← Quay lại trang sách

NHỮNG CHUYẾN VIẾNG THĂM THÁNG CHÍN, 1902

Celia Bowen ngồi bên bàn, từng chồng từng chồng sách bao quanh. Đã có lúc cô không còn chỗ trong thư viện, nhưng thay vì nới rộng phòng ra, cô đã biến chính những cuốn sách thành căn phòng. Hàng chồng sách được dùng làm bàn, số khác lơ lửng trên trần, cùng những gian lồng vàng cỡ lớn bên trong có vài chú bồ câu trắng.

Một cái lồng tròn khác, đặt trên bàn chứ không treo lên, để một chiếc đồng hồ tuyệt đẹp. Nó chỉ cả thời gian và chuyển động thiên văn theo mỗi tiếng tích tắc đều đặn trong buổi chiều.

Một con quạ đen to tướng không bị nhốt lồng, gà gật bên những tác phẩm của Shakespeare.

Những cây nến cọc cạch trong các giá nến bằng bạc, cháy sáng theo từng bộ ba, vây quanh chiếc bàn ở giữa phòng. Trên bàn có một tách trà đang dần nguội, chiếc khăn đã bị tháo len một phần thành cuộn len đỏ thẫm, khung ảnh người làm đồng hồ đã khuất, một lá bài cô độc đã bị tách khỏi bộ bài từ rất lâu, và một cuốn sách đang mở, chi chít những kí hiệu và biểu tượng cùng những chữ kí gom lại từ các mẩu giấy khác.

Celia ngồi với sổ và bút, nỗ lực giải mã hệ thống dùng để viết cuốn sách này.

Cô cố gắng suy nghĩ theo cách mà cô hình dung rằng Marco có thể đã tư duy khi anh viết, hình dung anh đang viết lên từng trang giấy, tạo ra những nhánh cây bằng mực mềm mại lan cành khắp cuốn sách.

Cô đọc đi đọc lại từng dấu hiệu, kiểm tra xem từng lọn tóc được đính vào chắc chắn đến cỡ nào, trăn trở từng biểu tượng.

Celia đã dành biết bao thời gian lặp đi lặp quá trình này đến mức cô có thể viết lại cuốn sách này từ trí nhớ, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hệ thống này hoạt động như thế nào.

Con quạ xua xua cánh và “quạ quạ” với thứ gì đó trong bóng tối.

“Bố đang quấy rầy Huginn đấy,” Celia cất tiếng, không buồn ngẩng đầu lên.

Ánh nến chỉ bắt được viền ngoài dáng hình bố cô khi ông bước tới. Soi rọi những nếp nhăn trên áo khoác và cổ áo sơ-mi. Phản chiếu đôi mắt tối màu trũng sâu của ông.

“Con thực sự nên nuôi một con khác,” ông bảo, nhìn săm soi con quạ bị chọc giận. “Một con Muninn sẽ hoàn hảo đấy.”

“Con thích suy nghĩ hơn hồi ức[33], bố à,” Celia nói.

“Hừm” là lời đáp lại duy nhất.

Celia phớt lờ khi ông nhoài người qua vai cô, nhìn cô lật giở các trang chữ.

“Đúng là một mớ hỗn độn kinh khủng đáng tởm,” ông thốt lên.

“Thứ ngôn ngữ bố không thể nói được không nhất thiết phải là một mớ hỗn độn kinh khủng đáng tởm,” Celia đáp lời, chép lại một dòng các kí hiệu vào sổ tay.

“Một công trình lộn xộn, rặt những chắp vá và bùa chú,” Hector nói, lướt qua phía bên kia bàn để nhìn rõ hơn. “Đúng là phong cách Alexander, rắc rối và quanh co quá thể.”

“Nhưng nếu nghiên cứu đủ sâu thì ai cũng có thể làm theo được. Khác hẳn với tất cả những bài thuyết giáo của bố về chuyện con đặc biệt đến nhường nào.”

“Con đặc biệt. Con trên tầm cái thứ này” - ông vẫy vẫy bàn tay trong suốt của mình qua chồng sách - “cái thứ chỉ biết sử dụng công cụ và bày đặt vẽ vời. Thứ mà con có thể hoàn thành bằng tài năng của mình lớn lao hơn nhiều. Có rất nhiều thứ để khám phá.”

“Còn biết bao điều trong trời đất, Horatio, mà triết học của chàng không thể với tới[34],” Celia châm biếm trích dẫn.

“Thôi đi, đừng có lôi Shakepeare ra.”

“Bóng ma của bố ám ảnh con, con nghĩ như thế đủ để con được trích dẫn Hamlet bao nhiêu tùy thích chứ. Chính bố cũng từng rất thích Shakespeare mà, Prospero.”

“Con thông minh như vậy mà lại cư xử cái lối này.

Thế mà ta lại kì vọng nhiều hơn ở con kia đấy.”

“Con xin lỗi vì đã không thể sống theo những kì vọng quái đản của bố. Chẳng lẽ bố không còn biết gây phiền phức cho ai khác sao?”

“Trong tình trạng này thì ta còn có thể đối thoại được với ai nữa đây. Alexander lúc nào cũng chán bỏ xừ. Chandresh thì thú vị đấy nhưng thằng nhãi ấy đã thay đổi kí ức của hắn nhiều lần đến độ giờ ta thà tự mình độc thoại còn hơn. Mà biết đâu đổi cảnh thì hay ấy nhỉ.”

“Bố nói chuyện với Chandresh sao?” Celia hỏi.

“Thi thoảng,” Hector đáp, ngắm nghía cái đồng hồ khi nó chạy trong lồng.

“Bố đã nói với Chandresh rằng Alexander sẽ đến rạp xiếc đêm hôm đó. Bố đã cử ông ta tới đó.”

“Ta đã đưa ra đề nghị với một thằng say. Những thằng say rất dễ chấp nhận đề nghị. Và vui vẻ chấp nhận đối thoại với những người chết.”

“Chắc chắn bố phải biết là ông ấy không thể làm gì Alexander,” Celia nói. Lý do đó chẳng hề hợp lý, không hề giống cách giải thích của bố cô.

“Ta đã nghĩ là lão già chơi vố này để chuyển cảnh. Tên học trò của lão rõ ràng to mồm đòi tự làm, nhiều đến độ ý tưởng về chuyện đó đã ghim vào đầu Chandresh, tất cả cơn tức giận ấy đã lẻn vào tiềm thức của ông ta. Tất cả những gì ta phải làm là cho ông ta một cú hích đúng hướng.”

“Bố đã nói là có qui tắc về sự can thiệp kia mà,” Celia thốt lên, đặt bút xuống.

“Ấy là can thiệp với con hoặc đối thủ của con,” bố cô giải thích. “Ta có thể can thiệp với bất cứ ai khác theo ý muốn của ta.”

“Vì bố can thiệp mà Friedrick bị chết!”

“Thế gian còn có những thợ làm đồng hồ khác,” Hector vặc lại. “Con có thể tìm một người khác nếu cần thêm những mẩu thời gian.”

Bàn tay Celia run lên khi cô vớ lấy một cuốn sách trong chồng Shakespeare và ném thẳng về phía ông. Cuốn Xin tùy ý thích[35] xuyên qua lồng ngực Hector không hề dừng lại, va vào vách lều phía trên và rơi xuống đất. Con quạ rít lên, xù lông dựng đứng.

Mấy cái lồng quanh lũ bồ câu và chiếc đồng hồ bắt đầu rung lên. Tấm kính trên khung ảnh nứt ra.

“Bố đi đi,” Celia rít qua hàm răng cắn chặt, cố gắng ghìm nén bản thân.

“Con không thể cứ xua đuổi ta mãi được,” ông nói.

Celia chuyển sự chú ý của mình sang mấy ngọn nến trên bàn, tập trung vào duy nhất một ngọn lửa đang nhảy múa.

“Con nghĩ mình đang tạo ra những mối liên hệ cá nhân với những người này ư?” Hector tiếp tục. “Con nghĩ mình có ý nghĩa gì đó với bọn họ sao? Thực ra rồi tất cả bọn họ cũng sẽ chết thôi. Con đang để cho cảm xúc phủ khuất quyền năng của mình.”

“Bố là đồ hèn,” Celia thốt lên. “Cả hai người đều là đồ hèn. Các người đánh nhau bằng người đại diện bởi cả hai quá ư là hèn, không dám đấu với nhau trực diện. Sợ rằng mình sẽ thất bại và chẳng có ai để đổ lỗi ngoài chính bản thân mình.”

“Không đúng,” Hector phản đối.

“Con hận bố,” Celia nói, vẫn trừng trừng nhìn ngọn nến. Bóng cha cô run rẩy và biến mất.

• • •

Không có sương đọng trên các ô cửa sổ căn hộ của Marco, nên anh viết các chuỗi biểu tượng thành hình một chữ A bằng mực, ấn những ngón tay bị lem lên các ô cửa. Mực chảy trên thủy tinh như mưa.

Anh ngồi nhìn về phía cửa ra vào, xoay chiếc nhẫn bạc quanh ngón tay trong nỗi lo lắng cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên vào sớm ngày hôm sau.

Người đàn ông mặc đồ xám không hề khiển trách anh vì đã gọi. Ông đứng ở sảnh phía ngoài cửa ra vào, tay đặt trên ba-toong và đợi Marco lên tiếng.

“Cô ấy nghĩ là một trong hai bọn con sẽ phải chết để kết thúc trận đấu,” Marco nói.

“Cô ấy nghĩ đúng đấy.”

Có được lời xác nhận còn tồi tệ hơn những gì Marco đã hi vọng. Chút hi vọng mong manh anh đã giữ rằng có thể Celia đã nhầm lẫn giờ bị nghiền nát bởi năm từ đơn giản ấy.

“Thắng cuộc còn thảm hơn cả bại trận,” anh nói. “Ta đã cảnh báo cậu rằng tình cảm cậu dành cho cô Bowen sẽ khiến trận đấu này khó khăn hơn với cậu rồi mà,” thầy anh đáp lại.

“Tại sao thầy lại làm thế với con?” Marco hỏi. “Tại sao thầy lại tốn từng ấy thời gian dạy dỗ con chỉ vì điều này?”

Khoảng lặng trước lời hồi đáp thật nặng nề.

“Ta đã nghĩ như thế vẫn còn hơn cuộc sống mà có thể cậu sẽ trải qua, bất kể hậu quả có như thế nào.”

Marco đóng cửa và khóa lại.

Người đàn ông mặc đồ xám nhấc tay lên định gõ cửa, nhưng rồi lại hạ tay xuống và bỏ đi.