MẮC KẸT MONTRÉAL, THÁNG TÁM 1902
Sau khi ảo thuật gia cúi chào và biến mất trước những cặp mắt ngỡ ngàng của khán giả, họ vỗ tay tán thưởng không gian trống rỗng. Họ đứng dậy khỏi ghế ngồi và một vài người bàn luận với bạn bè mình, trầm trồ về thủ thuật này, thủ thuật kia trong lúc đổ dồn ra cánh cửa đã xuất hiện trở lại phía bên hông căn lều kẻ sọc.
Một người đàn ông, ngồi ở vòng ghế trong, vẫn ngồi yên trên ghế khi mọi người rời đi. Đôi mắt anh ta, gần như bị che khuất trong bóng hắt xuống của vành mũ quả dưa trên đầu, chăm chăm vào không gian trung tâm vòng tròn nơi ảo thuật gia mới khoảnh khắc trước còn chiếm lĩnh.
Phần còn lại của khán giả rời đi. Người đàn ông đó vẫn ngồi.
Vài phút sau, cánh cửa mờ dần vào vách lều, một lần nữa trở nên vô hình.
Ánh nhìn của người đàn ông không hề động đậy. Anh ta cũng không liếc nhìn cánh cửa đã biến mất.
Một lát sau, Celia ngồi ở chiếc ghế phía bên kia vòng tròn, cô hẵng còn bận bộ đồ như lúc biểu diễn, chiếc váy dài màu đen có lớp ren trắng trang nhã phủ bên ngoài.
“Anh lúc nào cũng ngồi ở phía sau,” cô lên tiếng.
“Anh muốn có tầm nhìn tốt hơn mà,” Marco đáp.
“Anh đến chỉ mất công thôi.”
“Anh phải đi nghỉ.”
Celia nhìn xuống tay mình.
“Em đã không hi vọng là anh đến tận đây phải không?” Marco hỏi.
“Phải.”
“Thật khó có thể trốn tránh khi em di chuyển với cả một rạp xiếc, em biết rồi đấy.”
“Em không trốn tránh mà,” Celia nói.
“Có đấy,” Marco vặc lại. “Anh đã cố nói chuyện với em ở đám tang Herr Thiessen, nhưng em đã bỏ đi trước khi anh tìm thấy được em, và rồi em đem cả rạp xiếc băng qua đại dương. Em đang lảng tránh anh.”
“Cũng không phải hoàn toàn là cố ý,” Celia giải thích. “Em cần chút thời gian suy nghĩ. Cảm ơn anh vì Hồ Nước Mắt,” cô nói thêm.
“Anh đã muốn em có một nơi khiến em cảm thấy đủ an toàn để khóc nếu như anh không thể ở bên em.”
Cô nhắm mắt không đáp.
“Em đã lấy cuốn sách của anh đấy,” lát sau Marco nói.
“Em xin lỗi,” cô đáp.
“Miễn là nó ở chỗ nào đó an toàn, thì anh hay em giữ cũng chẳng sao. Nhưng lẽ ra em nên nói một tiếng. Lẽ ra em nên nói lời tạm biệt.”
Celia gật đầu. “Em biết,” cô đáp.
Chẳng ai trong hai người nói gì hồi lâu.
“Em đang cố làm cho rạp xiếc độc lập hơn,” Celia cất lời. “Để giải thoát nó khỏi trận đấu, khỏi chúng ta. Khỏi em. Em cần học về hệ thống của anh để giúp nó hoạt động đúng cách. Em không thể để một nơi quá ư quan trọng với biết bao con người biến mất. Một nơi là kỳ quan, là chốn thanh bình và là sự bí ẩn, tất cả những điều mà họ chẳng thể có ở một nơi nào khác. Nếu anh có một nơi như thế, liệu anh có không muốn giữ lại không?”
“Anh có một nơi như thế mỗi khi ở bên em,” Marco đáp. “Hãy để anh giúp em.”
“Em không cần anh giúp đâu.”
“Em không thể làm việc này một mình được.”
“Em có Ethan Barris và Lainie Burgess,” Celia nói. “Họ đã đồng ý tiếp quản việc quản lý vận hành cơ bản. Chỉ cần dạy dỗ thêm chút nữa, Poppet và Widget sẽ có thể xử lý những khía cạnh điều khiển khác mà Ethan và Lainie không thể quản lý được. Em... em không cần anh thật.”
Cô không thể nhìn vào mắt anh.
“Em không tin anh,” anh thốt lên.
“Isobel đã tin anh,” Celia nói, nhìn xuống đất. “Cả Chandresh nữa. Làm sao em có thể tin rằng anh thành thật với em mà không phải với bọn họ, trong khi em mới chính là kẻ anh có đủ lý do để lừa dối?”
“Anh chưa một lần nói với Isobel rằng anh yêu cô ấy,” Marco nói. “Khi đó anh còn trẻ và cô đơn đến tuyệt vọng, lẽ ra anh không nên để cô ấy nghĩ rằng anh cảm thấy nhiều hơn những gì anh thể hiện, nhưng những gì anh cảm nhận về cô ấy chẳng là gì so với những gì anh cảm nhận về em. Đây không phải là tiểu xảo để lừa gạt em; em nghĩ rằng anh tàn nhẫn đến mức đó sao?”
Celia đứng lên khỏi ghế.
“Tạm biệt, ông Alisdair,” cô nói.
“Celia, đợi đã,” Marco nói, anh đã đứng lên nhưng không tiến lại gần cô. “Em đang làm tan nát trái tim anh. Đã có lần em nói với anh rằng anh khiến em nhớ tới bố em. Rằng em không bao giờ muốn chịu đựng những gì ông đã làm với mẹ em, nhưng giờ thì em đang làm chính xác những điều như thế với anh. Em luôn rời bỏ anh. Em bỏ mặc anh mòn mỏi đợi chờ em hết lần này tới lần khác trong khi anh sẵn lòng hi sinh bất kể thứ gì để em ở lại, và việc này đang giết chết anh.”
“Nó phải giết một trong hai chúng ta,” Celia khẽ nói.
“Sao cơ?” Marco bật thốt.
“Kẻ sống sót là người chiến thắng,” cô đáp. “Người chiến thắng sẽ sống, kẻ thua cuộc sẽ chết. Trận đấu sẽ kết thúc như vậy.”
“Việc này...” Marco dừng lời, lắc đầu. “Đó không thể là mục đích của cuộc đấu này.”
“Là thế đấy,” Celia nói. “Đó là bài kiểm tra sức chịu đựng chứ không phải là kĩ năng. Em đang cố gắng giúp rạp xiếc trở nên độc lập được trước khi...”
Cô không tài nào thốt nên lời, cũng không tài nào nhìn anh.
“Em sẽ làm những gì mà cha em đã làm,” Marco chỉ ra. “Em sẽ tự nhấc mình ra khỏi ván cờ.”
“Cũng không hẳn,” cô nói. “Em nghĩ là em vốn vẫn giống con gái của mẹ hơn.”
“Không,” Marco nói. “Em không hề có ý đó.”
“Đó là cách duy nhất để chấm dứt trận đấu.”
“Thế thì chúng ta sẽ tiếp tục chơi.”
“Em không thể,” cô nói. “Em không thể tiếp tục thêm được nữa. Qua mỗi đêm nó lại càng khó khăn hơn. Và em... em phải để anh thắng.”
“Anh không muốn thắng,” Marco nói. “Anh muốn em. Thực đấy, Celia, em không hiểu điều đó ư?”
Celia không nói gì nhưng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô không lau những giọt lệ ấy đi.
“Sao em lại có thể nghĩ rằng anh không yêu em cơ chứ?” Marco nói. “Celia, em là tất cả với anh. Anh không biết kẻ nào đang cố gắng thuyết phục em nghĩ khác, nhưng xin em, em phải tin anh.”
Cô chỉ ngước nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, lần đầu tiên cô giữ ánh nhìn của anh thật lâu.
“Đây là lúc anh nhận ra mình đã yêu em,” anh nói.
Họ đứng ở hai phía đối diện trong một căn phòng tròn nhỏ sơn màu xanh lam mênh mang có điểm xuyết những ngôi sao, trên vách bao quanh một biển gối đệm có màu ngọc. Phía trên họ, chùm đèn tỏa ánh sáng mờ ảo run rẩy.
“Anh đã bị mê hoặc ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em,” Marco nói, “nhưng đây là lúc anh nhận ra.”
Căn phòng quanh họ lại biến đổi, mở rộng ra thành một phòng vũ hội. Ánh trăng xuyên qua những ô cửa sổ. “Đây là lúc em nhận ra,” Celia đáp lại, giọng cô như lời thì thầm vang vọng nhẹ khắp căn phòng.
Marco tiến tới thu lại khoảng cách giữa hai người, hôn lên những giọt nước mắt của cô trước khi dùng môi mình đón lấy cánh môi cô.
Khi anh hôn cô, vạc lửa cháy rực rỡ hơn. Những nghệ sĩ nhào lộn đón lấy ánh sáng một cách hoàn hảo khi họ xoay tít. Toàn bộ rạp xiếc lấp lánh, làm say lòng mỗi khán giả.
Và rồi tổng thể hoàn hảo không khiếm khuyết ấy kết thúc khi Celia miễn cưỡng tách ra.
“Em xin lỗi,” cô nói.
“Xin em,” Marco nói, không chịu để cô đi, những ngón tay anh nắm thật chặt lớp ren trên váy cô. “Xin em đừng rời bỏ anh.”
“Đã quá muộn rồi,” cô nói. “Đã quá muộn từ khi em tới London biến cuốn sổ tay của anh thành bồ câu; đã có quá nhiều người liên quan. Bất kể điều gì một trong hai chúng ta làm đều có ảnh hưởng tới mọi người ở đây, tới mỗi vị khách bước qua những cánh cổng kia. Hàng trăm, hoặc cũng có thể là hàng ngàn người. Tất cả đều bị mắc vào tấm mạng nhện đã được giăng ra từ khi em lên sáu và giờ em không thể động đậy vì sợ rằng sẽ mất thêm ai đó.”
Cô ngước nhìn anh, đưa tay lên vuốt má anh. “Anh sẽ làm một việc vì em chứ?” cô hỏi.
“Bất cứ việc gì,” Marco đáp.
“Đừng quay trở lại,” cô nói, từng lời rạn vỡ.
Celia biến mất trước khi Marco kịp phản đối, cứ giản đơn và duyên dáng như cuối mỗi màn trình diễn của mình, chiếc váy của cô nhạt nhòa dần dưới bàn tay anh. Chỉ còn mùi hương phảng phất nơi cô đứng trước đó.
Marco đứng một mình trong căn lều trống trải chẳng có gì ngoài hai vòng ghế và một cánh cửa mở, chờ anh rời đi.
Trước khi cất bước, anh rút từ trong túi ra một quân bài và đặt nó lên ghế của cô.