← Quay lại trang sách

BÉN LỬA NEW YORK, 31 THÁNG MƯỜI, 1902

Lưng Marco nện mạnh xuống mặt đất như thể anh vừa bị xô đẩy thô bạo. Anh ho liên hồi vì cú va chạm và vì đám mây bụi đen còn vẩn quanh người. Trời đang mưa nhẹ khi anh gượng dậy. Khi không khí xung quanh sáng rõ, anh thấy một hàng cây bé xíu và những ngôi sao, bao quanh là những bánh răng bằng bạc cùng những quân cờ đen, trắng.

Mất một lúc, anh nhận ra mình đang đứng cạnh đồng hồ Wunschtraum.

Đồng hồ tích tắc dần tới nửa đêm, nghệ sĩ tung hứng trên đỉnh đang giữ thăng bằng mười một quả bóng giữa chòm sao lấp lánh và những vật thể chuyển động.

Tấm bảng thông báo rạp xiếc đóng cửa vì thời tiết xấu lạch cạch trong gió. Dù vào lúc này, cơn mưa cũng không nặng hạt hơn một trận sương dày là bao.

Marco chùi lớp bụi lấp lánh trên mặt, khuôn mặt thật của anh, bởi anh đang rối bời, chẳng có tâm trí nào biến đổi gương mặt mình nữa. Anh cố kiểm tra xem có còn bụi đen trên bộ vét đang mặc không, nhưng bụi đã bay cả đi rồi.

Tấm rèm kẻ sọc phía trên quầy bán vé được vén lên, và qua màn sương, Marco thấy một dáng người đang đứng trong bóng tối, được chiếu sáng bằng chùm sáng sắc gọn lóe ra từ bật lửa.

“Bonsoir,” Tsukiko vui vẻ lên tiếng khi Marco tiến lại gần, cô nhét bật lửa vào túi khi giữ điếu thuốc trong cần hút thuốc dài bằng bạc. Một trận gió quét qua không gian, những cánh cổng rạp rung lên nghe ken két.

“Sao mà... sao cô ấy làm được việc này?” Marco hỏi.

“Isobel ấy hả?” Tsukiko hỏi lại. “Tôi đã dạy cô ấy trò đó. Tôi không nghĩ cô ấy hiểu hết được sự tinh diệu, nhưng có vẻ cô ấy vẫn thực hành rất tốt. Anh có cảm thấy chút gì chông chênh không?”

“Tôi ổn,” Marco nói, dù lưng anh còn đau rần vì cú ngã và mắt vẫn nhoi nhói. Anh quan sát Tsukiko đầy tò mò. Anh chưa bao giờ nói chuyện lâu với nghệ sĩ uốn dẻo, và sự hiện diện của cô cũng khó hiểu hệt như khoảnh khắc trước đấy anh đã ở một nơi hoàn toàn khác.

“Lại đây, ít nhất tránh gió đã.” Tsukiko ra hiệu bằng bàn tay không cầm điếu thuốc, bảo anh đi vào đường hầm có rèm che. “Bản mặt này đẹp hơn đấy,” cô nói khi kĩ lưỡng quan sát ngoại hình của anh qua màn sương và khói. “Hợp với anh hơn.” Cô thả cho rèm buông xuống khi anh đã đi vào, bóng tối lập tức vây quanh, chỉ thấy lấm tấm những đốm sáng mờ ảo, đầu thuốc cháy của Tsukiko là chấm màu duy nhất giữa những điểm trắng.

“Mọi người đâu cả rồi?” Marco hỏi, rũ nước mưa khỏi chiếc mũ quả dưa.

“Bữa tiệc thời-tiết-xấu,” Tsukiko giải thích. “Luôn được tổ chức trong lều của nghệ sĩ nhào lộn, vì đó là căn lều lớn nhất. Nhưng anh không biết thông lệ đó, vì anh không thực sự là thành viên của đoàn xiếc, đúng chứ?”

Marco không thấy rõ biểu cảm trên mặt Tsukiko, nhưng dám chắc rằng cô đang đắc ý mỉm cười.

“Đúng, tôi ắt không phải là thành viên rồi,” anh nói. Anh đi theo khi Tsukiko bước đi trong đường hầm có cấu trúc như một mê lộ, tiến sâu hơn vào rạp xiếc. “Tại sao tôi lại ở đây?” anh hỏi.

“Chúng ta sẽ đến đó đúng giờ,” cô nói. “Isobel đã cho anh biết những gì?”

Cuộc đối thoại với Isobel ngoài nhà anh gần như đã biến mất khỏi trí nhớ của Marco, dù mới chỉ diễn ra trong khoảnh khắc trước. Anh ráp lại những mảnh vụn tản mát. Chẳng có gì đủ mạch lạc để nói ra cho gãy gọn. “Không hề gì,” Tsukiko nói khi Marco còn chần chừ chưa đáp. “Đôi lúc cũng khó qui hồi các giác quan sau một chuyến đi như thế. Cô ấy có nói với anh là chúng ta có điểm chung không?”

Marco nhớ lại Isobel có nhắc tới Celia và một người nữa, nhưng không cụ thể là ai.

“Không,” anh nói.

“Chúng ta đều là học trò cũ của cùng một người thầy,” Tsukiko đáp. Đầu điếu thuốc cháy rực lên khi cô rít bóng tối vào mình. “Vỏ bọc tạm thời thôi, tôi e là thế,” cô nói thêm khi họ tiến tới một tấm rèm khác. Cô kéo rèm và không gian ngập tràn ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ khuôn viên. Cô ra hiệu cho Marco bước ra ngoài, vào cơn mưa và rít một hơi thuốc khi anh ngoan ngoãn bước qua tấm rèm đã mở, cố hiểu câu nói cuối của cô.

Đèn trang hoàng những căn lều đều tắt, nhưng ở chính giữa sân, vạc lửa đang cháy sáng, sinh động và trắng loáng. Cơn mưa lất phất lấp lánh rơi quanh nó.

“Đẹp thật,” Tsukiko nói, bước vào trong sân cùng anh. “Vì nó, tôi thừa nhận tài năng của anh.”

“Cô là học trò cũ của Alexander sao?” Marco hỏi, không chắc là mình đã hiểu.

Tsukiko gật đầu.

“Tôi chán ngán phải viết các thứ vào sách, nên bắt đầu xăm chúng lên cơ thể mình. Tôi không thích để tay dính bẩn,” cô nói, ý chỉ những ngón tay bị giây mực của anh. “Tôi ngạc nhiên là ở thử thách này ông ấy đã đồng ý chọn một đấu trường mở như vậy. Ông ấy vốn ưa thích ẩn dật. Có lẽ ông ấy không hài lòng với cách trận đấu tiến triển.”

Vừa nghe cô, Marco vừa nhận ra người nghệ sĩ uốn dẻo hoàn toàn khô ráo. Mỗi giọt mưa rơi xuống Tsukiko đều lập tức xèo xèo thành hơi bốc lên ngay khi vừa chạm tới cô.

“Cô đã thắng trận đấu cuối,” anh nói.

“Tôi đã sống sót trong trận đấu cuối,” Tsukiko chỉnh lại.

“Khi nào thế?” Marco hỏi khi họ bước về phía vạc lửa.

“Chuyện đã kết thúc cách đây tám mươi ba năm, sáu tháng, và hai mươi mốt ngày. Hôm ấy hoa anh đào nở rộ.”

Tsukiko rít một hơi thuốc dài trước khi tiếp tục. “Những ông thầy của chúng ta chẳng thể hiểu được,” cô nói. “Bị ràng buộc với một ai đó theo cách ấy. Họ quá già cỗi, quá xa lạ với cảm xúc của chính mình. Họ không còn nhớ được cảm giác sống và thở giữa cuộc đời này. Họ nghĩ thật đơn giản khi đẩy hai người bất kì đến chỗ đối chọi nhau. Không bao giờ là đơn giản cả. Đối thủ trở thành cách anh định nghĩa cuộc đời mình, cách anh định nghĩa bản thân. Anh và đối thủ cần nhau như hơi thở. Rồi họ hy vọng người chiến thắng có thể tiếp tục mà không cần tới điều đó. Cũng giống như chia cắt cặp song sinh Murray rồi trông đợi rằng chúng không mảy may thay đổi gì. Chúng có thể bình an vô sự nhưng không toàn vẹn. Anh yêu cô ấy, đúng không?”

“Hơn bất cứ điều gì trên đời này,” Marco nói.

Tsukiko gật đầu tư lự.

“Đối thủ của tôi tên là Hinata. Da cô ấy thơm mùi gừng và kem. Tôi cũng đã yêu cô ấy hơn bất cứ điều gì trên đời. Vào cái ngày hoa anh đào nở rộ đó, cô ấy đã tự thiêu. Đốt một cột lửa và bước vào nó như thể đó là nước vậy.”

“Tôi rất tiếc,” Marco nói.

“Cảm ơn anh,” Tsukiko đáp, nụ cười bình thường vốn rạng rỡ giờ chỉ nhợt nhạt thoảng trên môi. “Đó là điều cô Bowen đang định làm cho anh. Để anh thắng cuộc.”

“Tôi biết.”

“Tôi không mong nỗi đau ấy xảy đến với bất kì ai. Trở thành kẻ thắng cuộc. Hinata có lẽ đã ao ước điều này,” Tsukiko nói khi họ tiến tới vạc lửa, nhìn ngắm ngọn lửa nhảy múa trong cơn mưa nặng hạt dần. “Cô ấy từng khá thích lửa. Nước luôn là nguyên tố của tôi. Trước kia.”

Cô giơ tay ra và nhìn những giọt mưa né tránh chạm tới da cô.

“Anh có biết câu chuyện của vị pháp sư ở trong cây không?” cô hỏi.

“Câu chuyện về Merlin ư?” Marco hỏi. “Tôi có biết vài dị bản.”

“Có nhiều lắm,” Tsukiko gật đầu nói. “Các câu chuyện cổ thường được kể đi kể lại và biến đổi đi. Mỗi người kể lại đều thêm dấu ấn của mình vào. Dù gì sự thật ban đầu của câu chuyện cũng bị chôn vùi trong thiên lệch và những tình tiết hư cấu thêm. Những lý do không quan trọng bằng bản thân câu chuyện.”

Cơn mưa mỗi lúc một mau hơn, tuôn xuống nặng hạt khi cô nói tiếp.

“Có lúc là cái hang, nhưng tôi thích dị bản cái cây hơn. Có lẽ cây thì lãng mạn hơn chăng.”

Cô rút điếu thuốc lá còn cháy ra khỏi cần hút thuốc, nhẹ nhàng kẹp giữa hai ngón tay thon thon và nói:

“Có thể trưng dụng nhiều cây ở đây vào mục đích này, nhưng tôi nghĩ cái này có lẽ thích hợp hơn.”

Marco hướng sự chú ý của mình vào vạc lửa. Nó tỏa sáng trong làn mưa, những giọt nước rơi xuống lấp lánh tựa bông tuyết.

Mọi dị bản câu chuyện về Merlin mà Marco biết đều có một pháp sư bị cầm tù. Trong một cái cây, một hang động hoặc một tảng đá.

Luôn là sự trừng phạt, hậu quả của một mối tình ngây dại.

Anh quay lại nhìn Tsukiko.

“Anh hiểu ra rồi đấy,” cô nói trước khi anh có thể lên tiếng.

Marco gật đầu.

“Tôi đã biết là anh sẽ hiểu,” cô nói. Ánh sáng từ ngọn lửa trắng làm rạng rỡ nụ cười của cô trong làn mưa.

“Chị đang làm gì thế, Tsukiko?” một giọng nói vang lên sau lưng cô. Khi Tsukiko quay lại, Marco thấy Celia đang đứng bên mép sân. Chiếc váy dài màu ánh trăng của cô sũng nước, ngả sang sắc xám buồn bã, những dải ruy-băng đan nhau sau lưng cô thành những vệt màu đen, trắng và chì than, lẫn cùng tóc cô trong gió.

“Quay trở lại với bữa tiệc đi, cô bé,” Tsukiko nói, nhét cần hút thuốc bằng bạc vào túi. “Cô sẽ không muốn ở đây chứng kiến chuyện này đâu.”

“Chuyện gì cơ?” Celia nói, nhìn chằm chằm vào Marco.

Tsukiko nói với cả Marco và Celia:

“Suốt những năm qua tôi bị bủa vây giữa đủ kiểu thư tình hai người làm ra cho nhau, kín đáo giấu trong những căn lều. Tất cả làm tôi nhớ lại những ngày còn ở bên cô ấy. Tuyệt diệu và kinh khủng. Tôi vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ, vậy mà hai người lại để nó phai nhạt đi.”

“Chị đã nói với tôi rằng ái tình là bất định và phù du,” Celia nói, vẻ bối rối.

“Tôi nói dối đấy,” Tsukiko nói, đảo điếu thuốc giữa những ngón tay. “Tôi đã nghĩ có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu cô nghi ngờ anh ta. Và tôi đã cho cô một năm để tìm cách sao cho rạp xiếc vẫn có thể vận hành mà không cần có cô. Cô không tìm được cách nào. Nên tôi sẽ can thiệp vào.”

“Tôi đang cố...” Celia lên tiếng nhưng Tsukiko ngắt lời. “Cô tiếp tục bỏ qua một thực tế đơn giản. Cô mang theo rạp xiếc này ngay trong chính con người cô. Anh ta dùng vạc lửa như một công cụ. Cô là người bị mất mát nhiều hơn, nhưng cô quá ích kỉ không chịu thừa nhận. Cô tin rằng mình không thể sống cùng nỗi đau. Người ta không sống cùng nỗi đau như thế. Mà chỉ có thể chịu đựng nó. Tôi rất tiếc.”

“Kiko, xin chị,” Celia nói. “Tôi cần thêm thời gian.”

Tsukiko lắc đầu.

“Tôi đã nói với cô rồi, thời gian không phải là thứ tôi có thể kiểm soát được.”

Marco không hề rời mắt khỏi Celia từ lúc cô xuất hiện trong sân, nhưng giờ thì anh quay đi.

“Hãy làm đi,” anh nói với Tsukiko, hét lên trong tiếng mưa càng lúc càng xối xả. “Làm đi! Tôi thà bị đốt cháy bên cạnh Celia còn hơn là sống mà không có cô ấy.”

Thanh âm bình thường của từ “Không” bị gió xé nát thành thứ gì đó tột cùng khốc liệt khi Celia hét lên. Sự đau đớn trong tiếng thét găm vào Marco như tất cả những lưỡi dao trong bộ sưu tập của Chandresh gộp lại, nhưng anh vẫn tập trung hướng đến nghệ sĩ uốn dẻo.

“Như vậy sẽ kết thúc trận đấu, đúng chứ?” anh hỏi. “Sẽ kết thúc trận đấu kể cả khi tôi bị nhốt trong ngọn lửa này và không chết.”

“Anh sẽ không thể đấu tiếp,” Tsukiko nói. “Mọi mấu chốt nằm ở đó.”

“Vậy hãy làm đi,” Marco nói.

Tsukiko mỉm cười với anh. Cô áp hai lòng bàn tay vào nhau, những cuộn khói từ điếu thuốc lá bay lên qua những ngón tay cô.

Cô cúi chào anh, thấp và đầy trân trọng.

Không một ai trong hai người nhận thấy Celia đang chạy đến trong màn mưa mịt mùng.

Tsukiko búng điếu thuốc đang cháy dở về phía ngọn lửa.

Điếu thuốc vẫn còn lơ lửng trong không trung khi Marco thét lên bảo Celia hãy dừng lại.

Điếu thuốc khẽ chạm những lưỡi lửa trắng bập bùng khi cô lao vào vòng tay anh.

Marco biết anh không có thời gian để đẩy cô ra, vì thế anh kéo cô sát lại, vùi mặt mình vào mái tóc cô, chiếc mũ quả dưa của anh bị gió cuốn đi.

Và rồi đau đớn lan nhanh. Cơn đau sắc lịm như thể anh đang bị xé tan ra.

“Hãy tin em,” Celia thì thầm vào tai anh, và anh ngừng vật lộn với nó, quên hết tất thảy mọi thứ, trừ cô. Một khắc trước vụ nổ, trước khi ánh sáng trắng bừng lên chói lóa, không thể nhận thức được chính xác chuyện gì đang xảy ra, họ tan biến vào không khí. Khoảnh khắc trước họ còn ở đó, tà váy của Celia phấp phới trong gió và mưa, bàn tay Marco ghì chặt lưng cô; khoảnh khắc ngay sau đó họ chỉ là hình bóng nhòe mờ của ánh sáng và bóng tối.

Rồi cả hai người biến mất và rạp xiếc bốc cháy, lửa liếm lên những căn lều, quằn quại trong cơn mưa.

Còn lại một mình trong sân, Tsukiko thở dài. Lửa tạt qua cô mà không hề chạm vào, cuộn tròn xung quanh như cơn lốc. Soi rọi cô bằng thứ ánh sáng phi thường.

Rồi, cũng chóng vánh như khi bùng lên, lửa tắt lịm. Vạc lửa trống rỗng, thậm chí một chút tro tàn lẫn than hồng cũng chẳng còn. Cơn mưa rơi xuống lòng vạc, vang vọng đập vào kim loại, có những hạt nước bốc hơi luôn ở nơi sắt vẫn còn nóng.

Tsukiko rút một điếu thuốc khác từ trong túi áo khoác ra, bật châm thuốc bằng động tác trễ nải điệu nghệ.

Lửa dễ dàng bén lên, bất kể mưa rơi.

Cô ngắm nhìn cái vạc đầy nước mưa trong khi chờ đợi.