← Quay lại trang sách

LỜI THỈNH CẦU CONCORD, MASSACHUSETTS, 30 THÁNG MƯỜI, 1902

Lũ cừu hôm nay cứ ngúng nguẩy khó bảo khi Bailey cố gắng lùa chúng từ cánh đồng này sang cánh đồng khác. Chúng trì lại, giơ sừng, rống lên, xô đẩy, khăng khăng rằng cỏ ở cánh đồng hiện tại ngon hơn nhiều cỏ ở phía bên kia cánh cổng được bao quanh bởi bờ tường đá thấp tè cho dù Bailey cố gắng tới mức nào để chứng minh điều ngược lại.

Rồi có giọng nói vang lên phía sau lưng cậu. “Chào Bailey.”

Poppet nhìn có vẻ gì đó không ổn, cô đứng đó phía bên kia bờ tường. Ánh sáng ban ngày quá chói, vùng xung quanh quá mờ nhạt và xanh ngắt. Trang phục của cô, mặc dù để ẩn thân và không phải trang phục rạp xiếc, lại quá ư lộng lẫy. Tà váy quá điệu đàng so với trang phục thường ngày; đôi ủng của cô, dù có dính bụi, quá kiểu cách và không hợp với việc đi lại trong nông trang. Cô không đội mũ, mái tóc màu đỏ của cô buông lơi, tung bay trong gió.

“Chào Poppet,” cậu nói sau khi choàng tỉnh khỏi cơn ngỡ ngàng. “Cậu làm gì ở đây thế?”

“Tớ cần nói với cậu chuyện này,” cô nói. “Thực ra là, nhờ cậu chuyện này.”

“Không thể đợi đến tối nay sao?” Bailey hỏi. Gặp gỡ Poppet và Widget ngay sau khi rạp xiếc mở màn mỗi tối đã trở thành đều đặn hàng đêm.

Poppet lắc đầu.

“Tớ nghĩ là sẽ tốt hơn nếu cho cậu thời gian để suy nghĩ,” cô nói.

“Suy nghĩ về cái gì?”

“Suy nghĩ về việc đi cùng với bọn tớ.”

Bailey chớp mắt nhìn cô. “Cái gì?” cậu mãi mới thốt lên được.

“Đêm nay là đêm cuối của bọn tớ ở đây,” cô nói. “Và tớ muốn cậu đi cùng bọn tớ khi bọn tớ rời đi.”

“Cậu đang đùa,” Bailey nói.

Poppet lắc đầu.

“Tớ không hề, tớ thề là tớ không hề. Tớ đã muốn đợi cho đến khi tớ chắc rằng đó là điều đúng đắn để hỏi, điều đúng đắn để làm, và giờ thì tớ đã chắc chắn. Nó quan trọng lắm.”

“Ý cậu là gì? Quan trọng kiểu gì?” Bailey hỏi.

Poppet thở dài. Cô ngước mắt lên, nhìn chăm chú như thể đang tìm kiếm những ngôi sao bị giấu ở phía sau màn trời xanh lam điểm xuyết những đám mây trắng bông.

“Tớ biết là cậu sẽ đi với bọn tớ,” cô nói. “Phần đó tớ biết chắc.”

“Nhưng tại sao? Tại sao lại là tớ? Tớ sẽ làm gì, chỉ là bám đuôi thôi à? Tớ không giống cậu và Widget, tớ chẳng thể làm gì đặc biệt cả. Tớ không thuộc về rạp xiếc.”

“Cậu có! Tớ chắc chắn là cậu có. Tớ chưa biết tại sao, nhưng chắc chắn là cậu thuộc về bên tớ. Bên bọn tớ, ý tớ là thế.” Một sắc hồng ửng dần trên hai má cô.

“Tớ muốn thế. Tớ chỉ...” Bailey nhìn quanh về phía lũ cừu, về phía ngôi nhà và đụn rơm trên đồi với những rặng táo. Như thế hoặc sẽ giải quyết tranh cãi giữa Harvard và nông trang hoặc sẽ còn khiến nó tồi tệ hơn. “Tớ không thể cứ thế bỏ đi,” cậu nói, mặc dù đó không phải, cậu nghĩ, chính xác điều cậu muốn nói.

“Tớ biết,” Poppet nói. “Tớ xin lỗi. Tớ không nên yêu cầu cậu. Nhưng tớ nghĩ... Không, tớ không nghĩ, tớ biết. Tớ biết là nếu cậu không đi cùng bọn tớ, bọn tớ sẽ không quay trở lại.”

“Không quay trở lại đây? Vì sao?”

“Không quay trở lại bất kì đâu,” Poppet nói. Cô nhướng mắt lên bầu trời một lần nữa, cau có trước khi quay lại nhìn Bailey. “Nếu cậu không đi với bọn tớ thì sẽ chẳng còn rạp xiếc nữa. Và đừng có hỏi tớ vì sao, chúng không có nói cho tớ vì sao.” Cô chỉ lên bầu trời, về phía những ngôi sao ở đằng sau những đám mây. “Chúng chỉ nói là để có một rạp xiếc trong tương lai, cậu cần ở đó. Cậu, Bailey. Cậu và tớ và Widge. Tớ không biết vì sao lại quan trọng việc phải có cả ba chúng ta ở đó, nhưng là thế đấy. Nếu không thì nó sẽ sụp đổ. Chuyện đó đã bắt đầu rồi.”

“Cậu nói thế là sao? Rạp xiếc đang ổn mà.”

“Tớ không chắc là nhìn bên ngoài có thể nhận ra bất kì điều gì không. Chỉ là... Nếu một trong mấy con cừu của cậu bị ốm thì tớ có biết được không?”

“Có lẽ là không,” Bailey nói.

“Nhưng cậu thì có?” Poppet hỏi.

Bailey gật đầu.

“Cũng giống như với rạp xiếc ấy. Tớ biết cảm giác như thế nào, hiện giờ thì cảm giác không như thế và đã lâu rồi không như thế nữa. Tớ đoán được có chuyện gì đó không đúng và tớ cảm thấy nó đang vụn ra như chiếc bánh nướng không có đủ kem để kết dính, nhưng tớ không biết đích xác là điều gì. Cậu có hiểu được chút nào không?”

Bailey chỉ nhìn chằm chằm cô, và cô thở dài trước khi nói tiếp.

“Có nhớ cái đêm bọn mình ở trong Mê Hồn Trận không? Khi bọn mình bị mắc kẹt trong cái phòng lồng chim ấy?”

Bailey gật đầu.

“Tớ chưa bao giờ bị mắc kẹt ở bất cứ chỗ nào trong Mê Hồn Trận cả. Chưa bao giờ. Nếu bọn mình không tìm được đường ra khỏi một căn phòng hay một sảnh nào đó thì tớ có thể tập trung và cảm nhận được các cánh cửa ở đâu. Tớ có thể biết được thứ gì ở sau chúng. Tớ đã cố không làm thế vì như thế chẳng có gì là vui cả, nhưng đêm đó tớ đã làm vậy khi bọn mình không thể tìm được đường ra và nó không có tác dụng. Đó là lúc tớ bắt đầu cảm thấy xa lạ và tớ không biết phải làm gì nữa.”

“Nhưng tớ thì giúp được cái gì?” Bailey hỏi.

“Cậu là người duy nhất sau đó tìm được chìa khóa, nhớ không?” Poppet hỏi. “Tớ cứ đi tìm lời giải đáp, về điều đúng đắn cần làm, và chẳng có gì rõ ràng trừ cậu ra. Tớ biết là quá đáng khi yêu cầu cậu rời bỏ gia đình, nhưng rạp xiếc là gia đình của tớ và tớ không thể mất họ. Nhất là khi tớ có thể làm được gì để ngăn cản việc đó. Tớ xin lỗi.”

Cô ngồi xuống bức tường đá, quay mặt đi. Bailey ngồi xuống cạnh cô, vẫn nhìn về phía cánh đồng và lũ cừu hư hỏng. Họ ngồi như thế trong im lặng hồi lâu. Lũ cừu quanh quẩn một cách lười nhác, nhấm nháp cỏ.

“Cậu có thích ở đây không, Bailey?” Poppet hỏi, nhìn về phía nông trang.

“Không hẳn,” Bailey nói.

“Cậu đã bao giờ ước có ai đó đến và đưa cậu đi không?”

“Widge kể cho cậu à?” Bailey hỏi, băn khoăn liệu suy nghĩ đó có mạnh mẽ đến mức nó hiển hiện ra trên mặt cậu, rõ ràng không thể chối cãi.

“Không,” Poppet nói. “Chỉ là đoán mò thôi. Nhưng Widge có nói tớ đưa cho cậu cái này.” Cô lôi từ trong túi ra một chai thủy tinh bé xíu và đưa nó cho cậu.

Bailey biết rằng mặc dù cái chai trông thì trống rỗng nhưng không phải thế, và cậu quá đỗi hiếu kì không thể không mở nó ra ngay lập tức. Cậu rút cái nút chai bé xíu ra, thở phào vì nó vẫn đính vào cái chai nhờ một vòng dây thép.

Cảm giác bên trong thật thân quen, thật dễ chịu, nhận biết được và thật đến mức Bailey có thể cảm thấy sự sần sùi của lớp vỏ cây, mùi hương của những quả sồi, thậm chí cả tiếng rí rách của những con sóc.

“Anh ấy muốn cậu giữ được cái cây của cậu bên mình,” Poppet nói. “Nếu cậu quyết định đi cùng với bọn tớ.”

Bailey đậy nút lại. Cả hai đều không nói gì hồi lâu.

Cơn gió luồn qua mái tóc của Poppet.

“Tớ có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ về việc này?” Bailey khẽ hỏi.

“Bọn tớ sẽ rời đi khi rạp xiếc hạ màn vào đêm nay,” Poppet nói. “Đoàn tàu sẽ khởi hành trước rạng đông, mặc dù sẽ tốt hơn nếu cậu đến được sớm hơn. Ra đi có thể trở nên hơi... phức tạp.”

“Tớ sẽ suy nghĩ,” Bailey nói. “Nhưng tớ không dám hứa hẹn gì.”

“Cảm ơn cậu, Bailey,” Poppet nói. “Nhưng cậu có thể giúp tớ một việc được không? Nếu cậu không đi cùng bọn tớ thì cậu cứ thế không đến rạp xiếc vào đêm nay được không? Và coi như lần gặp mặt này là lời tạm biệt? Tớ nghĩ như thế sẽ dễ dàng hơn.”

Bailey ngây ra nhìn cô trong một lúc, lời nói của cô dường như vẫn chưa tới với cậu. Như thế thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc lựa chọn ra đi. Nhưng cậu gật đầu vì như thế có vẻ là hành động đúng đắn.

“Được thôi,” cậu nói. “Tớ sẽ không tới trừ phi tớ đi cùng các cậu. Tớ hứa.”

“Cảm ơn cậu, Bailey,” Poppet nói. Cô mỉm cười, dù cậu không thể nhận ra đó là nụ cười vui vẻ hay buồn bã. Và trước khi cậu kịp nói với cô là hãy tạm biệt Widget hộ cậu nếu cần, Poppet đã nhoài người về phía trước và hôn cậu, không phải lên má, giống như cô đã làm biết bao lần trước đó, mà là lên môi, và Bailey biết vào khoảnh khắc đó cậu sẽ theo cô tới bất cứ đâu.

Poppet quay lại không nói một lời nào và bước đi. Bailey dõi theo cho đến khi cậu không còn nhìn thấy mái tóc cô đối lập với nền trời nữa, và rồi lại tiếp tục nhìn theo cô, cái chai tí xíu được nắm chặt trong tay cậu. Cậu vẫn chưa chắc chắn về cảm giác của mình hay những việc cần làm trong khi chỉ còn vài giờ nữa để quyết định. Sau lưng cậu, lũ cừu, được thả tự do, đã quyết định băng qua cánh cổng mở dẫn vào cánh đồng phía bên kia.