Chương 2 Lối mòn ở trong rừng-
“Tạm biệt, Red! Chăm sóc Ngoại chu đáo nhé!” Bố gọi to khi ông kéo dây cương con la.
Tôi nhìn theo bóng bố mẹ xóc nảy trên con đường gập ghềnh dẫn xuống Ngọn Núi trên cỗ xe bò chở đầy củi đem bán ở các vùng Thung Lũng, Thành Phố Của Nữ Hoàng, Xa Xa và Xa Hơn Nữa, để lại tôi ở cùng với bà.
“Và nhớ ở yên trên lối mòn của con đấy!” mẹ kêu lên.
“Con luôn làm thế mà,” tôi đáp, dù mẹ không còn nghe được lời tôi nữa. Tôi vẫy chào lần cuối trước khi bố mẹ mất hút sau một khúc quanh, để lại một vệt bụi. Họ sẽ không quay trở lại trong ít nhất một tuần, cũng có thể là hai, chỉ để lại bà cháu tôi một mình trong Khu Rừng.
Tôi rùng mình trước suy nghĩ đó.
Tôi cố nhấc cái làn của mình, đựng đầy bánh mì mới nướng, thịt lợn muối và một hũ mật ong. Ngoại không đòi hỏi thứ gì trong số đó, nhưng mẹ cứ khăng khăng muốn gửi gì đấy theo cùng với tôi, như thể tôi là một thứ của nợ mà Ngoại đòi hỏi phải có bồi dưỡng mới chịu chăm nom vậy.
Tôi bước vào trong Khu Rừng, và ngay tức khắc mặt đất dưới chân tôi rung chuyển. Cành lá kêu sột soạt và vẹt sang hai bên. Rễ cây chìm xuống dưới lòng đất, và những hòn đá trồi lên khỏi đất mùn tạo thành một lối mòn - lối mòn của riêng tôi - dẫn thẳng vào trong lòng Khu Rừng đến ngôi nhà của bà.
Tôi hít căng hương gỗ thông và mùi đất mới. Giờ mới độ cuối hè, nhưng trong không trung đã thoang thoảng một thứ mùi hương báo hiệu mùa thu tới gần lắm rồi. Tiếng líu ríu của lũ sóc và rì rầm của đám côn trùng cùng hòa âm tạo nên một khúc ca hoang dã và mộc mạc.
Một con quạ đậu xuống cành cây chênh chếch trên đầu tôi và quác lên một tiếng lệch tông, một lời phàn nàn rằng nó đang đói meo nhưng không thể tìm ra nổi một con chuột.
“Ừm, thế mày muốn tao làm gì bây giờ?” Tôi nói. “Tao làm gì có cái mỏ cừ khôi như mày, cũng chẳng có cánh mà bay.”
Nó lại kêu quang quác đầy giận dữ và bay mất.
Tôi có thể hiểu tiếng hầu hết những sinh vật trong Khu Rừng - những lời tâm tình của chúng, những tiếng kêu khóc khi chúng đòi thức ăn, chỗ trú ẩn hoặc bạn bầu. Chúng không biết nói như con người, nhưng ý nghĩa của tiếng kêu hoặc cử chỉ của chúng có thể truyền vào bên trong tôi. Nó giống như một thứ mùi vị vậy. Bất cứ ai cũng có thể ngửi thấy mùi hành hoặc húng quế và biết đích xác nó là cái gì mà không cần nhìn thấy hoặc nghe miêu tả. Đó cũng chính là cảm giác khi muông thú cất tiếng nói. Chúng phát ra một âm thanh, và tôi hiểu ý nghĩa của nó. Ngoại bảo rằng đó chính là một phần trong phép thuật của tôi. Còn tôi thì nói nó là bằng chứng của bản năng phi-con-người trong mình.
Tôi đã đi đến cái cây đánh dấu đường tới tổ ong của tôi. Nó hơi nghiêng về phía bên trái, như thể chỉ đường. Nhưng hôm nay tôi bỏ qua nó. Ngoại đang chờ đợi tôi, và tôi cũng háo hức mong gặp bà. Tôi đổi cái làn cồng kềnh vướng víu sang cánh tay bên kia và tiếp tục rảo bước. Tôi lắng nghe tiếng lũ sóc cãi nhau chí choét, bầy chim kêu ríu rít và những con thỏ đang bỏm bẻm nhai, cho đến khi vạn vật bỗng lặng thinh. Một con nai nhảy vào giữa những hàng cây và phi nước đại đi mất. Một đàn chim cút nhảy xổ ra khỏi bụi cây và chạy tán loạn vì sợ hãi.
Tôi dừng bước.
Bên tay phải tôi, một cái bóng đang di chuyển. Thứ gì đó to lớn và mạnh mẽ. Tôi không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận nó rõ rệt. Tôi dừng lại nghe ngóng. Thứ đó đang dịch chuyển sang bên trái tôi, và rồi một sinh vật xuất hiện giữa hàng cây, chỉ cách lối mòn của tôi vài mét. Nó cúi thấp đầu, nhận ra tôi.
“Xin chào, chó sói,” tôi nói. “Lại đến bắt trộm lợn đấy à?”
Gần đây tôi nhìn thấy con sói này khá thường xuyên. Nó to tướng, đen thui và, thật kỳ lạ, luôn đi một mình. Tuần trước, một con lợn trong đàn của Ngoại bị mất tích, và tôi ngờ rằng chính là con sói này đã trộm mất nó.
Nó tiến lại gần hơn, một bàn chân to tướng đặt lên rìa lối mòn của tôi.
Con sói ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt to cộ màu xanh lá cây. Nó kêu ư ử khe khẽ, như một chú cún con đáng thương.
Tới đây, nó nói. Nó muốn tôi cho phép nó bước vào lối mòn của tôi.
“Mày trông tao ngu ngốc lắm à?” tôi hỏi. “Răng mày to bỏ xừ đi ấy. Quá to so với lối mòn của tao.”
Con sói lại rên ư ử. Tôi suýt cảm thấy thương hại cho nó.
“Mày đúng là quân xảo trá, biết không?” Tôi lôi ra một khúc thịt lợn muối và quăng cho nó. Con sói đón lấy khúc thịt giữa hai hàm răng và ăn tươi nuốt sống nó. “Ừm, mày sẽ nói gì?”
Con sói không thèm cảm ơn tôi. Nó không bao giờ làm thế, mặc dù tôi từng cho nó rất nhiều thức ăn, một cách hối lộ nhằm giữ nó tránh xa khỏi đàn lợn và gà của bà.
Con sói lại kêu ư ử, cào cào vào rìa lối mòn của tôi.
Tới đây. Đó là tất cả những gì nó từng nói. Tới đây. Nó nài nỉ xin tôi cho nó bước vào lối mòn của tôi, hoặc xin tôi rời khỏi lối mòn và đi theo nó. Dĩ nhiên tôi sẽ không làm thế, nhưng một phần trong tôi luôn tự hỏi mọi thứ sẽ ra sao khi băng qua Khu Rừng cùng với một con chó sói. Hoang dại. Kích thích. Nguy hiểm.
Tôi ước gì con vật ít nhất cũng trò chuyện với tôi thêm một chút. Những loài vật khác thật giản đơn, và tôi có thể thấu hiểu chúng một cách dễ dàng, nhưng không phải con sói này. Tôi cảm nhận được chiều sâu và tính phức tạp nơi nó, một mạng lưới suy nghĩ và cảm xúc mà tôi không thể hoàn toàn tiếp cận. Tôi tin rằng nó cũng có nhiều tâm sự và suy tư thông tuệ chẳng kém gì tôi, và tôi muốn hiểu biết về chúng.
Thứ gì đó kêu sột soạt giữa những hàng cây. Cành lá xao động. Con chó sói sững người, rồi phóng đi đúng lúc một mũi tên cắm thẳng vào rìa lối mòn của tôi, ngay chỗ con vật vừa đứng.
Một người đàn ông nhảy xổ khỏi đám cây. Lão đang cầm cung tên và xoay nó về mọi hướng, tìm kiếm con mồi của mình. Đó chính là lão thợ săn Horst.
“Nó chạy đường nào mất rồi?” Lão Horst hỏi bằng giọng hổn hển.
“Ai cơ ạ?” Tôi hỏi.
Mắt lão đảo quanh. “Con sói. Ta vừa nhìn thấy nó mà.”
“Nó đi đường kia ạ,” tôi đáp. “Nhưng cháu không nghĩ rằng ông sẽ bắt được nó đâu.”
Lão Horst giậm chân, bụi bốc ra từng đám từ người lão. Tôi chưa từng ở gần lão thợ săn này đến thế trước đây. “Già” không phải là từ ngữ chính xác dành cho lão. Phải nói là cổ xưa mới đúng. Làn da lão xám ngoét, bộ râu mép dài sọc điểm hoa râm. Lão quấn từ đầu đến chân trong da và lông của những con thú Khu Rừng, gợi nhắc đến thời kỳ vàng son thuở lão còn là một thợ săn cường tráng và sung sức, mặc dù giờ thì tôi nghi ngờ rằng lão có thể bắt được dù chỉ là một con thỏ.
“Ta sẽ tóm được nó,” lão tuyên bố chắc nịch. “Ta sẽ tóm cổ nó như ta đã từng tóm cổ tất cả những con thú khác. Phải sử dụng cái đầu này này, cháu thấy đấy.” Lão chỉ vào đầu mình. “Phải kiên trì. Con sói này là một con vật cực kỳ ranh ma, đầy mánh khóe, nhưng lão Horst đây cũng già rơ chẳng kém.” Lão Horst hạ thấp cây cung xuống và nhìn tôi. Lão hỏi, như thể mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên. “Cháu đang làm gì trong Khu Rừng vậy? Đây không phải chỗ cho một cô gái nhỏ!”
“Cháu ở đây suốt mà,” tôi đáp, “Ngoại cháu sống trong Khu Rừng ạ.”
“Ngoại cháu ư?”
“Ngoại Rose Red ấy ạ?”
“Ồ, phải, mụ phù thủy.” Lão nói ra từ phù thủy thật trơn tru, như thể đang nhắc tới “bác hàng thịt” hay “tay chủ cối xay” vậy. “Ta đương tính ghé thăm bà ấy,” Lão Horst bảo. “Để xem liệu bà ấy có thể giúp ta xử trí chứng co cứng đầu gối này không.” Ông già cố gắng xoay xoay khớp gối, và nó phát ra những âm thanh cót két, cọt kẹt tựa một cái bản lề hoen rỉ.
Ngoại không khoái tiếp khách. “Cháu không nghĩ là...”
Một con thỏ vọt ra từ bụi rậm. Lão Horst quay lại và bắn một mũi tên, nhưng trượt. “Chết tiệt!” Ông lão khập khiễng đuổi theo sau con thỏ, lẩm bẩm những tiếng chửi rủa bên dưới hơi thở hổn hển.
Tội nghiệp Horst! Lão thật chẳng phải là một tay thợ săn cừ.
Tôi thở dài và tiếp tục bước đi, chuyển cái làn đáng ghét sang tay kia. Chó sói và thợ săn. Tiếp theo sẽ là gì nữa đây?
Tôi quan sát đợi ngôi nhà của Ngoại xuất hiện. Giờ đây nó có thể hiện ra bất kỳ lúc nào. Tôi đã đến đây hàng ngàn lần, nhưng lần nào cũng vậy, ngôi nhà dường như vẫn đột ngột xuất hiện từ trong không khí. Trước hết, tất cả những gì tôi nhìn thấy là cây cối, và rồi, khi tôi tiến đến gần hơn, những cái cây chụm lại và thay đổi hình dạng, rồi biến thành ngôi nhà tranh của bà, với những nạm rêu đu đưa rủ xuống từ trên mái, dây thường xuân uốn éo bò lan khắp các bức tường, và khói nhạt bay lên từ ống khói. Hoa hồng đua nở khắp nơi nơi quanh nhà, và hàng cây cổ thụ đứng hai bên cánh cửa, như những người lính tận tụy đang canh gác.
Tôi gõ lên cánh cửa. “Ngoại ơi? Là con, Red đây.”
“Vào nhà đi, con. Cửa không khóa đâu.”
Tôi đẩy cửa và bước vào giữa mùi hương quen thuộc của gia vị ấm áp, và những thứ tươi tốt đang sinh sôi. Trần nhà treo rất nhiều thảo dược và hoa lá, còn trên bàn và giá sách thì bày đầy những bình, lọ bằng đất sét và chày cối để bào chế thuốc. Chiếc ghế đu của Ngoại đặt ngay cạnh lò sưởi, với tấm thảm lông thỏ dành riêng cho tôi trải dưới sàn nhà. Đây là nơi Ngoại cháu tôi thường ngồi khi Ngoại kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích.
Nhưng Ngoại đang không ngồi trên ghế.
“Ngoại ơi?”
Một tiếng sột soạt vang lên từ mé bên kia của ngôi nhà, gần với chiếc giường ngủ. Tôi tiến đến gần hơn và la lên khe khẽ. Đang nằm đó, trên giường bà, mặc áo ngủ và đội chiếc mũ của bà, là một con chó sói.