← Quay lại trang sách

Chương 1 Những sai lầm phép thuật

Lần đầu tiên thử nhúng tay vào phép thuật, tôi đã khiến hoa hồng mọc ra từ lỗ mũi mình. Tôi không cố tình làm thế. Ý định của tôi là trồng hoa từ đất, giống như những người bình thường khác. Nhưng tôi chưa bao giờ bình thường cả, và phép thuật thì lúc nào cũng cầu kỳ, nguy hiểm và không thể dự đoán trước, đặc biệt nếu rơi vào tay kẻ xấu.

Ngoại đã truyền dạy cho tôi phép thuật từ thuở còn nằm nôi. Những người bà thường tưới đẫm cháu mình trong những vòng ôm, nụ hôn và kẹo ngọt. Tôi lại nhận được bùa mê, lời nguyền và độc dược. Ngoại tôi biết rất nhiều câu thần chú hô mưa gọi gió, các phép thần thông khiến vật nở lớn ra hoặc co rút lại, và những bùa mê giúp cải trang hoặc bịp bợm. Ngoại có thể pha chế một liều thuốc giúp xóa sạch tâm trí bạn, hay đơn giản chỉ là làm thông cái mũi bị tắc. Ngoại có tiên dược chữa mọi chứng đau răng, đau bụng, và đau tim, có cả một loại cao đặc biệt dành cho bệnh ngứa mông. Không hề có giới hạn cho những điều diệu kỳ mà phép thuật mang lại.

Cũng không hề có giới hạn cho những rắc rối.

Lúc lên năm, tôi muốn trồng hoa hồng đỏ cho ngày sinh nhật bà. Hoa hồng, bởi tên Ngoại là Rose, và đỏ, vì tên tôi là Red. Đó sẽ là một món quà hoàn hảo. Tôi biết tôi có thể làm việc đó. Tôi đã từng nhìn thấy Ngoại trồng những quả bí ngô mập mạp màu cam, và những trái dâu đỏ ửng mọng nước ngay từ mặt đất chỉ với một cái phẩy tay và vài câu thần chú.

Tôi tự cân nhắc chọn lấy câu thần chú của bản thân mình.

Bùa phép Hoa hồng đỏ

Hoa hồng thắm đỏ hây hây

Tỏa hương ngào ngạt lấp đầy mũi ta.

Tôi cảm nhận được cảm giác râm ran của phép thuật trên từng đầu ngón tay mình. Tôi vung cánh tay, và vẫy vẫy bàn tay, đúng như Ngoại vẫn làm, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi thử lại lần nữa. Tôi hô to hơn, tay vung mạnh hơn, và...

Một bông hoa hồng đỏ bung ra từ lỗ mũi bên phải của tôi.

Tôi cố gắng rứt bông hoa ra, nhưng nó chỉ khiến cho tôi hắt xì hơi, và một bông hồng nữa lại phụt ra từ lỗ mũi trái của tôi.

Ngoại cứ cười mãi không thôi. Thậm chí bạn có thể nghĩ rằng Ngoại đang cười sằng sặc.

“Bà! Bà làm gì-ấy đi!” Tôi thổn thức qua những bông hoa hồng. Tôi trông đợi Ngoại vẩy tay làm phép khiến những bông hoa biến mất. Thay vì vậy, Ngoại chỉ đơn giản nhổ chúng ra khỏi mũi tôi.

“Ái daaa!” Tôi be lên.

“Cảm ơn con vì những bông hồng,” Ngoại nói, và cắm chúng vào một cái lọ đặt trên bàn. “Chúng ta có thể gọi chúng là những bông hoa Gỉ mũi.”

“Hắt xì!” tôi đáp lại.

Ngoại cười suốt năm phút đồng hồ.

Tôi hắt hơi suốt năm tiếng đồng hồ.

Tôi phải thú nhận, chuyện cũng buồn cười thật, mặc dù nó gây đau đớn hơn nhiều so với vết cắn của tiên tí hon. Nhưng tôi e rằng nó cũng là một điềm báo - rằng phép thuật, bằng cách nào đó - có sai sót với tôi.

Sau những bông hoa Gỉ mũi, tôi quyết tâm gắn bó với sự nghiệp rèn luyện phép thuật, tỉ dụ như câu thần chú hong khô. Tôi đã từng nhìn thấy Ngoại thực hiện điều này hàng ngàn lần rồi: chỉ một cú búng tay, những đồ phơi phóng đang sũng nước của Ngoại lập tức khô queo trong vài phút.

Nhưng khi tôi búng những ngón tay mình, chẳng có cơn gió nào nổi lên. Mà là lửa. Phải, lửa cháy phừng phừng ấy. Những cái váy, áo cánh và đồ lót. Chưa đầy một phút sau, chúng đã trở thành tro bụi.

“Ờ, giờ thì chúng khô cong rồi đấy,” Ngoại đáp.

Khi lên sáu, tôi có một cô bạn tên là Gertie. Chúng tôi chỉ được phép chơi loanh quanh trong nhà nó dưới sự giám sát chặt chẽ của mẹ nó, cô Helga. Cô Helga luôn luôn lo lắng. Cô lo Gertie bị ngã xuống giếng hoặc rơi xuống vực. Cô lo Gertie bị sặc món cháo trong bữa sáng. Cô lo quỷ khổng lồ sẽ đột kích trong đêm và bắt Gertie đi xơi tái cho bữa tối. Nỗi lo lắng trở nên đặc biệt trầm trọng mỗi khi tôi muốn rủ Gertie vào Khu Rừng chơi.

“Mẹ bảo tớ sẽ bị chó sói ăn thịt,” Gertie bảo.

“Không đâu,” tôi nói. “Tớ có bị chó sói ăn thịt đâu nào, mà tớ chơi trong Khu Rừng suốt đấy thôi.”

“Thế cậu không bao giờ bị lạc sao? Mẹ lúc nào cũng sợ tớ sẽ lạc đường.”

“Tớ chả bao giờ bị lạc cả. Tớ có một con đường phép thuật.” Đôi mắt của Gertie mở to như hai trái táo. Phép thuật rất hiếm, và con đường của tôi lại là điều gì đó còn đặc biệt hơn. Nó chỉ xuất hiện khi tôi muốn, và nó dẫn tôi đến bất cứ nơi nào tôi cần tới trong Khu Rừng. Chắc chắn điều này sẽ dụ được Gertie đi chơi với tôi, nhưng vô hiệu. Nó bước tránh khỏi tôi. Đôi mắt nó trở nên cảnh giác.

“Mẹ tớ nói phép thuật rất nguy hiểm.”

“Con đường của tớ không hề nguy hiểm,” tôi phẫn nộ kêu lên. “Ngoại đã làm ra nó để giữ cho tớ được an toàn. Ngoại đã khiến nó hiện lên ngay từ dưới đất sau khi một con gấu tấn công tớ suýt chết.” Tôi đã nghĩ điều này sẽ gây ấn tượng với nó. Việc phải đối mặt với cái chết luôn luôn gây kích thích, và cái cơ hội thách thức nó lại càng kỳ diệu hơn.

“Mẹ tớ bảo bà ngoại cậu là một mụ phù thủy,” Gertie nói.

Dĩ nhiên Ngoại tôi là phù thủy. Tôi biết điều đó, nhưng Gertie nói cứ như nó là điều gì đó xấu xa lắm vậy. Nỗi tuyệt vọng xâm chiếm lấy tôi. Tôi thực sự muốn chơi cùng Gertie trong Khu Rừng. Vì vậy tôi đã làm điều khôn ngoan duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới. Tôi áp dụng Câu Thần chú Cái mụn Lo lắng lên mẹ của Gertie.

Câu thần chú Cái mụn Lo lắng

Nỗi lo lặn ở bên trong

Mọc thành cái mụn trên cằm xấu thay

Mụn kia! Mày xẹp đi ngay

Đuổi nỗi lo lắng mỗi ngày một xa.

Thật chẳng may là, câu thần chú chẳng làm gì để cải thiện nỗi âu lo của cô Helga cả. Thay vào đó, cô bị mọc một cái mụn trên cằm. Cái mụn mỗi ngày một to ra, cho đến khi Ngoại được mời tới để khắc phục hậu quả tôi gây ra. Khỏi phải nói, tôi bị cấm tiệt không cho chơi với Gertie - cũng như bất cứ đứa trẻ nào khác - bởi vì, không chỉ là một người hay nhặng xị, cô Helga còn là trùm ngồi lê đôi mách trong làng. Câu chuyện đồn đại sớm lan đi với tốc độ chóng mặt khắp vùng Ngọn Núi.

“Con bé đó là phù thủy đấy,” Helga kháo khắp làng, “cũng giống bà ngoại nó.” Cô ta dường như đã quên bẵng mất việc chính Ngoại tôi đã chữa trị cho cô ta.

Gertie không nói chuyện với tôi từ đó, và thậm chí người khác còn chẳng buồn nhìn tôi. Phép thuật trong tôi trở nên nóng bỏng và khó chịu. Nó bám khắp cổ họng tôi. Nó châm chích vào mắt tôi. Ước gì tôi có thể nuốt chửng nó và khiến nó biến mất.

“Con đừng lo lắng, Red à,” Ngoại nói với tôi. “Chúng ta đều mắc sai lầm. Hồi bằng tuổi con, ta đã cố triệu một con thỏ về để làm thú cưng, thay vì vậy ta lại gọi tới cửa một con gấu!”

“Không!” tôi kêu lên. “Làm sao Ngoại sống sót được?”

“Hóa ra con gấu lại khá tốt bụng. Chị gái ta đã thành hôn với nó.”

“Bà ấy cưới một con gấu sao?”

“Ồ, đừng lố bịch thế. Đó không hẳn là một con gấu, mà là một chàng hoàng tử bị phù phép.”

Điều này chẳng hề giúp xoa dịu những khổ tâm trong tôi. Tôi không muốn cưới, dù là con gấu hay một chàng hoàng tử.

“Tất cả những phép thuật con làm đều thật là tồi tệ,” tôi nói.

“Thật hàm hồ, bé yêu,” Ngoại nói. “Chúng chỉ là những sai lầm thôi. Con sẽ phải bước trên một trăm dặm sai lầm mới có thể đạt đến phép thuật thực thụ.”

“Nhưng nếu những sai lầm của con lớn quá thì sao ạ?”

“Sẽ không đâu, con yêu,” Ngoại nói.

Nhưng Ngoại đã lầm. Càng tiếp tục cố gắng với những câu thần chú, bùa phép và độc dược bao nhiêu, tôi càng tiếp tục mắc sai lầm bấy nhiêu. Lớn có, nhỏ có, chí mạng cũng có.

Sai lầm gần đây nhất của tôi tệ hơn nhiều những cái mụn, lửa cháy hay hoa hồng đơm từ mũi.

Tôi được bảy tuổi. Ngoại và tôi đang ở trong Khu Rừng. Trời vừa chớm xuân, nên cây cối hãy còn đang hé nụ. Ngoại nghĩ tôi có thể giúp chúng đâm chồi nảy lộc.

Bùa phép Sinh sôi

Lòng sâu rễ bén ngập vào

Mầm non hé mở đón chào mưa rơi

Vươn căng dưới ánh mặt trời

Lá cành lan tỏa, xanh ngời sức xuân.

“Lỡ như con thiêu rụi cả Khu Rừng thì sao?” Tôi run run hỏi. Lửa dường như là thứ phép thuật duy nhất tôi có năng khiếu.

“Red, đừng sợ chứ con,” Ngoại nói. Ngoại chỉ lên cành cây trên đầu, một cành lớn sà xuống đủ gần để chúng tôi có thể nhìn thấy nhiều nhánh nhỏ và chồi non đâm ra. “Tập trung vào cái cành đó. Hãy cảm nhận nguồn năng lượng của nó, và nguồn năng lượng bên trong bản thân con. Chúng kết nối với nhau. Hãy xem xem liệu con có thể khiến những chiếc lá của nó trổ ra không. Bùa phép sinh sôi là một loại phép thuật đỉnh cao.”

Đúng, tôi luôn luôn yêu thích cách Ngoại khiến mọi thứ sinh sôi. Ngoại có thể trồng được những trái dâu tây chín mọng, những quả bí ngô mập ú, những cây thảo dược đậm đà hương vị và những loài hoa thơm ngát. Hoa hồng. Ngoại đặc biệt cừ khôi trong việc trồng trọt hoa hồng.

Tôi tập trung vào phép thuật bên trong mình. Tôi thấy nó cuộn xoáy trong bụng, như một nồi súp sủi bọt đang chực sôi trào. Tôi cảm nhận nó chảy qua đôi cánh tay, và lan đến tận đầu mỗi ngón tay. Thế rồi tôi cho phép nó bung thoát khỏi người mình và truyền thẳng về phía cái cây. Những chồi non trên cành phồng lên và bắt đầu xòe nở. Không có gì nổ tung. Không có gì bắt lửa.

“Con đang làm được này!” tôi reo lên.

“Tốt lắm!” Ngoại khen. “Cố lên con!”

Những chồi non tiếp tục lớn lên, lá cây xòe ra, cho đến khi cành cây ngập sắc xanh, hồng mơn mởn. Thế rồi chính cái cành cây cũng bắt đầu nở lớn. Nó mỗi lúc một dày lên và dài ra.

“Giờ thì hãm nó chậm lại,” Ngoại nói. “Kéo phép thuật vào bên trong ấy.”

Nhưng tôi không thể. Phép thuật phập phồng và tràn khỏi người tôi nhanh hơn là tôi có thể kiểm soát.

Cành cây tiếp tục phình đại và dài ngoẵng, quá to so với cái cây. Nó cong oằn xuống và kêu lên răng rắc.

Tất cả mọi thứ cùng xảy ra một lúc.

Cành cây gãy rời. Ngoại đẩy tôi ra khỏi vị trí. Lúc tôi ngã nhào xuống mặt đất, cành cây cũng vừa rơi ập xuống. Có tiếng la thét và âm thanh va chạm mạnh. Khi tôi ngước mắt lên, Ngoại đang nằm sõng soài, bị mắc kẹt bên dưới cành cây.

Mắt Ngoại nhắm nghiền, và Ngoại không động đậy.

“Ngoại ơi Ngoại?” Tôi chạy bổ tới chỗ bà. Tôi lay vài bà, nhưng Ngoại không tỉnh lại. Máu chảy trên gương mặt bà, một dòng đỏ thẫm lượn theo gò má. Trái tim tôi nện thình thình trong lồng ngực. Tôi cố gắng kéo cành cây khỏi bà, nhưng nó quá lớn còn tôi thì quá nhỏ.

Tôi chạy ra khỏi Khu Rừng, nước mắt nhạt nhòa khiến tôi gần như không thể nhìn rõ con đường. Về đến nhà, tôi chạy ào qua cánh cửa, thổn thức.

“Ngoại chết rồi! Con đã hại chết bà! Chính con đã giết bà!”

Bố chạy bổ vào Khu Rừng. Mẹ ôm chặt tôi trong vòng tay, trong lúc tôi cuộn tròn như quả bóng và run bần bật như một cây non trước bão. Tôi chỉ biết khóc và khóc. Trong tâm trí, tôi cứ hình dung ra bà, mắt nhắm nghiền, bất động như tảng đá, máu đỏ tươi giàn giụa khắp gương mặt. Đó là một thông điệp.

Mày đã làm được, Red ạ. Mày đã giết chết Ngoại mày.

Mẹ không thể nào dỗ tôi nín khóc.

Khi bố quay trở lại, ông cúi thấp người xuống và thì thầm với tôi. “Ngoại ổn rồi, Red à. Chỉ bị vài vết xước và bị thương ở chân thôi. Ngoại vẫn khỏe.” Tôi lại òa lên khóc rưng rức, bị nhấn chìm trong cảm giác nhẹ nhõm lẫn dằn vặt. Ngoại vẫn sống, nhưng tôi vẫn làm Ngoại bị thương. Đó là lỗi của tôi.

Bàn chân của Ngoại không bao giờ hoàn toàn lành lặn kể từ dạo đó. Ngoại phải sử dụng một cây gậy, và đi khập khiễng hệt một bà lão lụ khụ - một mụ phù thủy. Tôi ghét phải nhìn thấy điều đó, nhưng nó gợi nhắc cho tôi hàng ngày về những việc tôi đã làm, và tôi là thứ gì. Ngoại có thể là phù thủy thật, nhưng là một phù thủy tốt bụng. Phép thuật của Ngoại giúp cho mọi vật sinh sôi và phát triển. Phép thuật của tôi lại chỉ khiến chúng chảy máu và chết chóc. Dẫu đây có là dặm thứ chín mươi chín trong một trăm dặm sai lầm của đời tôi, tôi cũng không thể dấn thêm trên hành trình này, dẫu chỉ một bước.

Tôi sẽ không bao giờ làm phép nữa.