Chương 26 Số phận của ngoại
Tôi không biết tôi và Sói đã ở một mình bao nhiêu lâu trong Khu Rừng, mới vài phút hay đã qua nhiều giờ liền, nhưng cuối cùng thì cũng đã có người đến cứu chúng tôi.
“Red!” Một giọng nói vang lên. Sói nhỏm dậy, lông cổ xù ra và tai dựng lên.
“Không sao đâu.” Tôi cố xoa dịu nó. “Là Goldie ấy mà.”
Nhưng con bé không đến một mình. Nó dẫn theo người khác, và sự hiện diện ấy làm Sói sợ hãi. Nó gừ gừ khe khẽ, cảm thấy bị đe dọa. “Đừng sợ,” tôi nói. “Không ai làm đau cậu đâu.”
“Bạn ấy kia kìa! Bạn ấy đang ở đó cùng con sói!” Goldie kêu lên. Người đi cùng với Goldie bắt đầu chạy tới.
“Red à?” Đó là một giọng nói thân thuộc, trầm trầm, pha chút lo lắng.
“Bố ơi?”
Tôi nhận ra dáng người cao lớn, vạm vỡ của bố. Bố đang vác một lưỡi rìu trên vai. Sói nhảy dựng lên và gầm gừ, lần này lớn tiếng hơn. Bố xua đuổi nó với cây rìu. “Tránh ra khỏi con bé! Cút mau!”
“Không, đừng!” Tôi gào lên. Sói không tấn công lại. Nó rên ư ử sợ hãi và loạng choạng lùi lại. Bố nhảy thình thịch về phía trước, vung vẩy cái rìu. Sói quay mình và khập khiễng bỏ chạy xuyên qua những bụi cây.
“Sói, đợi đã!” Tôi gọi với theo. Tôi đứng dậy và cố gắng đuổi theo nó, nhưng cơn đau xuyên dọc theo chân tôi. Tôi đã quên béng mất cái mắt cá chân của mình. Tôi cảm thấy choáng váng. Mặt đất như chao nghiêng dưới chân tôi, và tôi ngã nhào xuống đất.
“Red!” Bố quỳ xuống và bế tôi lên bằng đôi cánh tay vững chãi. Tôi tựa đầu vào vai bố, cảm thấy được vỗ về trong mùi len và hương gỗ thân quen. “Cùng đưa con về nhà thôi.”
“Sói,” tôi lầm bầm. “Nó bị thương.”
“Con sói đó không thể làm con bị thương được nữa đâu,” bố nói.
“Không.” Tôi cố giải thích, nhưng không thể diễn đạt thành lời. Tôi kiệt quệ đến mức gần như không thể suy nghĩ nữa. Bố ẵm tôi đi xuyên qua Khu Rừng, cách xa khỏi Sói và trở về nhà.
***
Ngôi nhà rất ấm áp, nhưng trong lòng tôi buốt giá. Bố đặt tôi ngồi trên một chiếc ghế gần lò sưởi, và mẹ thì lăng xăng hoài bên cạnh tôi.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Mẹ hỏi. “Sao con lại bị thương? Máu này từ đâu ra?” Mẹ lấy một chiếc khăn ướt và lau mặt tôi. Tấm vải chuyển màu đỏ thẫm.
“Sói,” tôi lẩm bẩm. Tôi cần phải đến chỗ nó, đảm bảo rằng nó vẫn an toàn.
“Một con sói!” Mẹ thốt lên. “Tôi đã bảo mình không được cho phép con lang thang một mình trong Khu Rừng cơ mà!”
“Lão thợ săn,” tôi bắt đầu giải thích.
“Ông thợ săn thì sao? Ông ấy giết con sói à?”
“Ông ta đã cố giết con sói, “ Goldie nói. “Ông ấy cũng định giết luôn cả con và Red nữa! Ông ấy muốn những Trái tim Màu nhiệm của bọn con!”
“Gì cơ?” Mẹ tôi nhìn qua lại giữa Goldie và tôi, hoàn toàn ngơ ngác. “Red, cô bé đang nói cái gì thế?”
“Con sói... lão thợ săn...,” tôi cố giải thích, nhưng bị ngắt lời bởi một con dê.
Mee-e-eee!
“Milk đấy ư?” Tôi hỏi.
“Con dê đáng nguyền rủa,” bố nói. “Không hiểu sao bà cứ khăng khăng đòi giữ nó trong nhà.”
“Nó là một con dê canh gác rất cừ!” một giọng nói cất lên, yếu ớt và khản đặc nhưng vô cùng thân thuộc. “Cứu ta khỏi một con quái vật khủng khiếp!”
Tôi nín thở. Trái tim tôi ngừng đập. Giọng nói ấy như một câu thần chú. Nó nhấc tôi lên khỏi chiếc ghế và kéo tôi về phía căn phòng của bố mẹ. Con dê canh gác Milk đang buộc ở chân giường, và nằm trên giường chính là Ngoại. Bà thật gầy guộc và xanh xao. Bà đang ho sù sụ rất nặng tiếng vào một chiếc khăn tay, nhưng bà vẫn còn sống. Ngoại còn sống!
“Red, phải con đó không? Đúng lúc lắm! Ta đã bảo bố mẹ con rằng con sẽ ổn, nhưng mà tụi nó cứ nhặng xị hết cả lên khiến ta đau đầu quá!”
Mắt tôi nhòa đi. Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng tôi, và nó cứ lớn dần lên đến mức tôi không thể thở nổi, và thứ gì đó phải được giải phóng. Nước mắt tuôn ra khỏi tôi như một con đập bị vỡ.
“Gì thế, bé yêu, có chuyện gì với con thế?”
“Con... con cứ tưởng bà chết rồi!”
“Chết ư? Cái gì khiến con ngỡ là ta đã chết?”
“Thì tại bà bảo bà sắp chết.”
“Ơ, dĩ nhiên là ta sắp chết rồi. Ai mà chẳng phải chết. Đó là lẽ tự nhiên nhất trên thế gian này.”
“Con biết!” Tôi phì cười, và rồi lại càng khóc tức tưởi hơn. Tôi không thể nín lại. Có quá nhiều điều chất chứa bên trong tôi, một cái giếng không đáy đầy cảm xúc mà bấy lâu tôi đã cố gắng đào sâu chôn chặt. Giờ thì tất cả đều đang vỡ òa ra cùng một lúc, nó khiến cho tôi quay cuồng. Chân tôi mềm nhũn ra không đỡ nổi cơ thể. Bố đỡ tôi lên trên cánh tay và ghì chặt tôi vào ngực.
“Gì thế,” Ngoại lặp lại.
Bố bế tôi tới giường và nhẹ nhàng đặt tôi xuống cạnh Ngoại. Mẹ tháo giày và tất ra cho tôi. “Mắt cá chân con bé bị sưng,” mẹ nói, và lời gợi nhắc ấy lại khiến cơn đau dội lên. Mẹ quấn khăn lạnh quanh bàn chân tôi, và rồi ủ ấm tôi trong lớp chăn.
“Ngoại ơi,” tôi nói.
“Ta vẫn ở đây, bé yêu,” bà dịu dàng đáp, và đặt tay bà và tay tôi. Tôi siết thật chặt. Bàn tay bà già cả và nhăn nheo, nhưng ấm áp và đầy sức sống.
“Bà đừng chết,” tôi nói.
“Con không thì bà cũng không,” bà đáp.
“Con sắp chết ư?” tôi hỏi. Thời gian qua, lắm lúc tôi cảm thấy như mình có thể chết bất cứ lúc nào.
“Không đâu,” Ngoại đáp. “Con sẽ sống. Chúng ta đều sống. Giờ thì nhắm mắt lại, bé yêu. Ngủ đi con.”
***
Tôi tin chắc Ngoại đã ếm lên tôi một câu thần chú ru ngủ bởi vì tôi nhắm mắt lại và không hề tỉnh giấc trong suốt hai ngày sau đó. Tôi mơ thấy Sói đang lang thang trong Khu Rừng, bị thương và cô độc. Tôi nghe thấy tiếng nó tru lên, cao vút và buồn thảm. Tôi cần phải đi tìm nó, nhưng tôi không mở nổi mắt.
Khi rốt cuộc thì tôi cũng tỉnh giấc, căn nhà thật tĩnh mịch. Ngoại vẫn ngủ say bên cạnh tôi. Giờ hẳn là buổi sớm mai, một cơ hội tuyệt vời cho tôi lẻn khỏi nhà đi vào Khu Rừng để tìm Sói. Tôi trườn khỏi giường và thở hổn hển vì cơn đau ở chân. Vết sưng đã xẹp, nhưng vẫn còn nhức nhối. Tôi khập khiễng bước về phía cánh cửa.
Meeeeee! Con Milk be lên. Nó đang bỏm bẻm nhai một nắm cỏ ở chân giường.
“Suỵt!” Tôi nói. “Mày định đánh thức cả nhà dậy phỏng?”
Meeeeee! Milk lặp lại, và mẹ lao vọt vào phòng.
“Đồ mách lẻo,” tôi quở.
“Red, con đang làm gì đấy?” Mẹ tóm chặt lấy tay tôi và dẫn tôi quay trở về giường. “Con chưa đủ hồi phục để đi lại đâu!”
“Con phải đi tìm Sói,” tôi nói. “Nó cần con giúp đỡ.”
“Con đang lảm nhảm cái gì thế? Con mê sảng à?” Mẹ sờ lên trán tôi. Tôi không mê sảng, nhưng càng cố giải thích về Sói và nỗi mong mỏi của nó đối với tôi, thì mẹ càng nghĩ rằng tôi quẫn trí và cần nghỉ ngơi thêm.
“Một con chó sói sẽ có những con chó sói khác quan tâm chăm sóc,” mẹ đáp. “Nhưng con là người, và con người cần được nghỉ ngơi.”
Mẹ bắt tôi nằm trên giường suốt một tuần tròn, và mỗi khi tôi nỗ lực tẩu thoát, con dê canh gác Milk lại be ầm lên tố cáo tôi. Goldie cố gắng đến thăm tôi mỗi ngày, đôi khi tới hai lần một ngày, nhưng mẹ không cho nó vào nhà cho đến khi tôi đã nghỉ đủ, và mắt cá chân của tôi lành hẳn. Khi đã hài lòng với sự hồi phục của tôi, mẹ mới cho phép một chuyến viếng thăm chớp nhoáng. Goldie bước vào, tay bưng một cái hũ bằng đất sét. Nó chìa ra khoe tôi, tươi cười rạng rỡ, và tôi nhận ra rằng nó có rất nhiều nốt sưng đỏ trên gương mặt và hai cánh tay.
“Đoán xem cái gì đi?” Nó dúi cái hũ vào lòng tôi và tôi mở nắp ra. Là mật ong.
“Giờ tớ dụ ong được rồi đấy!” Nó gãi gãi một nốt sưng đỏ trên gò má. “Gần như thế. Có vài con không hưởng ứng màn dỗ ngọt của tớ lắm, nhưng cũng chẳng thành vấn đề, bởi vì cậu đoán xem? Tớ đã tìm ra thứ còn đáng giá hơn cả mật. Mẹ tớ! Mẹ đã đi kiếm tớ! Và hẳn là tớ đã tìm được một món bùa phép nào đó, bởi vì mẹ rất yêu tớ, Red à! Mẹ nói mẹ yêu tớ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian, và rằng tớ không bao giờ còn được bỏ đi nữa!”
“Thật là tuyệt vời,” tôi nói.
“Và cậu đoán được không? Mẹ nói nhà tớ có thể ở lại vùng Ngọn Núi nếu như tớ có thể kiếm đủ tổ ong.
Tớ đã tìm được năm cái, không tính cái tổ của cậu đâu. Nhưng cậu vẫn cần dán tên cậu lên đó. Chúng tớ sẽ bán mật để tớ có thể ở lại đây và mãi mãi trở thành người bạn thân thiết nhất của cậu trên thế gian này chừng nào cậu còn sống. Vì vậy nhớ sống thật lâu nhé, được không?”
Nó ôm chầm lấy cổ tôi, và tôi ngậm phải một mồm đầy những búp tóc quăn, khiến tôi hắt hơi nhảy mũi.
“Được rồi, cô bé Goldie,” Ngoại nói. “Lùi lại trước khi tóc mi làm cháu gái ta chết ngạt.”
Goldie buông tôi khỏi vòng ôm ngạt thở của nó, nhưng vẫn ngả về đằng trước và thì thầm vào tai tôi, “Bà ngoại cậu có vẻ hơi đáng sợ.”
“Tớ biết,” tôi nói. “Suy cho cùng, bà là một phù thủy mà.”
“Ta nghe thấy rồi đấy,” Ngoại nói. “Giờ thì xùy xùy! Ta muốn nói chuyện riêng với cháu ta.”
Goldie lon ton chạy khỏi phòng, nhưng rồi lại ló đầu vào và nói. “Cháu rất mừng vì bà đã không chết.”
Căn phòng yên ắng và tĩnh mịch trở lại sau khi Goldie rời khỏi. Ngoại nói rất ít từ khi tôi về nhà, và khi bà thức giấc, dường như mỗi cử động và lời nói đều lấy đi của bà rất nhiều sức lực, nên bà chỉ nói và làm những điều thật sự cần thiết. Đó có vẻ là một cách thức hết sức khôn ngoan để duy trì sự sống, trong mọi trường hợp.
“Con đã phiêu lưu một chuyến ra trò đó,” bà nói.
Tôi gật đầu. “Con đã gặp một thần lùn,” tôi nói.
“Cuối cùng cũng gặp! Y có cắn cảu lắm không?”
“Tệ hơn cả bà vào buổi sáng.”
“Hừmm,” bà nói. “Thế lúc đó con nắm vào râu y chứ?”
“Có ạ,” tôi đáp. “Tên anh ta là Borlen, và bà biết không? Anh ta chính là tay thần lùn mà bà đã nắm râu bấy nhiêu năm về trước.”
“Quyết không thể!”
Tôi gật đầu lần nữa. “Anh ta đã hai trăm bảy mươi sáu tuổi rồi! Bà có biết rằng thần lùn có thể sống đến hàng ngàn năm không?”
“Không hề!” Ngoại đáp.
“Và bà biết họ làm gì với những viên ngọc quý họ tìm thấy? Họ xơi chúng!”
“Xơi ư?” Ngoại tỏ vẻ kinh ngạc một cách thật sự, mà việc này thì hiếm hoi hơn cả hồng ngọc. “Có lẽ đó chính là lý do mà lũ đó cáu bẳn đến thế. Y là một tay lừa đảo tí hon xấu tính, cái gã thần lùn đó.”
“Có lẽ anh ta sẽ không xấu tính đến thế đâu nếu như bà không đánh cắp toàn bộ số ngọc của anh ta.”
“Ta không đánh cắp thứ gì hết!” Ngoại phẫn nộ nói. “Gã ma cô đó đã ăn trộm của hoàng tử!”
Tôi lắc đầu. “Chính hoàng tử đã ăn trộm chúng từ tay Borlen. Anh ta chỉ muốn lấy lại thôi.”
Đôi má Ngoại hơi ửng đỏ. “Ừm. Ta biết đâu được đấy? Với ta, y đúng thật là một con quái thú tí hon.”
Nhân nhắc đến quái thú...
“Borlen đã chỉ đường cho con đến chỗ những Bông Hồng Đỏ, thứ sẽ giúp bà sống mãi mãi. Chúng được tạo ra bởi một bà tiên cực kỳ tài phép.”
“Ồ?” Ngoại cựa quậy một cách không thoải mái.
“Ngoại ơi, tại sao bà lại biến Người Đẹp thành quái thú ạ?”
Ngoại chế giễu. “Ta chẳng làm điều gì như thế cả! Chính cô ta tự biến mình thành quái thú, con bé ngốc nghếch đó.”
“Giờ chị ấy đã thay đổi rồi,” tôi nói. “Ngoại không thể biến chị ấy lại như cũ sao?”
“Nếu cô ta đã thật sự thay đổi, thì cô ta có thể tự biến mình trở lại,” Ngoại nói. “Nhưng trở thành con người rồi thì cô ta không thể sống mãi được đâu.”
“Con đồ rằng như vậy còn tốt hơn phải sống kiếp quái thú suốt đời.”
“Con nghĩ vậy ư?”
Tôi gật đầu.
“Ừm, nhẹ cả người,” Ngoại nói. “Ta cứ sợ con rắp tâm biến ta thành một con quái thú để giữ ta khỏi chết cơ đấy.”
“Con suýt làm thế thật mà,” tôi nói. “Và con cũng tí nữa thì mang về cho bà thứ rượu phép có thể khiến cho bà trẻ lại.”
“Nghe hấp dẫn đấy chứ. Sao con không mang? Vì rượu đó có thể biến ta thành một con quỷ khổng lồ ư?”
Tôi lắc đầu. “Rượu ấy có thể khiến cho bà trẻ lại, nhưng nó đồng thời xóa sạch những ký ức của bà.” Và tôi kể Ngoại nghe về bà Phù Thủy Giếng.
“Ồ, cũng đáng để đánh đổi lắm chứ,” Ngoại nói. “Ta thích được trở lại tuổi thanh xuân lần nữa.”
“Kể cả khi bà sẽ quên con sao?” Tôi hỏi.
“Có lẽ chỉ ngày một ngày hai thôi mà,” bà trêu. “Hồi trẻ ta mới xinh đẹp làm sao. Nhan sắc tuyệt trần...”
“Tất cả mọi người đều nói vậy,” tôi kết thúc giùm bà.
Ngoại mỉm cười. Bà đặt tay lên má tôi. “Con thấy chưa? Ngoại luôn ở đây, Red à.”
“Bằng cách nào ạ?” Tôi hỏi với một giọng nói run rẩy. Tưởng chừng đã cạn khô nước mắt, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cả một biển khơi nữa đang dâng lên trong mình.
“Ta chưa từng gặp bà ngoại của mình,” bà nói tiếp. “Còn mẹ ta đã khuất núi từ rất lâu rồi, nhưng ta luôn cảm thấy họ ở bên mình, lúc nào cũng vậy, bởi lẽ ta sinh ra từ họ. Họ là một phần trong ta, họ cũng là một phần trong con, và do đó tất cả chúng ta đều hiện diện trong nhau. Chẳng có ai thực sự rời xa mãi mãi.”
Tôi mân mê gấu chiếc áo choàng. Nó đang đắp ngang người tôi như một tấm chăn. “Trong Khu Rừng, lối mòn của con cứ biến mất, hoặc xuất hiện chập chà chập chờn. Con cứ tưởng đó là điềm báo rằng con đã mất bà, và nó giống như mất đi một phần trong con vậy.”
Ngoại tỏ ra bối rối. “Cái chết của ta thì liên quan gì đến việc lối mòn của con biến mất?”
“Bởi vì bà đã tạo ra nó. Nếu bà mất, chẳng phải lối mòn cũng sẽ biến mất theo sao?”
“Con bé ngốc này, ta chưa bao giờ tạo nên lối mòn đó cả. Là con đó. Chính con đã tự tạo ra nó lúc chưa đầy ba tuổi. Con không nhớ gì sao?”
Không thể như thế được. “Bà tạo nó cho con sau khi một con gấu tấn công con mà. Con vẫn nhớ rằng con rất thèm được gặp bà, nhưng không muốn bị lũ gấu tóm được. Bà đã bảo con chúng không thể bắt được con nếu như con không sợ hãi, và con nói con sẽ không sợ hãi nếu có thứ gì đó bảo vệ cho con. Và đó là lúc lối mòn của con xuất hiện...”
“Bởi vì con muốn thế,” Ngoại nói. “Con đã biến ra lối mòn đó bằng phép thuật của chính mình, và nó là một trong những phép thuật kỳ diệu nhất ta đã từng chứng kiến.”
Tôi cố gắng dung nạp những điều Ngoại vừa nói. Lối mòn đó là của tôi. Tôi đã biến ra nó bằng phép thuật của chính tôi, và nó không hề nguy hiểm hay đáng sợ. Nó đưa đường chỉ lối. Nó bảo vệ chở che. Nó thật là tuyệt vời.
“Vậy thì tại sao nó lại biến mất?” Tôi hỏi. “Con có muốn thế đâu.”
“Tại sao cô công chúa đó lại muốn bất tử?” Ngoại hỏi. “Cả Horst nữa. Sao lão ta lại khát thèm đến tuyệt vọng việc tiếp tục được sống?”
“Bởi vì họ không muốn chết ư?” Tôi không hiểu điều này thì có liên quan gì đến lối mòn của mình.
“Nhưng tại sao chứ?”
Tôi suy nghĩ trong chốc lát. Tại sao tôi lại muốn cứu bà? Tại sao lại có người muốn ngăn bước cái chết? Tôi có thể nghĩ ra hàng tá lý do, nhưng chúng đều dẫn đến một lý do duy nhất. “Họ đã sợ hãi,” tôi nói.
Ngoại gật đầu. “Lão thợ săn, bà Phù Thủy Giếng, và con quái thú- họ đều tìm kiếm một thứ phép thuật có thể khiến họ trường sinh. Nhưng thứ phép thuật đó luôn sinh ra từ nỗi sợ hãi. Chẳng gì có thể khiến phép thuật trở nên méo mó như nỗi sợ hãi, Red à.”
“Thế thì lối mòn của con biến mất là do... con đã sợ hãi ạ?”
“Phép thuật không hề gây ra rắc rối, Red à. Chính là nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi là thứ làm nên rắc rối. Con nghĩ xem tại sao ta lúc nào cũng bảo con đừng sợ hãi chứ?”
“Con đã từng sợ hãi,” tôi nói. “Nhưng giờ thì không còn nữa.” Tôi cầm lấy chiếc áo choàng và quấn nó quanh vai. “Con là Red. Mạnh mẽ. Can trường.”
“Và hơi cáu kỉnh nữa,” Ngoại bổ sung.
“Giống hệt bà.”
“Giống ta.” Ngoại mỉm cười, nhưng gương mặt phảng phất nỗi buồn. “Liệu con có còn sợ hãi nữa không khi ta chết? Bởi vì ta sẽ chết, Red à. Một ngày nào đó. Thậm chí chẳng còn lâu nữa đâu.”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Có thể con sẽ khóc, và có lẽ còn hơi tức giận một chút- hoặc rất nhiều.”
“Ta mong thế,” Ngoại giận dỗi nói. “Ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm lắm nếu như ít nhất con không đánh vỡ một hoặc hai cái đĩa.”
“Hoặc nổi lửa thiêu trụi thứ gì đó,” tôi thêm.
“Thế mới là cháu gái ta.”
“Con sẽ nhớ bà mỗi ngày,” tôi đáp. “Nhưng con sẽ không sợ hãi.”
Ngoại mỉm cười, và tôi nghĩ rằng mình đã thấy một tia sáng long lanh trong mắt bà. “Lúc nào cảm thấy nhớ ta nhiều nhất, con nên trồng thứ gì đó. Hoa hồng chẳng hạn. Ta muốn con trồng cho ta cả một rừng hồng trong ký ức, nên tốt hơn hết con nên luyện tập đi.” Ngoại lấy ra một chậu đất từ bên cạnh và đặt vào lòng tôi. “Con vui lòng trồng cho ta một cây hoa hồng ngay bây giờ. Hồng đỏ nhé. Hoa gỉ mũi là loại yêu thích của ta.”
Tôi phì cười và cầm lấy cái chậu. Nó tì lên đùi tôi nằng nặng. Tôi vẫn còn yếu ớt và mệt mỏi sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, dù vậy, tôi vẫn cảm thấy một thứ nhịp đập quen thuộc của sức mạnh ẩn náu trong lòng tôi. Tôi đặt hai bàn tay lên cái chậu, và để phép thuật chảy từ mười đầu ngón tay mình tưới vào trong lớp đất. Lúc đầu chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi một mầm non nho nhỏ nảy ra từ dưới đất và vươn lên mỗi lúc một cao. Nó dày lên thành một cái thân cứng cáp, trổ gai và đơm lá, và cuối cùng, cái nụ hoa nhú ra trên đỉnh lớn dần và hé nở, phô những cánh hoa đang xòe ra và uốn cong tạo thành một bông hồng hoàn hảo.
Ngoại thở dài. “Ờ, thôi cũng tạm. Ta vốn khoái hoa gỉ mũi cơ, nhưng thế này là được rồi.”
Tôi há hốc miệng trước đóa hồng tôi đã trồng bằng phép thuật của bản thân mình. Không có gì bị bắt lửa. Không có gì nứt vỡ hay phát nổ. Đó là một bông hoa hồng đỏ đẹp hoàn hảo.
Ngoại nghiêng người hôn lên trán tôi, một giọt lệ nhỏ xuống khuôn mặt tôi và lăn dọc trên má. “Nghỉ ngơi đi, bé yêu. Ta sẽ vẫn ở đây khi con thức giấc.”
Tôi nhắm nghiền mắt lại và ôm chặt lấy Ngoại, cảm nhận trái tim bà cùng hòa nhịp với tôi, hai trái tim sống động và ngập tràn phép thuật.