Vĩ Thanh Cuộc sống vẫn tiếp diễn
Thu tới, tôi bước đi xuyên qua Khu Rừng trên lối mòn của tôi. Nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết, rõ ràng, chân thực và không còn dao động nữa, bởi vì tôi chẳng hề sợ hãi. Tôi đã lớn mạnh. Tôi đầy quyền năng. Tôi là Red. Tôi trèo lên Ngọn Núi và đứng trên đỉnh cao nhất. Đối diện với tôi là một dải đá lởm chởm và một cái hang động, đóng vai trò như một tổ ấm cho một đàn sói mới hình thành. Sói không còn tới tìm tôi nữa kể từ ngày hôm ấy trong Khu Rừng. Ban đầu, tôi gọi và tìm kiếm nó khắp nơi. Tôi lo lắng điều xấu có thể xảy ra. Nếu như có người thợ săn khác bắt được nó, hay nó lại sa chân vào một cuộc chiến với con vật nào đó trong Khu Rừng thì sao? Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng nó tru lên.
Tới đây! Nó gọi, và trái tim tôi run lên trước âm thanh mời gọi ấy, cho đến khi tôi nhận ra nó không dành cho tôi. Một con sói khác tru lên đáp lời, tiếng hú của bọn chúng hòa quyện lại trong một khúc ca khắc khoải đợi mong.
Tới đây!
Giờ tôi có thể nhìn rõ Sói, đang đứng ngay trước cái tổ của nó. Một con sói khác kề bên, một sói cái lông xám điểm những vệt trắng trên ức và bốn bàn chân, và đằng sau chúng là ba sói con, bông xù và nghịch ngợm. Hai con màu xám và một con màu đen, với một túm lông trắng trên ngực. Sói đã tìm thấy bạn đời, và giờ thì nó còn có một đàn mới. Tôi mừng cho nó, nhưng cũng không thể kìm nén cơn đau nhói nơi trái tim - cái cảm giác mất đi một người bạn. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ ổn thôi. Ngoại đã nói cảm thấy buồn đau những khi mất mát là một điều rất tốt, bởi lẽ nó có ý nghĩa rằng chúng ta biết yêu thương. Nó có ý nghĩa rằng chúng ta đang thực sự sống.
Sói cũng nhìn lại tôi đăm đăm từ bên kia vách đá. Tôi vẫn cảm nhận được mối dây liên hệ giữa chúng tôi, vừa đập vừa kéo nhè nhẹ. Sự kết nối chúng tôi chia sẻ sẽ không bao giờ bị phá vỡ, nhưng nó không còn cần tôi nữa. Nó không phải con thú cưng của tôi. Tôi không phải người bảo vệ của nó. Nó hoang dã và mạnh mẽ, và giờ nó đã có thể chạy cùng những con sói khác.
“Red!” Tôi có thể nghe thấy tiếng Goldie gọi mình từ bên dưới. Không thể tin được nó đã theo tôi lên đến tận đây. “Red! Xuống đây, tớ có một sự ngạc nhiên dành cho cậu!”
Tôi nhìn đàn sói một lần cuối cùng. Sói cúi đầu cảm tạ tôi, rồi hướng sự chú ý của nó trở lại gia đình mình. Nó cắp một con sói con lên bằng cách ngoạm vào gáy, lũ còn lại nhảy lên lưng nó.
Tôi trèo từ trên đỉnh Ngọn Núi xuống với Goldie. “Gì thế?” Tôi hỏi.
“Đi nào!” Goldie nói. “Hãy đợi đến khi cậu thấy nó!” Nó rảo cẳng chạy, và tôi đuổi theo sau. Những lọn tóc quăn vàng óng của nó nảy tưng tưng một cách hoang dại, còn tấm áo choàng đỏ bay phấp phới sau lưng tôi như đôi cánh. Chúng tôi chạy như bay qua khu rừng. Chúng tôi vọt qua những tảng đá và thân cây đổ, ùa xuống một triền đồi tới con suối nơi chúng tôi lần đầu gặp Borlen và lội ào qua làn nước. Chúng tôi cứ chạy mãi chạy hoài cho đến khi gần đứt hơi. Cuối cùng, Goldie giảm dần tốc độ. “Suỵtttt,” con bé nói. “Lắng tai nghe xem.” Tôi nghe thấy một âm thanh vo vo quen thuộc. Ong kéo đàn quanh tôi, đậu kín chiếc áo choàng, nhân lên gấp bội khi chúng tôi bước về phía một gốc cây đổ dày đặc những ong.
“Goldie, cậu lại tìm thấy một cái tổ nữa rồi!”
“Và tổ này không bị sở hữu bởi một con gấu!” nó nói.
Tôi bước về phía tổ ong và thò tay vào bên trong. Tôi lôi ra một tảng tổ ong bự chảng ngon lành, nhỏ ròng ròng mật vàng sánh.
Goldie liếm môi. “Tớ nghĩ giờ tớ biết cách rồi. Để tớ thử xem.” Nó cố gắng tiếp cận tổ ong, nhưng lũ ong ngay tức khắc bắt đầu tấn công nó. “Ối! Ái! Lũ quái thú tí hon độc ác!” Nó thét lên khi luôn tay xua bọn ong đi.
Có những điều chẳng bao giờ thay đổi.
Nhân nhắc đến quái thú, tôi vẫn luôn nghĩ đến Quái Thú trong lâu đài bị phù phép. Tôi những muốn quay lại để xem xem liệu chị vẫn còn là Quái Thú, hay đã biến trở lại thành Người Đẹp. Và tôi cũng mong gặp lại các thần lùn lần nữa. Tôi tự hỏi liệu Borlen có còn cáu bẳn như trước đây, hay lần này anh ta sẽ vui mừng khi gặp tôi. Có lẽ anh ta sẽ đưa tôi đến một nơi nào đó mới mẻ và thú vị, mà không cần tới màn tóm râu nữa.
Một ngày nào đó tôi sẽ thực hiện tất cả những việc đó, nhưng ngay lúc này tôi rất vui lòng ở lại Ngọn Núi. Ai biết được Ngoại còn lại bao nhiêu thời gian? Và Goldie cần tôi. Tôi cũng cần có nó. Nó là một trong những người bạn thân thiết nhất của tôi trên thế gian này, cùng với Rump và cả bà Ngoại nữa. Tôi đã nhận ra rằng mình không thể có quá nhiều bạn, và rằng chia tay một người không có nghĩa là tôi không thể làm quen thêm được với một người bạn mới.
“Về nhà thôi,” tôi nói. Lối mòn của tôi trải dài ra dưới chân. Goldie cũng bước chân vào lối mòn, và quàng tay qua cánh tay tôi. “Red, khi tớ đã già còn cậu già hơn và đến lúc chúng ta chết đi, hãy cùng chết một ngày, nhé?”
“Chớ có nghĩ đến chuyện chết chóc,” tôi nói. “Hãy cùng sống mỗi ngày bên nhau, lâu thật là lâu. Được chứ?”
“Ồ, có chứ, nghe tuyệt quá. Tớ sẽ cho cậu ăn mật ong thỏa thích, mỗi ngày, trong suốt cuộc đời chúng ta.”
“Tớ sẽ lấy mật khỏi tổ cho cậu.” Tôi nắm lấy tay con bé. Như Goldie đã từng nói, màu Đỏ và màu Vàng đứng cạnh nhau hợp biết bao.
Một cơn gió lao xao thổi tới, và lũ tiên cây nhảy nhót và thì thầm. Giờ tôi đã hiểu được lời chúng, kể từ sự cố với Horst khi tôi vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình. Sợ hãi không chỉ làm méo mó phép thuật của chúng ta, nó còn khiến chúng ta lãng quên. Nó làm tôi quên đi tôi là ai, những thế mạnh và ưu điểm của riêng tôi. Nhưng khi tôi buông bỏ nỗi sợ hãi và đối mặt với những gì chờ đợi mình phía trước, những ký ức ùa về trong tôi, giống như những giọng nói được đưa tới trên các ngón tay của thần gió. Tôi nhìn thấy chính tôi đang nằm trong cánh tay của Ngoại, hơi thở đầu tiên trong cuộc đời, và cái tên tôi. Tôi theo dõi những bước đi chập chững đầu đời của tôi qua Khu Rừng, nơi các thân cây đứng sừng sững như những người khổng lồ thân thiện, và muông thú trò chuyện những điều thông thái và giản dị. Chúng thì thầm những câu thần chú, bùa mê và độc dược của Ngoại tôi, những thứ phép thuật sẽ thuộc về tôi vào một ngày nào đó.
Tôi không nên để lãng phí dù chỉ một giây phút trong đời, dù là của tôi, của Ngoại hay bất kỳ ai đi chăng nữa. Tôi sẽ học hỏi tất cả những gì tôi có thể- mọi điều về Ngoại: phép thuật, sai lầm, tình yêu vĩ đại nơi bà. Tôi sẽ trồng cây cối. Tôi sẽ cố gắng không nổi lửa thiêu trụi chúng. Tôi sẽ hấp thụ mọi điều về Ngoại mà tôi có thể: phép thuật, những câu chuyện, nụ cười, những Bông Hoa Hồng, và cả phần Đỏ tươi hồng trong bà nữa. Như thế, dù một mai Ngoại đi xa, tôi vẫn còn lưu giữ được tất cả di sản của bà nơi trái tim tôi. Bà sẽ sống mãi trong tôi, và khi đến lượt tôi cũng đi xa, tôi sẽ sống mãi trong những người khác, và chúng ta không bao giờ thật sự rời đi. Chúng ta đều cùng nhau phát triển, như một rừng cây, như thế giới, thay đổi theo bốn mùa và cứ như thế mãi, ngày này qua tháng khác.