài, mọi thứ được giữ trong một trật tự hoàn hảo. Em đã mất điều đó khi em ở bên anh. Nó làm em sợ, và...”
“Anh không muốn em sợ,” Marco cắt ngang.
“Nó khiến em sợ khi em thấy thích nó,” Celia nói nốt, xoay mặt về phía anh. “Được đánh mất mình trong anh tuyệt vời đến nhường nào. Được buông mình. Được anh ngăn cho không làm vỡ chùm đèn hơn là phải một mình không ngừng lo lắng về nó.”
“Anh có thể.”
“Em biết.”
Họ đứng bên nhau lặng lẽ khi con tàu trôi dần về phía chân trời vô định.
“Đi với anh,” Marco nói. “Tới bất cứ đâu. Đi khỏi rạp xiếc, đi khỏi Alexander và bố em.”
“Không được đâu anh,” Celia nói.
“Dĩ nhiên là được mà,” Marco nài nỉ. “Em và anh bên nhau, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì.”
“Không,” Celia nói. “Chúng ta chỉ có thể làm bất cứ điều gì ở đây thôi.”
“Anh không hiểu.”
“Anh đã từng nghĩ về nó, về chuyện cứ thế ra đi chưa? Thực sự nghĩ về nó với chủ đích sẽ theo đến cùng mà không phải như một giấc mộng hay một ảo vọng thoáng qua?” Khi anh chưa trả lời, cô nói tiếp. “Nghĩ về nó đi, ngay bây giờ. Hãy hình dung chúng ta rời bỏ nơi này và trận đấu này và bắt đầu lại từ đầu ở một nơi nào khác, và thực sự mong mỏi nó.”
Marco nhắm mắt lại và hình dung trong tâm trí, tập trung không phải vào giấc mơ mà vào thực tế. Lập kế hoạch từ những chi tiết nhỏ nhất, từ chuyện thu xếp sổ sách của Chandresh cho nhân viên kế toán mới tới chuyện đóng đồ trong căn hộ, kể cả chuyện những chiếc nhẫn cưới trên tay họ.
Và rồi bàn tay phải của anh bắt đầu bỏng rát, cơn đau sắc nhọn và cào xé, bắt đầu từ vết sẹo trên ngón tay chạy lan lên cánh tay, xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu anh. Giống cơn đau khi vết sẹo được tạo ra nhân lên ngàn lần. Chuyển động của con tàu dừng lại ngay tắp lự. Trang giấy mủn ra và biển mực nhạt đi, để lại một vòng những chiếc ghế bên trong căn lều kẻ sọc khi Marco đổ sụp xuống đất.
Cơn đau dịu đi chút ít khi Celia quỳ xuống cạnh anh và cầm lấy tay anh.
“Cái đêm diễn ra bữa tiệc kỉ niệm,” cô nói. “Cái đêm anh hôn em. Em đã nghĩ về điều này vào đêm đó. Em không muốn đấu tiếp, em chỉ muốn ở bên anh. Em nghĩ là mình sẽ đề nghị anh chạy trốn cùng em và em thực sự muốn vậy. Ngay khoảnh khắc em thuyết phục mình rằng chúng ta có thể làm được, em đã đau đớn đến mức không chịu nổi. Friedrick đã không hiểu chuyện gì xảy ra, ông ấy đã ngồi cạnh em trong một góc khuất yên lặng, nắm lấy tay em và đã không hỏi han gì khi em không thể giải thích nổi bởi ông ấy là một người tốt như vậy đấy.”
Cô cúi xuống nhìn vết sẹo trên tay Marco khi anh đang cố lấy lại nhịp thở.
“Em đã nghĩ có thể đó là vì anh,” cô nói. “Và thế là em đã thử một lần không lên tàu khi nó rời đi và nó cũng đau đớn hệt vậy. Chúng ta thực sự ràng buộc với nhau.”
“Em đã muốn chạy trốn cùng anh,” Marco nói, anh mỉm cười dù cơn đau vẫn còn. “Anh không biết nụ hôn đó đã hiệu quả đến vậy.”
“Lẽ ra anh đã có thể làm cho em quên đi, lấy nó ra khỏi kí ức em dễ dàng như anh đã làm với tất cả mọi người trong bữa tiệc.”
“Không dễ đâu,” Marco nói. “Và anh đã không muốn em quên.”
“Em không thể quên được,” Celia nói. “Giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Thê thảm. Nhưng cơn đau đang nguôi dần. Anh đã nói với Alexander là anh muốn từ bỏ vào đêm đó. Anh đã không hẳn muốn thế. Anh chỉ muốn một phản ứng từ ông ấy thôi.”
“Có vẻ như nó khiến chúng ta nghĩ rằng chúng ta không bị giam cầm,” Celia nói. “Chúng ta không thể cảm thấy những song sắt trừ phi chúng ta bị đẩy vào chúng. Bố em nói rằng sẽ dễ dàng hơn nếu anh và em không quá quan tâm tới nhau. Có lẽ ông nói đúng.”
“Anh đã cố,” Marco nói, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô. “Anh đã cố để em ra đi và anh không thể. Anh không thể ngừng nghĩ tới em. Anh không thể ngừng mơ về em. Lẽ nào em không cảm thấy như thế với anh?”
“Có chứ,” Celia nói. “Em có anh ở đây, tất cả xung quanh em. Em ngồi trong Vườn Băng để nhận ra điều này, cách mà anh khiến em cảm nhận. Em đã cảm thấy nó ngay cả trước khi em biết anh là ai, và mỗi khi em nghĩ nó không thể nào mãnh liệt hơn được thì nó lại càng mạnh mẽ hơn nữa.”
“Vậy thì cái gì đang ngăn cản chúng ta ở bên nhau?” anh hỏi, trượt hai bàn tay xuống khỏi mặt Celia, vuốt theo đường cổ áo cô.
“Em muốn thế,” Celia nói, thở hổn hển khi bàn tay anh dịch xuống thấp hơn. “Hãy tin em, em muốn thế. Đây không chỉ là về anh và em. Còn có rất nhiều người khác bị vướng vào trận đấu này. Tình thế ngày càng khó khăn để giữ mọi thứ trong trật tự. Và việc này” - cô đặt tay mình lên tay anh - “việc này cực kì khiến em phân tâm. Em lo những gì có thể xảy ra khi em không còn tập trung được nữa.”
“Em không có nguồn năng lượng,” anh nói.
Cô nhìn anh, tỏ ra không hiểu.
“Nguồn năng lượng nào?” cô nhắc lại.
“Cách anh sử dụng vạc lửa, giống như một đường dẫn. Mượn năng lượng từ ngọn lửa. Em không có bất kì thứ gì giống thế, em chỉ tự mình làm phải không?”
“Em không biết cách nào khác,” Celia nói.
“Em vẫn luôn điều khiển rạp xiếc phải không?” Marco hỏi.
Celia gật đầu. “Em đã quen với việc đó. Đa phần thời gian là kiểm soát được.”
“Anh không thể hình dung nổi việc đó gây kiệt sức tới mức nào.”
Anh khẽ hôn lên trán Celia trước khi buông cô ra, vẫn ở thật gần bên cô hết mức có thể mà không chạm vào.
Và rồi anh kể cho cô nghe những câu chuyện. Những thần thoại anh học được từ thầy. Những câu chuyện kì ảo anh tự sáng tạo, được truyền cảm hứng từ chỗ này hay chỗ kia trong những câu chuyện khác mà anh đọc được trong những cuốn sách cổ xưa gáy đã rạn nứt. Những ý niệm rạp xiếc không chỉ gói gọn trong những căn lều.
Cô đáp lại bằng những câu chuyện cổ thời thơ ấu của cô trong những căn phòng phía sau những rạp hát. Những chuyến phiêu lưu tại những thành phố xa xôi mà rạp xiếc đã từng tới. Cô thuật lại chi tiết từng sự kiện trong những chuỗi ngày kiếm sống bằng thuật gọi hồn, thấy thật vui khi anh cũng cho rằng hành trình đó đáng chán y như cô cảm nhận lúc đó.
Họ ngồi và thủ thỉ cho đến gần rạng đông, và anh chỉ rời đi khi rạp xiếc sắp đóng cửa.
Marco ôm Celia vào lòng một lát trước khi anh đứng dậy, nhấc cô lên cùng mình.
Anh lấy từ trong túi áo ra tấm danh thiếp chỉ có một chữ cái M và một địa chỉ.
“Anh hiện dành ít thời gian ở nhà Chandresh hơn,” anh nói khi đưa cho cô tấm danh thiếp. “Khi anh không ở đó thì đây là nơi em sẽ tìm thấy anh. Em được chào đón bất cứ lúc nào, dù là ngày hay đêm. Bất cứ khi nào em có hứng xao nhãng.”
“Cảm ơn anh,” Celia nói. Cô đảo tấm thiếp qua các ngón tay và nó biến mất.
“Khi tất cả chuyện này kết thúc, dù ai trong hai ta thắng, anh sẽ không để em đi dễ dàng đâu. Đồng ý nhé?”
“Đồng ý.”
Marco cầm tay cô và nâng nó lên môi anh, hôn lên chiếc nhẫn bạc che đi vết sẹo của cô.
Celia vuốt ve cạnh hàm anh. Rồi cô quay đi, biến mất trước khi anh kịp vươn tay ra níu cô lại.