← Quay lại trang sách

THỜI KHẮC TĂM TỐI NHẤT TRƯỚC HỪNG ĐÔNG-CONCORD, MASSACHUSETTS, 31 THÁNG MƯỜI, 1902-

Poppet và Widget đứng bên cánh cổng rạp xiếc, ngay phía cửa quầy bán vé, mặc dù hàng người mua vé đã vãn dần khi về khuya. Đường hầm đầy sao đã được dời đi, thay vào đó là tấm rèm kẻ sọc. Chiếc đồng hồ Wunschtraum điểm ba tiếng phía sau hai đứa. Widget trệu trạo nhai túi bỏng ngô phủ sô-cô-la.

“Phem phói phới phậu phấy?” cậu hỏi, mồm đầy nhóc bỏng.

“Em đã cố gắng giải thích hết mức có thể,” Poppet nói. “Em nghĩ là mình đã ví von với cái bánh nướng.”

“À, thế thì chắc là được,” Widget nói. “Ai mà lại không thích một màn ví von với cái bánh nướng chứ?”

“Em không chắc là cậu ấy có hiểu không nữa. Em nghĩ cậu ấy buồn nhất khi em nói là cậu ấy đừng có đến vào đêm nay nếu không đi cùng bọn mình. Em không biết nói gì khác, em chỉ cố gắng làm cho cậu ấy hiểu rằng việc đó quan trọng.” Poppet thở dài, dựa vào hàng rào sắt. “Và em đã hôn cậu ấy,” cô nói thêm.

“Anh biết,” Widget nói.

Poppet liếc nhìn cậu, gương mặt cô đỏ ửng lên như mái tóc của cô.

“Anh không cố ý,” Widget nói kèm một cái nhún vai. “Em chẳng giấu chặt gì cả. Em nên luyện tập nhiều hơn nếu không muốn anh nhìn thấy mọi chuyện. Chẳng phải Celia đã dạy cho em rồi sao?”

“Tại sao nhãn lực của anh càng ngày càng tốt còn của em thì lại càng ngày càng tệ?” Poppet hỏi. “Ăn may chăng?” Poppet trợn mắt. “Anh đã nói chuyện với Celia à?” cô hỏi.

“Rồi. Anh đã nói với chị ấy là em rủ Bailey đi cùng với chúng ta. Chị ấy chỉ nói là chị ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì để ngăn cản cả.”

“À, thế là có chuyện rồi.”

“Chị ấy đang bị phân tâm,” Widget nói, lắc lắc túi bỏng ngô. “Chị ấy sẽ không nói với anh bất cứ thứ gì, và chị ấy còn chẳng nghe anh nói khi anh cố giải thích điều chúng ta đang nhờ chị. Lẽ ra anh đã có thể nói với chị ấy là chúng ta muốn mang theo con hà mã biết bay làm thú cưng và chị ấy lý ra sẽ nói là chuyện đó thì có gì. Nhưng Bailey không phải chỉ đến để cho vui đúng không?”

“Em không biết,” Poppet nói. “Thế em biết cái gì?”

Poppet ngước nhìn bầu trời đêm. Những đám mây đen che phủ gần hết những ngôi sao nhưng từng cụm một vẫn lướt vào tầm mắt, lấp lánh yếu ớt.

“Có nhớ khi chúng ta ở trên Vọng Tinh Các và em đã nhìn thấy một thứ gì đó sáng chói nhưng em không thể nói được nó là gì không?”

Widget gật đầu.

“Đó là cái sân. Toàn bộ cái sân chứ không phải mỗi vạc lửa. Sáng chói, cháy rực và nóng rẫy. Rồi... em không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Bailey đã ở đó. Em chỉ chắc được có thế.”

“Và chuyện đó sắp xảy ra?” Widget hỏi.

“Rất nhanh thôi, em nghĩ thế.”

“Chúng ta có nên bắt cóc cậu ấy không?”

“Đừng có đùa, Widge.”

“Không, thật đấy. Anh em mình làm được mà. Chúng ta cứ lẻn vào nhà cậu ấy và dùng cái gì đó nặng nặng đánh cậu ấy rồi bí mật lôi cậu ấy quay lại đây. Chúng ta cứ việc dựng cậu ấy lên và mọi người sẽ nghĩ cậu ấy là một gã say rượu trong thị trấn. Cậu ấy sẽ ở trên tàu trước khi tỉnh lại, và thế là sẽ không còn sự lựa chọn nào khác. Gọn lẹ và không đau đớn. À thì, không đau đớn với chúng ta. Trừ việc phải vác nặng thôi.”

“Em không cho đấy là ý tưởng tốt nhất đâu, Widge,” Poppet nói.

“Ồ, thôi nào, sẽ vui lắm,” Widget nói.

“Em không nghĩ thế. Em nghĩ chúng ta đã làm tất cả những gì chúng ta phải làm, và giờ thì chúng ta phải đợi.”

“Em có chắc về chuyện đó không?” Widget hỏi.

“Không,” Poppet khẽ nói.

Sau một lát, Widget bỏ đi tìm thứ gì đó để ăn và Poppet đợi ở cổng một mình, thi thoảng ngoái lại để xem giờ trên chiếc đồng hồ phía sau lưng.