GIAO CẮT II: CƠN CUỒNG NỘ ĐỎ THẮM VÀ SỐ PHẬN MÀU LỬA-LONDON, 31 THÁNG MƯỜI - 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1901
“Dù bất cứ đêm nào ở rạp xiếc cũng có thể xem như là đêm pháp thuật,” Herr Friedrick Thiessen đã có lần viết, “nhưng Đêm Thánh là điều gì đó đặc biệt. Ngay bản thân bầu không khí cũng rí rách với sự bí ẩn.”
Đêm Thánh này lạnh và khô. Đám đông rộn rã quấn mình trong áo khoác dày dặn cùng khăn ấm áp. Nhiều người mang mặt nạ, những gương mặt bị chìm trong những mảng màu đen, bạc và trắng.
Ánh sáng trong rạp xiếc mờ ảo hơn bình thường. Bóng tối dường như túa ra từ mọi ngóc ngách.
Chandresh Christophe Lefèvre bước vào rạp xiếc mà không báo trước. Ông nhặt một chiếc mặt nạ bạc từ cái giỏ đặt gần cổng và đeo nó lên mặt. Người phụ nữ ở quầy bán vé không nhận ra ông khi ông trả toàn bộ tiền vé vào cửa.
Ông thơ thẩn trong rạp xiếc như một người phiêu du trong cõi mộng.
Người đàn ông mặc bộ đồ xám không mang mặt nạ. Ông ta bước đi thư thả, với dáng vẻ bình tĩnh, nếu không muốn nói là biếng lười. Ông ta chẳng hề có một đích đến cụ thể nào trong đầu, cứ đi từ căn lều này tới căn lều kia. Có căn lều ông bước vào, có căn lều ông bỏ qua. Ông ta mua một tách trà và đứng ở sân, ngắm nhìn vạc lửa hồi lâu trước khi lại lững thững trên những lối đi giữa những căn lều.
Ông ta chưa bao giờ tới rạp xiếc, và giờ rõ ràng là ông ta đang tận hưởng.
Chandresh đi theo ông, mỗi bước đi, mỗi điểm dừng. Bám theo ông qua những căn lều và nhìn ông trả tiền mua trà ở sân. Chandresh nhìn chằm chằm mặt đất gần bàn chân người đàn ông mặc đồ xám, tìm kiếm cái bóng của ông ta mặc dù bị thứ ánh sáng luôn thay đổi ngăn cản.
Ngoài Chandresh, không một ai chú ý tới ông ta. Người qua kẻ lại không hề nhìn ông ta, thậm chí cả một cái liếc mắt cũng không bất chấp chiều cao của người đàn ông cùng bộ vét xám và chiếc mũ chóp cao thanh lịch. Ngay cả cô gái bán trà cho ông cũng chẳng quan tâm lắm, nhanh chóng chuyển sang người khách tiếp theo. Ông ta lướt qua rạp xiếc như một cái bóng. Ông mang theo cây ba-toong có đầu bịt bạc nhưng không dùng tới.
Hơn một lần Chandresh mất dấu ông trong đám đông, sắc xám chìm trong khoảng mờ trắng và đen được điểm xuyết màu sắc từ những người khách. Chưa bao giờ ông phải mất nhiều thời gian để nhìn thấy chiếc mũ chóp cao màu xám, nhưng giữa những lần tìm kiếm ông trở nên lo lắng tới độ run rẩy, bồn chồn kéo áo khoác cùng những thứ trong túi.
Theo sau Chandresh là một chàng trai trẻ mà ông sẽ không nhận ra kể cả khi có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta, dù vậy thì anh ta vẫn giữ khoảng cách. Sự chú ý của Chandresh hiện giờ chỉ đổ dồn vào người đàn ông mặc đồ xám, và chưa một lúc nào hướng sang chàng trai có gương mặt hao hao người phụ tá của ông.
Marco găm ánh mắt xanh lục pha xám kiên định dõi theo Chandresh, anh không mang chiếc mặt nạ nào trên gương mặt mà chỉ Celia mới nhận ra, và ảo thuật gia lúc này lại đang bận việc.
Việc này tiếp diễn hồi lâu. Ông A.H- tham quan rạp xiếc một cách thong thả. Ông đến xem người tiên đoán tương lai, người này không biết ông nhưng trải tương lai của ông ra trên những hàng lá bài lịch thiệp, dù cô thú nhận rằng có những phần bị chồng lấp và rối rắm. Ông tới xem ảo thuật gia trình diễn. Cô thừa nhận sự có mặt của ông bằng một cái cúi đầu nhẹ nhàng. Ông tham quan Nhà Gương, vô số dáng hình trong bộ vét xám và mũ chóp cao đồng màu bước theo ông. Ông đi Vòng Đu Quay. Ông đặc biệt thích khu Vườn Băng.
Chandresh theo sau ông từ lều này qua lều khác, đợi ở bên ngoài những căn lều ông không vào, co người lại trong nỗi lo lắng càng lúc càng gia tăng.
Marco bị mất dấu cả hai trong chốc lát, khi anh dành chút thời gian xử lý một vấn đề khác.
Chiếc đồng hồ cạnh cổng chạy tới những phút sau nữa, sau nữa, những vật trang trí trên nó xoay nhanh và thay đổi.
Tháng Mười trượt sang tháng Mười một, một sự thay đổi chẳng mấy người nhận ra ngoài những kẻ đứng gần với chiếc đồng hồ nhất.
Đám đông thưa dần. Mặt nạ được trả lại vào giỏ trong sân và cạnh cổng, chất cao những đôi mắt trống rỗng cùng ruy-băng. Lũ trẻ con bị kéo đi với lời hứa chúng sẽ được quay lại vào tối hôm sau, mặc dù rạp xiếc sẽ chẳng ở đó vào tối hôm sau, và khi đó lũ trẻ kia sẽ cảm thấy bị coi thường và bị phản bội.
Trên lối đi giáp phía sau rạp xiếc, có phần rộng và chỉ có một nhúm khách, ông A.H- dừng lại. Cách đó không xa, Chandresh nhìn theo ông, nhưng không tài nào thấy rõ vì sao ông dừng lại, mặc dù trông có vẻ như đang nói chuyện với ai đó. Qua tấm mặt nạ, Chandresh chỉ nhìn thấy bộ vét xám im lìm, chiếc mũ chóp cao. Ông nhìn thấy một mục tiêu mở không hề có gì ngăn cách ở giữa.
Ông nghe thấy tiếng vọng một giọng nói khẳng định với ông rằng người đàn ông đó không có thật. Một sản phẩm từ trí tưởng tượng của ông. Chẳng là gì ngoài một giấc mộng.
Rồi có một khoảnh khắc ngưng lại. Chỉ trong giây lát, thời gian chậm lại giống như thứ gì đó đang rơi tự do. Cơn gió lạnh vòng quanh những lối đi ngoài trời của rạp xiếc dừng lại. Vào thời khắc đó không thứ gì lay động, dù là vải vóc của những căn lều hay sợi ruy-băng cột trên hàng tá những chiếc mặt nạ.
Trong căn lều cao nhất, một nghệ sĩ nhào lộn bị mất thăng bằng, rơi xuống một đoạn trước khi một trong mấy bạn diễn của cô bắt được, kịp tránh một màn va đập xuống nền đất trong gang tấc.
Trong sân, vạc lửa tí tách và lóe sáng bất thình lình trong đám khói đen, làm cho những vị khách đứng gần nó nhảy bật ra sau, ho sặc sụa.
Con mèo vút qua không trung từ tay Poppet sang tay anh trai cô đột nhiên vặn mình trên không, tiếp đất bằng lưng thay vì chân và lăn về phía Widget trong tiếng gào phẫn nộ.
Ảo thuật gia khựng lại, màn trình diễn trơn tru của cô ngưng ngang chừng vì cô đứng như tượng, gương mặt đột nhiên xám ngoét. Cô lảo đảo như thể sắp xỉu, và một vài khán giả chăm chú bước tới để đỡ cô nhưng cô không ngã.
Marco rúm người lại như thể bị một đấu thủ vô hình thoi thẳng vào bụng. Một vị khách đi ngang qua tóm lấy cánh tay anh đỡ lấy.
Và Chandresh Christophe Lefèvre rút con dao bạc nặng từ trong túi áo khoác ra, phi nó đi không hề do dự. Con dao bay khỏi tay Chandresh, lưỡi cán tráo phương, xoay tít những vòng hoàn hảo trong không trung.
Đích nhắm chính xác và chắc chắn. Đúng như không còn có thể đúng hơn.
Rồi mục tiêu của nó cử động.
Mảng dạ xám được cắt may bao quanh lưng của ông A.H- di chuyển. Ông bước sang bên rất nhẹ nhàng. Đó là một bước đi duyên dáng. Một cử chỉ vô tình. Một chuyển động có trọng lượng trong không gian.
Và thế là con dao sượt qua tay áo ông, găm thẳng vào ngực người đàn ông ông đang nói chuyện. Lưỡi dao dễ dàng xuyên qua tấm áo khoác màu đen không cài khuy của người ấy, đâm thẳng vào tim như thể đó mới thực là mục tiêu của nó, chuôi dao bạc thò ra ngay dưới chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm của người ấy.
Ông A.H- đỡ lấy Herr Friedrick Thiessen khi ông ta đổ về phía trước.
Chandresh nhìn chằm chằm vào bàn tay trống trơn của mình như thể ông không tài nào nhớ được mình đã cầm thứ gì trước đó. Ông lảo đảo bỏ đi, lững thững quay lại hướng sân có vạc lửa. Ông quên không gỡ mặt nạ khi rời đi, và khi phát hiện ra nó bị vứt trong ngôi nhà phố của mình vào ngày hôm sau, ông không thể nhớ được nó từ đâu ra.
Ông A.H- ngả người Herr Thiessen xuống nền đất, nói với ông liên tục bằng giọng điệu trầm thấp mà không một ai nghe thấy. Những vị khách tản mát quanh họ ban đầu chẳng nhận ra điều gì, mặc dù một vài người bị xao nhãng bởi hai nghệ sĩ trẻ tuổi cách đấy vài chục mét đột nhiên dừng biểu diễn, cậu bé trong bộ quần áo sẫm màu lập tức tập hợp những con mèo rõ ràng đang bị kích động. Sau một hồi lâu, ông A.H- dừng nói và đưa bàn tay đeo găng xám lên trên mặt Herr Friedrick Thiessen, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt hẵng còn bàng hoàng của ông.
Sự im lặng sau đó bị phá tan bởi tiếng hét của Poppet Murray khi vũng máu trên mặt đất lan tới đôi ủng trắng của cô.
Trước khi cơn choáng váng biến thành làn sóng hỗn loạn, ông A.H- nhẹ nhàng rút con dao chuôi bạc ra khỏi ngực của Herr Thiessen rồi đứng lên và đi mất.
Khi bước qua Marco hẵng còn đang lẩy bẩy và hổn hển, ông đưa cho anh con dao dính máu mà không nói một lời hay liếc mắt trước khi biến mất hẳn vào đám đông.
Một nhóm khách chứng kiến sự kiện nhanh chóng được đưa đi. Về sau họ cho rằng đó là một màn biểu diễn mạo hiểm thông minh. Một chút kịch tính cho một đêm hội vốn dĩ đã rộn ràng.
* HỒ NƯỚC MẮTTấm biển treo ngoài căn lều này được đính kèm một chiếc hộp nhỏ đầy ắp những viên đá đen trơn láng. Dòng chữ ghi chú hướng dẫn bạn hãy nhặt một viên mình thích khi bước vào.
Bên trong, căn lều tối om, trần treo kín những chiếc ô đen được bung mở, những tay cầm uốn cong lơ lửng tựa như những thỏi băng.
Ở giữa phòng là một hồ nước. Bao quanh hồ là bức tường đá đen có rải sỏi trắng xung quanh.
Bầu không khí phảng phất vị muối của biển cả.
Bạn đi tới bên hồ để nhìn vào trong. Sỏi nghe lạo xạo theo mỗi bước chân bạn.
Hồ không sâu, nhưng làn nước tỏa ra hào quang. Một thứ ánh sáng óng ánh, chuyển mình bao phủ khắp mặt hồ. Những tia sáng nhẹ nhàng đủ để soi sáng lòng hồ và những viên đá nằm dưới đáy. Hàng trăm viên, giống hệt viên mà bạn đang cầm trong tay. Ánh sáng bên dưới lọt qua các khe hở giữa những viên đá.
Những phản chiếu rung động khắp căn phòng, cả căn lều như đang ở dưới thủy cung.
Bạn ngồi trên bờ tường, ngón tay cứ nghịch mãi viên đá đen.
Sự tĩnh lặng của căn lều trở nên thật thê lương.
Những kí ức bắt đầu len lỏi từ những góc tối bị chôn vùi trong tâm trí bạn, chảy tuôn ra ngoài. Những nỗi thất vọng đã qua. Những cơ hội bị bỏ lỡ và những nguyên do không được biết tới. Những lần con tim tan nát, những vết thương và nỗi cô đơn khổ não khủng khiếp.
Những phiền muộn mà bạn tưởng rằng mình đã lãng quên từ rất lâu giờ lại râm ran cùng những vết thương chưa khép miệng.
Viên đá như nặng hơn trong tay bạn.
Khi thả nó xuống hồ cùng với những viên khác, bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Như thể bạn vừa buông một điều gì đó chứ không chỉ là một viên đá được mài bóng.