BIẾN ĐỔI NEW YORK, 1 THÁNG MƯỜI MỘT, 1902
Nếu Celia mở miệng được, hẳn cô đã hét lên. Nhưng có quá nhiều thứ phải kiểm soát giữa sức nóng và cơn mưa, và Marco trong vòng tay cô.
Cô chỉ tập trung vào mình anh, neo giữ tất cả những gì là Marco-của-những-lúc-ở-bên-Celia khi cô tự khiến mình tan ra. Níu lấy kí ức về từng âu yếm của da anh lên da cô, từng khoảnh khắc cô bên anh. Mang anh theo cô.
Đột nhiên, chẳng có gì. Không mưa. Không lửa. Một thinh không trắng xóa tĩnh tại.
Nơi nào đó trong thinh không ấy, một chiếc đồng hồ bắt đầu điểm nửa đêm.
Dừng lại, cô nghĩ.
Đồng hồ vẫn tiếp tục điểm, nhưng cô cảm thấy sự tĩnh lặng bắt đầu tan biến.
Phá vỡ là phần dễ dàng, Celia nhận ra. Hàn gắn lại mới là khó.
Giống như làm liền những đầu ngón tay bị cứa hồi bé, bị đẩy đến cùng cực.
Phải cân bằng quá nhiều thứ, cố gắng tìm lại những giới hạn.
Buông tay thực đơn giản.
Buông tay thực sự đơn giản hơn rất nhiều. Thực sự ít đau đớn hơn rất nhiều.
Cô chống trả lại cám dỗ, chống trả lại nỗi đau và sự hỗn độn. Vật lộn giành lấy sự kiểm soát với bản thân và những gì xung quanh cô.
Cô chọn một nơi để trụ lại, nơi quen thuộc nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Và chậm rãi, chậm rãi đầy đau đớn, cô hàn gắn mình một cách an toàn.
Cho đến khi cô có thể đứng trong căn lều của chính mình, ngay chính giữa vòng ghế trống.
Cô thấy nhẹ nhõm hơn. Yếu ớt như loãng ra. Chuếnh choáng vương vất.
Nhưng cô không phải là tiếng vọng của bản thể cô trước đây. Cô lại là một tổng thể toàn vẹn, đang hít thở. Cô có thể cảm thấy trái tim mình đang đập, nhanh nhưng đều đặn. Thậm chí cảm thấy chiếc váy dài vẫn như xưa, rủ xuống quanh cô và không còn ướt nước mưa.
Celia xoay tròn và tà váy xòe rộng quanh cô.
Cơn choáng váng dần biến mất khi cô gom nhặt lại bản thân, vẫn còn bàng hoàng về thành quả.
Rồi cô nhận ra mọi thứ trong căn lều quanh cô đều trong suốt. Những chiếc ghế, những ngọn đèn treo trên đầu cô, thậm chí cả những sọc kẻ trên các bức vách dường như không có thực.
Và cô chỉ có một mình.
*VỚI MARCO, khoảnh khắc vụ nổ xảy ra kéo dài hơn nhiều.
Sức nóng và ánh sáng giãn căng ra vô tận khi anh níu chặt Celia trong cơn đau.
Và rồi cô biến mất.
Chẳng còn lại gì. Không lửa. Không mưa. Không mặt đất dưới chân anh.
Tầm nhìn của anh bắt đầu thay đổi liên tục từ bóng tối sang ánh sáng, sự tối tăm được thay thế bằng sắc trắng miên man, để rồi lại bị bóng tối nuốt chửng. Không bao giờ bình ổn.
*RẠP XIẾC BIẾN ĐỔI QUANH CELIA, cũng êm ái như một trong những ảo giác của Marco.
Cô hình dung nơi mình muốn đến, và cô ở đó. Thậm chí cô không dám chắc mình đang tự di chuyển hay đang điều khiển rạp xiếc ở quanh mình.
Vườn Băng im lìm và tĩnh lặng, chẳng có gì ngoài bốn bề trắng xóa khô ráo và mát lạnh.
Chỉ một phần Nhà Gương phản chiếu sắc mặt của chính cô, vài tấm gương chỉ hiện lên mờ mờ lấp loáng chiếc váy dài màu xám nhợt nhạt, hoặc chuyển động của những dải ruy-băng gợn sóng khi chúng bồng bềnh sau cô.
Cô nghĩ đã thoáng thấy Marco trong gương, đường viền áo khoác hoặc lấp ló cổ áo của anh, nhưng cô không dám chắc.
Nhiều tấm gương sụt xuống và chỉ còn trơ khung trang trí.
Màn sương ở lều Quái Thú dần tan đi khi cô tìm đến, nhưng bên trong chẳng giấu gì ngoài giấy.
Hồ Nước Mắt không gợn dù chỉ một lăn tăn sóng, mặt nước hiền hòa phẳng lặng, và cô không thể nhặt một viên đá thả xuống hồ. Cô không thể thắp một ngọn nến trên Cây Ước, dù những điều ước trên các cành cây vẫn tiếp tục cháy.
Cô đi qua hết phòng này đến phòng kia trong Mê Hồn Trận. Những căn phòng cô tạo ra dẫn tới những căn phòng anh dựng nên và lại quay trở lại.
Cô có thể cảm thấy anh. Gần đến mức hi vọng gặp anh ở mỗi góc quanh, sau mỗi cánh cửa.
Nhưng chỉ có những chiếc lông vũ bồng bềnh lững lờ trôi và những lá bài dập dờn. Những pho tượng bạc với những cặp mắt vô định. Những sàn nhà sơn màu bàn cờ cùng những ô vuông trống rỗng.
Dấu vết của anh ở khắp mọi nơi, nhưng chẳng có gì để cô tập trung vào. Chẳng có gì để bám víu.
Dọc theo hành lang chính là những cánh cửa lộn xộn, tuyết phủ kín lối đi. Những dấu hình trên truyết trông như vết chân, hoặc có thể chỉ là bóng hình đổ xuống.
Và Celia không thể đoán được chúng dẫn tới đâu.
*MARCO HỔN HỂN khi không khí tràn vào hai lá phổi, như thể anh vừa bị chìm dưới nước mà không hề hay biết.
Suy nghĩ rành mạch đầu tiên là anh không ngờ bị mắt kẹt trong ngọn lửa lại có thể lạnh đến thế.
Không khí lạnh như cắt và buốt nhói, anh chỉ có thể thấy tuyền một màu trắng ở khắp xung quanh.
Khi mắt đã quen, anh nhận ra bóng một cái cây. Những cành liễu trắng màu băng giá buông rủ xuống quanh anh.
Anh bước một bước về phía trước, mặt đất mềm một cách bất thường dưới chân.
Anh đang đứng giữa Vườn Băng.
Đài phun nước ở trung tâm đã ngừng tuôn, mặt nước lăn tăn bong bóng giờ im lìm và tĩnh lặng.
Giữa bốn bề trắng xóa ấy, thật khó nhận ra, nhưng toàn bộ khu vườn đã hóa trong suốt.
Anh cúi nhìn đôi bàn tay mình. Hai tay khẽ run nhưng rắn chắc. Bộ vét của anh vẫn sẫm màu và không trong suốt.
Marco đưa tay về phía bông hồng gần đó, ngón tay anh xuyên qua những cánh hoa chỉ gặp chút lực cản, như thể đóa hoa là nước chứ không phải băng.
Anh vẫn đang nhìn bông hồng ấy thì nghe thấy tiếng hổn hển phía sau.
*CELIA ĐẶT TAY LÊN MÔI, như không tin vào mắt mình. Trước đây, những lúc một mình giữa ngút ngàn hoa băng, cô đã bao lần hình dung cảnh tượng Marco đứng trong Vườn Băng này, giờ cảnh tượng ấy dường như không thực dù bộ vét sẫm màu anh đang mặc tương phản với vòm hồng leo nhợt nhạt.
Rồi anh quay lại và nhìn cô. Ngay khi bắt gặp ánh mắt anh, mọi nghi ngại trong cô tan biến hết.
Trong khoảnh khắc, anh trông trẻ đến mức cô có thể thấy cậu bé năm xưa trong anh, nhiều năm trước khi cô gặp anh, khi họ đã gắn kết nhưng còn ở rất xa nhau. Có quá nhiều điều cô muốn nói, những điều cô sợ rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để nói lại với anh. Duy chỉ có một điều thực sự quan trọng. “Em yêu anh,” cô nói.
Từng từ vang vọng khắp căn lều, dịu dàng rung động những lá băng.
•MARCO TRÂN TRÂN nhìn Celia khi cô bước tới, anh ngỡ rằng cô chỉ là một giấc mơ.
“Em tưởng đã mất anh,” cô nói khi bước tới bên anh, lời thì thầm run rẩy.
Có vẻ cô cũng hiện hữu như anh, không trong suốt như khu vườn. Trông cô rực rỡ và sống động trên nền trắng, một sắc hồng ửng trên gò má, đôi mắt thẫm màu ngân ngấn lệ. Anh chạm vào gương mặt cô, sợ đến đờ đẫn rằng những ngón tay anh cũng sẽ xuyên qua cô dễ dàng như vừa xuyên qua đóa hồng.
Bao nhiêu êm dịu vỡ òa trong anh khi anh cảm nhận được cô đang hiện hữu, ấm áp và sống động.
Anh kéo cô vào lòng, nước mắt anh rơi trên làn tóc cô. “Anh yêu em,” anh nói khi có thể thốt nên lời.
• • •
HỌ ĐỨNG ĐÓ, đắm đuối bên nhau, chẳng ai chịu buông người kia ra.
“Em không thể để anh làm vậy,” Celia nói. “Em không thể để anh đi.”
“Em đã làm gì thế?” Marco hỏi. Anh vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn mình hiểu hết những gì vừa xảy ra.
“Em đã dùng rạp xiếc làm vật chuẩn,” Celia nói. “Em không biết liệu có được không nhưng em không thể để anh ra đi, em phải thử. Em đã cố đưa anh theo em và rồi em đã không thể tìm thấy anh; em nghĩ rằng mình đã mất anh.”
“Anh đây,” Marco nói, vuốt tóc cô. “Anh ở đây rồi.” Đây không phải là những gì anh trông đợi, được giải thoát khỏi thế giới và khôi phục nguyên trạng ở một nơi bị hạn định. Anh không cảm thấy bị hạn định, chỉ thấy cách biệt, như thể anh và Celia đang chồng lấp lên rạp xiếc chứ không phải ở bên trong nó.
Anh nhìn quanh những hàng cây, những nhánh liễu đóng băng dài rủ xuống, những cây cảnh được cắt tỉa dọc lối đi gần đó trông như những bóng ma.
Chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra khu vườn đang tan chảy. “Vạc lửa đã tắt,” Marco nói. Giờ anh đã có thể cảm thấy nó, sự trống rỗng. Anh có thể cảm thấy rạp xiếc ở khắp quanh mình, bao lấy anh như màn sương, dường như anh có thể vươn tay và chạm vào hàng rào sắt bất kể khoảng cách. Tìm thấy hàng rào, đoán định được vị trí từ mọi hướng, nơi những căn lều được dựng, thậm chí cả khoảng sân tối nơi Tsukiko đang đứng, gần như chẳng tốn chút sức lực nào. Anh có thể dễ dàng cảm nhận được tổng thể trọn vẹn của rạp xiếc, tựa như cảm nhận lớp áo sơ-mi cọ trên da mình.
Và thứ duy nhất cháy sáng bên trong nó chính là Celia. Nhưng đó là thứ ánh sáng chập chờn khi mờ khi tỏ.
Mong manh như ánh nến.
“Em đang cố kết rạp xiếc,” anh nói.
Celia gật đầu. Nó mới chỉ bắt đầu dồn lên cô, nhưng không có vạc lửa thì sẽ khó kiểm soát hơn rất nhiều. Cô không thể tập trung đủ sức lực gắn kết các chi tiết lại. Những nguyên tố đang trôi đi, rớt xuống như những cánh hoa quanh họ.
Và cô biết rằng nếu nó tan vỡ, cô sẽ không thể nào hàn gắn lại được.
Celia run lên. Cô dịu lại khi Marco ôm chặt hơn, nhưng trong vòng tay anh cô vẫn còn run rẩy.
“Hãy buông bỏ đi, Celia.”
“Em không thể,” cô nói. “Nếu em buông bỏ tất cả sẽ sụp đổ.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu tất cả sụp đổ?” Marco hỏi.
“Em không biết,” Celia nói. “Em đã tạm ngưng tất cả lại. Rạp xiếc không thể vận hành nếu thiếu chúng ta. Nó cần một người chăm sóc.”