← Quay lại trang sách

NHỮNG BẢN THIẾT KẾ LONDON, THÁNG MƯỜI HAI 1902

Poppet Murray đứng ở bậc tam cấp trước la maison Lefèvre, tay xách va-li da, một chiếc túi đặt cạnh chân. Cô rung chuông cả chục lần, rồi đập cửa liên hồi dù có nghe thấy tiếng chuông vang vọng trong ngôi nhà.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, đích thân Chandresh đứng phía sau, áo sơ-mi màu tím phớt không nhét trong quần và ông đang cầm một mảnh giấy nhàu nhĩ trong tay.

“Lần cuối cùng ta gặp nhau trông cháu nhỏ hơn,” ông nói, ngắm Poppet một lượt từ đôi ủng đến mái tóc đỏ xù lên. “Và có hai đứa cháu.”

“Anh trai cháu đang ở Pháp ạ,” Poppet nói, xách túi lên và theo Chandresh vào trong.

Pho tượng đầu voi vàng kim trong sảnh cần được đánh bóng. Ngôi nhà trong trạng thái lộn xộn, hoặc có thể nói lộn xộn hết mức, từ sàn đến trần nhét đầy đồ cổ, sách vở và những tác phẩm nghệ thuật, có thể lộn xộn một cách ấm áp và phong phú như nó vốn thế. Nhưng trong nhà không có thứ ánh sáng rực rỡ như khi Poppet từng cùng Widget chạy từ sảnh này sang sảnh khác, như chỉ mấy năm trước, len lỏi qua buổi dạ tiệc sặc sỡ như cầu vồng mà đuổi theo hai con mèo sọc cam.

“Người làm của ông đâu cả rồi ạ?” Poppet hỏi khi họ bước lên cầu thang.

“Ta đã sa thải cả đống bọn chúng rồi,” Chandresh nói. “Một lũ vô dụng, chẳng thể giữ nổi thứ gì đúng chỗ. Ta chỉ giữ lại mỗi đám đầu bếp. Cũng đã lâu không có bữa tiệc tối nào, nhưng ít nhất bọn họ còn biết mình đang làm gì.”

Poppet theo sau ông đi dọc sảnh có hàng cột để tới phòng làm việc của ông. Trước đây cô chưa từng vào căn phòng này, nhưng cô ngờ rằng nó luôn chật kín các bản thiết kế, phác thảo và những chai brandy trống rỗng.

Chandresh băng qua phòng, nhét mảnh giấy nhàu nát trong tay vào một chồng trên ghế, uể oải nhìn mấy bản vẽ thiết kế treo trên các cửa sổ.

Poppet dọn một khoảng trống trên bàn để đặt va-li xuống, dẹp bớt sách vở, gạc hươu và mấy con rùa được chạm bằng ngọc bích sang một bên. Cô đặt túi xách xuống sàn cạnh đó.

“Sao cháu đến đây?” Chandresh hỏi, quay lại và nhìn Poppet như thể ông mới vừa nhận ra sự hiện diện của cô.

Poppet nhanh chóng mở va-li trên bàn, lôi ra một đống dày những giấy tờ.

“Cháu cần ông giúp, ông Chandresh ạ,” cô nói.

“Có thể là chuyện gì nào?”

“Cháu muốn ông kí nhượng quyền sở hữu rạp xiếc.” Poppet thấy một cái bút mực nằm lẫn trong đám lộn xộn trên bàn và thử nguệch vài nét trên một mẩu giấy xem bút còn mực không.

“Trước tiên, rạp xiếc chưa bao giờ là của ta,” Chandresh lẩm bẩm.

“Dĩ nhiên nó là của ông,” Poppet nói, viết một chữ P uốn lượn. “Rạp xiếc là ý tưởng của ông. Nhưng cháu biết ông không có thời gian cho nó, và cháu nghĩ có lẽ tốt nhất nếu ông nhượng lại vị trí chủ sở hữu của mình.”

Chandresh suy nghĩ một lát, nhưng rồi ông gật đầu và bước về phía bàn để đọc qua bản hợp đồng.

“Cháu có tên của Ethan và Lainie ở đây, nhưng không có Tante Padva,” ông nói khi đọc kĩ bản hợp đồng.

“Cháu đã nói chuyện với tất cả bọn họ rồi,” Poppet nói. “Madame Padva không muốn tham gia gì nữa, nhưng cũng yên tâm là cô Burgess có thể gánh vác trách nhiệm của bà ấy.”

“Ông Clarke trong này là ai vậy?” Chandresh hỏi.

“Anh ấy là bạn rất thân của cháu,” Poppet nói, hai má thoáng ửng hồng. “Và anh ấy sẽ chăm lo chu đáo cho rạp xiếc.”

Khi Chandresh đọc tới cuối văn bản, cô đưa cho ông cây bút.

Ông kí tên mình bằng động tác hoa mỹ hững hờ, thả bút rơi xuống mặt bàn.

“Cháu rất cảm kích vì những gì ông đã làm.” Poppet thổi mực cho khô rồi cất hợp đồng vào va-li. Chandresh lười biếng xua tay khi nghe những lời ấy, ông quay lại cửa sổ và nhìn chằm chằm vào mấy bức thiết kế trải rộng treo trên đó.

“Mấy bản thiết kế này để làm gì ạ?” Poppet hỏi sau khi đóng va-li lại.

“Ta đã có tất cả những... những sơ đồ thiết kế này từ Ethan và ta không biết phải làm gì với chúng,” Chandresh nói, vung cánh tay về phía mớ giấy tờ.

Poppet cởi áo khoác, vắt nó lên lưng ghế, nhìn kĩ hơn những bản thiết kế và phác thảo treo trên giá và đính trên các tấm gương, những bức tranh và các ô cửa sổ. Một vài là bản vẽ những căn phòng hoàn chỉnh, số khác là phần kiến trúc ngoại thất hoặc những vòm cung hoặc sảnh phức tạp.

Cô dừng lại trước tấm bia đỡ phi tiêu, một con dao bạc găm trên mặt bia bằng bấc, lưỡi dao dính mấy vết thẫm màu. Con dao biến mất khi Poppet đi qua, nhưng Chandresh không hề nhận ra.

“Lẽ ra những thiết kế này là để cải tạo ngôi nhà,” ông nói khi cô đi quanh phòng, “nhưng tất cả lại không hòa hợp với nhau.”

“Đó là một bảo tàng,” Poppet nói, hình dung lại những hình vẽ trong đầu và nhận ra nhiều điểm giống với tòa nhà cô đã nhìn thấy giữa những vì sao. Những hình ảnh lộn xộn, nhưng không thể nhầm được. Cô kéo mấy bản thiết kế xuống và đổi chỗ chúng với nhau, sắp xếp lại từng phần một. “Không phải là tòa nhà này,” Poppet giải thích khi Chandresh nhìn cô tò mò. “Mà là một tòa nhà mới.” Cô lấy một chuỗi cánh cửa, những phiên bản khác nhau của cùng một lối vào, và đặt tất cả cạnh nhau trên sàn, để từng cánh cửa dẫn tới một căn phòng khác nhau.

Chandresh nhìn cô sắp xếp các bản thiết kế, một nụ cười nở trên gương mặt bởi ông bắt đầu hiểu những gì cô đang làm.

Ông tự điều chỉnh mớ giấy màu xanh Phổ, ứng với những sắp xếp của Poppet, đặt những cột giá sách uốn lượn bao quanh mô hình những ngôi đền Ai Cập cổ đại. Họ ngồi cùng nhau trên sàn nhà, kết nối các căn phòng, sảnh và cầu thang.

Chandresh toan gọi Marco, nhưng kịp ngăn mình lại. “Ta cứ quên mất là cậu ta đã đi rồi,” ông nói với Poppet. “Bỗng một ngày ra đi và không quay lại. Cũng chằng thèm nhắn lại một lời. Một người luôn ghi chép thường sẽ để lại lời nhắn, phải không cháu?”

“Cháu tin rằng anh ấy không hề định trước sẽ ra đi,” Poppet nói. “Và cháu biết anh ấy rất tiếc khi không thể thu xếp ổn thỏa trách nhiệm của mình ở đây.”

“Cháu có biết sao cậu ta ra đi không?” Chandresh hỏi, ngước lên nhìn cô.

“Anh ấy ra đi để ở bên Celia Bowen đấy,” Poppet nói, không ngăn nổi nụ cười.

“Ha!” Chandresh reo lên. “Không hề nghĩ cậu ta lại là người như thế. Tốt cho cả hai. Hãy cùng nâng ly nào.”

“Nâng ly ấy ạ?”

“Ừ nhỉ, không có champagne,” Chandresh nói, gạt sang bên đống chai brandy trống không khi ông bày ra thêm một dây phác thảo xuống sàn nhà. “Chúng ta sẽ dành tặng họ một căn phòng, cháu nghĩ họ sẽ thích phòng nào?”

Poppet nhìn khắp các bản thiết kế và phác thảo. Một vài cái cô nghĩ một trong hai hoặc cả hai người bọn họ sẽ thích. Cô dừng lại trước bức vẽ một căn phòng hình tròn, không có cửa sổ, chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng lọc qua bể cá koi trong lớp thủy tinh phía trên cao. Yên bình và quyến rũ.

“Cái này ạ,” cô nói.

Chandresh lấy bút chì và viết “Dành tặng M. Alisdair và C. Bowen” dọc mép tờ giấy.

“Cháu sẽ tìm giúp ông một phụ tá mới,” Poppet đề nghị. “Cháu sẽ ở lại London một thời gian.”

“Ta rất cảm kích, cháu thân mến.”

Chiếc túi xách lớn mà Poppet đặt trên sàn bỗng đổ nghiêng đánh “thịch”.

“Cái gì trong túi đó thế?” Chandresh hỏi, nhìn với vẻ lo lắng ra mặt.

“Quà cháu mang đến tặng ông ạ,” Poppet vui vẻ nói. Cô dựng lại chiếc túi, cẩn thận mở và bế ra một con mèo con lông đen với những đốm trắng dọc các chân và đuôi. Trông như vừa được nhúng vào kem vậy.

“Tên nó là Ara,” Poppet nói với Chandresh. “Khi nào ông gọi thì nó sẽ đến, nó cũng có mấy trò nghịch ngợm vặt, nhưng nhìn chung nó thích được chú ý và ngồi ở cửa sổ. Cháu nghĩ ông có thể thích bầu bạn.”

“Xin chào, Ara,” ông nói.

“Cháu sẽ không trao trả lại kí ức cho ông,” Poppet nói và nhìn Chandresh khi con mèo con đang cố leo lên lòng ông. “Cháu cũng chẳng biết nếu muốn thì cháu có thể trả lại cho ông được hay không, hình như anh Widge làm được. Tại thời điểm này, cháu không nghĩ là ông cần gánh nặng ký ức đó. Cháu nghĩ nhìn về phía trước sẽ tốt hơn là nhìn lại.”

“Cháu đang nói gì thế?” Chandresh hỏi, nhấc con mèo lên và gãi phía sau tai nó khi nó rên khừ khừ.

“Không có gì ạ,” Poppet nói. “Cảm ơn ông, Chandresh.” Cô nhoài người và hôn lên má ông.

Ngay khi môi cô chạm vào da ông, Chandresh cảm thấy tốt hơn nhiều so với hàng năm nay, như thể cuối cùng thì lớp sương mù cũng đã tan biến. Tâm trí ông sáng rõ, những thiết kế cho bảo tàng trở nên thật thống nhất, những ý tưởng về các dự án tương lai hiện ra theo cách có vẻ như vô cùng khả thi.

Chandresh và Poppet dành hàng giờ sắp xếp và bổ sung vào các bản thiết kế, sáng tạo một không gian mới để chất đầy những đồ cổ, nghệ thuật và mục tiêu cho tương lai.

Trong khi họ làm việc, con mèo con lông đen trắng nghịch ngợm cào vào những mép giấy cuộn cong lên.