Chương 7
Gilbert thuật lại cho Marguerite nghe chuyện của Roland Ritson, nhưng chàng giữ kín về những tội ác lớn nhất của y, và chỉ nói rất ít về tình yêu và sự kết liễu đau khổ của cô em Annette.
— Chúng ta hãy cầu xin Chúa thương xót cho cái tên điên khùng đó, - Marguerite nói.
Rồi bà nén lệ để không làm tăng thêm nỗi đau thương của chồng.
Vị tu sĩ già quì rất lâu bên cạnh xác và đọc kinh cầu nguyện cho kẻ chết; thỉnh thoảng Gilbert và Mar guerite cũng đến cùng đọc với ông; còn Lincoln thì lãnh nhiệm vụ đi đào huyệt ở chỗ giữa cây sồi và cây dẻ gai mà Ritson đã chỉ định; rồi mọi người chờ đợi những người đi Nottingham trở về để làm lễ mai táng.
Marianne bị bỏ lại một mình, đã mệt mỏi vì đi quanh quản trước nhà, có ý muốn đi đón anh; con Lance đang nằm ngủ trên ngưỡng cửa; nàng liền gọi lại, vuốt ve, rồi cùng nó ra đi mà không báo cho Gilbert biết.
Nàng vừa bước đi vừa suy nghĩ, mơ mộng về tương lai của anh, một lát lâu sau, nàng ngồi xuống một gốc cây, rồi tay ôm đầu, nàng khóc. Tại sao? Nàng có biết không? Không. Các dự cảm đen tối khiến nàng rùng mình; qua hàng ngàn hình ảnh lẫn lộn nàng trông thấy trong một vùng xa xôi u ám hình bóng thân yêu của Allan và của chàng thợ săn trẻ trung, của bá tước Huntingdon đúng thực.
Lance, con vật trung thành, nằm dưới chân nàng ngẩng mũi, ngước trông nàng bằng cặp mắt to tròn sáng rực ánh thông minh, hình như nó buồn vì nỗi buồn của cô gái, và cũng như nàng nó có những dự cảm đen tối, vì nó không ngủ, nó thức.
Mặt trời chỉ còn chiếu sáng đỉnh cây cao, bóng hoàng hôn mờ tối khu rừng rậm; Lance đứng chồm dậy, vừa vẫy đuôi vừa thốt ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Marianne chợt dứt cơn mơ màng vì tiếng báo đó, hối hận vì đã ở lại quá lâu trong rừng, nhưng thấy con chó nhảy nhót vui vẻ chào nàng trở dậy, nàng cũng yên tâm, rồi tức thì lên đường về nhà, mà không thất vọng về việc Allan không sớm trở về.
Lance không còn bước theo sau Marianne như hồi sáng nay; trái lại nó sục sạo đi lên trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại ngoảnh xem cô gái có đi theo không.
Mặc dầu tin ở bản năng của con vật dẫn đường, không sợ bị lạc, Marianne vẫn rảo bước, vì bóng tối tăng thêm dày đặc rất mau, và những ngôi sao đầu tiên đã lấp lánh trên bầu trời xanh.
Lance bỗng dừng sững lại, và duỗi lưng, vươn cổ, vểnh tai, co mõm, đánh hơi tìm lối, rồi sủa lên om sòm.
Marianne run rẩy đứng im tại chỗ, cố tìm ra nguyên nhân khiến chó sủa.
— Có lẽ nó báo hiệu Allan sắp tới, - cô gái vừa tự bảo vừa chú ý nghe ngóng.
Tất cả đều yên lặng xung quanh nàng. Ngay cả con chó cũng thôi gầm gừ, và Marianne cũng đã không còn run rẩy nữa. Nhưng đúng lúc cô gái tự cười mình nhát sợ, sắp sửa tiếp tục bước, thì có tiếng chân bước dồn dập vang lên trong khu rừng bên, và Lance lại sủa lên rất dữ dội.
Nỗi sợ hãi bị rơi vào tay một kẻ lưu đày làm cho cô gái chạy mau như mọc cánh; nàng chạy ùa vào con đường hẻm, nhưng chẳng được bao lâu, nàng kiệt sức, phải dừng lại, và suýt ngất đi, khi nghe thấy một người đàn ông hét lên bằng một giọng cộc cằn, ngạo nghễ:
— Hãy gọi chó lại!
Lance, từ nay đến giờ vẫn ở phía sau hộ vệ Marianne, vừa mới nhảy chồm lên cổ họng của gã đuổi theo nàng. - “Hãy gọi chó lại!” Kẻ lạ lại kêu lên: “tôi không có ý làm hại cô đâu”.
— Làm sao tôi biết được là ông nói thực? - Marianne cương quyết đáp.
— Nếu tôi là kẻ gian phi, thì tôi đã bắn cho cô một mũi tên vào tim từ lâu rồi, lại một lần nữa, tôi bảo cô, hãy gọi chó lại!
Răng của Lance đã cắn rách quần áo và làm sướt da.
Ngay khi nghe tiếng gọi đầu tiên của Marianne, con chó buông ra, trở lại đứng trước nàng; nó vẫn nhìn tên kia và tiếp tục nhe răng đe dọa.
Tên lạ này chính là một gã trong số những kẻ lưu đày không bếp lửa, không nơi trú ngụ, chuyên cướp bóc những người ở rừng không gan dạ bằng Gilbert, và ám sát những khách du hành không phòng vệ. Tên khốn kiếp, mặt xanh nhạt tràn đầy tội ác, mặc áo ngắn, đi giầy ống da dê; chiếc mũ lông rộng vành bẩn thỉu, rách nát, phủ lên mớ tóc dài lòa xòa xuống đến tận vai. Bọt rãi từ mõm chó nhả ra trắng xóa chòm râu rậm; một con dao to bản đeo bên mình, một tay cầm cung, còn tay kia nắm mấy mũi tên.
Tuy rất sợ hãi, Marianne vẫn làm vẻ bình tĩnh.
— Đừng lại gần ta - cô gái hiên ngang nhìn y, nói. Tên cướp dừng lại, vì con chó đang lấy đà chồm tới.
— Mi muốn gì? Nói đi, ta nghe đây, - Marianne nói tiếp.
— Ta sẽ nói, nhưng trước hết cô phải đi với ta.
— Đi đâu?
— Chỗ nào trong rừng thì cũng chẳng việc gì đến cô; hãy đi theo ta.
— Ta không đi theo mi.
— À! À! Thế ra cô từ chối, thưa tiểu thư xinh đẹp, - tên côn đồ kêu lên với một tràng cười hung dữ, - cô khinh người hả, làm khó hả?
— Ta không theo mi, - Marianne nhắc lại một cách cương quyết.
— Như vậy thì ta bó buộc phải dùng những biện pháp mạnh, mà biện pháp mạnh thì sẽ không hợp với sở thích của cô đâu, báo trước cho cô biết thế.
— Còn ta, ta cũng báo trước cho mi biết rằng, nếu mi cả gan dùng bạo lực đối với ta, thì mi sẽ bị trừng phạt thảm khốc đó.
Marianne lúc này không còn run nữa; sự dũng cảm đã trở lại với nàng khi phải đối diện với cơn nguy cấp, nàng đã nói lên những lời này bằng một giọng quả quyết, cánh tay chĩa về phía tên cướp như muốn bảo y là: Hãy rút lui đi.
Tên cướp lại cười rất hung dữ, còn Lance thì gầm gừ, nghiến hàm kêu răng rắc.
Sau một lát im lặng, y lại nói:
— Cô bé xinh đẹp kia ơi, thực sự là ta thán phục cô rất gan dạ, ăn nói táo bạo, nhưng sự thán phục này chẳng làm ta thay đổi dự định đâu; ta biết cô là ai rồi, ta biết cô đã đến nhà lão Gilbert Head gác rừng, cùng với anh là Allan, và sáng nay Allan đã đi Nottingham; ta biết tất cả việc đó giống như cô vậy, nhưng ta còn biết việc nữa mà cô không biết, đó là cửa lâu đài của lão Fitz Alwine đã mở ra cho ngài Allan vào, nhưng sẽ chẳng bao giờ lại mở để cho ngài ta ra khỏi.
— Mi nói chi thế? – Marianne kêu lên trước nỗi khiếp sợ mới.
— Ta nói là ngài Allan Clare là tù nhân của nam tước Nottingham.
— Chúa ơi! Chúa ơi! - cô gái đau đớn nói lẩm bẩm.
— Ta chẳng ái ngại gì cho cậu anh đáng kính của cô đâu. Tại sao y lại đút đầu vào mõm sư tử? Cái lão Fitz Alwine đúng là một con sư tử thực đó. Chúng ta đã đánh trận ở xứ Palestine, ta biết sở thích của lão lắm: lão ta muốn bắt cô em như là đã bắt cậu anh. Hôm qua cô đã thoát khỏi bọn mật thám của lão, nhưng hôm nay thì…
Marianne thốt lên một tiếng kêu thất vọng.
— Ồ! Cô cứ yên tâm, ta muốn nói là hôm nay cô sẽ lại thoát khỏi lão ta.
Marianne dám ngước mắt nhìn tên cướp, trong cái nhìn của nàng hầu như đã thoáng có niềm biết ơn.
— Phải, cô sẽ lại thoát khỏi lão ta… nhưng cô sẽ không thoát khỏi ta đâu, cậu anh thuộc về lão, còn cô em thì thuộc về ta; vạn tuế cái phần ta được hưởng! Nào, đừng có khóc, cô bé xinh đẹp kia ơi! Đáng lẽ cô phải làm nô lệ cho nhà lão nam tước, thì bây giờ cô sẽ được tự do với ta, được tự do và làm nữ hoàng trong khu rừng già này, ta biết có những cô gái, tóc nâu hay vàng hoe, thèm thuồng số phận của cô. Vậy thì hãy lên đường thôi, cô vợ xinh đẹp của ta ơi; ở đằng kia, trong sào huyệt của ta, chúng ta sẽ có một bữa tối ngon nhiều thịt thú rừng và cái giường êm bằng lá cây khô.
— Ôi! Tôi van ông, hãy nói cho tôi biết về anh tôi, về anh Allan thân yêu của tôi.
Marianne kêu lên, không đếm xỉa gì đến lời đề nghị phi lý của tên khốn kiếp kia. Tên cướp không nhận ra vẻ hờ hững của Marianne, bèn nói:
— Chà! Nếu anh cô mà thoát khỏi nanh vuốt của con thú vật kia, thì anh ta sẽ đến ở với chúng mình, nhưng ta không tin rằng lại có thể cùng nhau đi săn hoẵng được đâu, vì lão Fitz Alwine chẳng để cho tù nhân mốc meo trong ngục, lão mau chóng cho họ đi tàu suốt.
— Nhưng làm sao ông biết được là anh tôi bị lão nam tước cầm tù?
— Thôi đừng có hỏi nhiều nữa, cô em ơi! Bây giờ cần phải nghĩ đến lời ta yêu cầu cô làm hoàng hậu của ta, chứ không phải là cái sợi dây thừng thắt cổ ngài anh của cô. Lạy thánh Dunstan, dù bằng lòng hay ép buộc cô cũng phải đi theo ta.
Thế rồi y bước đến chỗ Marianne; nàng vội chạy lùi lại và kêu lên:
— Lance! Cắn nó đi! Cắn nó đi!
Con vật can đảm chỉ đợi có lệnh đó, liền nhảy chồm lên cổ họng tên cướp; nhưng tên này, chắc chắn đã quen những cuộc vật lộn như vậy, nắm lấy hai chân trước của con chó, rồi lẳng thật mạnh ra xa hai chục bước; con chó không chút sợ hãi, trở lại tấn công nữa, nó khéo lừa, đánh vào phía bên thay vì trước mặt, cắn vào mớ tóc lòa xòa dưới mũ tên cướp, rồi ngoạm đứt tai y, ngậm trong mõm.
Máu tuôn xối xả trên mình tên bị thương; y tựa vào gốc cây, vừa gầm rống lên vừa báng bổ Chúa; con Lance, thất vọng vì không cắn được vào miếng thịt dai, lại nhảy xông tới.
Nhưng lần tấn công thứ ba này thật là nguy hại cho Lance; địch thủ, mặc dầu đã kiệt sức vì mất máu, dùng bản dao đập lên trán nó một nhát mạnh đến nỗi nó sụm xuống nằm đờ dưới chân Marianne.
— Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi! - Tên cướp kêu lên, sau khi hể hả nhìn con chó gục xuống. - Chỉ còn hai chúng ta thôi, cô em ơi!… Mẹ kiếp! - Y gầm lên, đưa mắt nhìn xung quanh; đi hả? Trốn hả! À! Nàng chẳng thể nào thoát khỏi tay ta được đâu!
Thế rồi y chạy đuổi theo Marianne. Cô gái khốn khổ chạy một lát lâu, không biết lối nhỏ này có đưa tới nhà của Gilbert Head không. Sau khi con vật hộ vệ nàng đã bị loại ra ngoài vòng chiến, cơ may duy nhất còn lại khiến nàng thoát được tên cướp là bóng tối; vì thế nàng cố hết sức chạy thực mau; sau đó thì chỉ còn nhờ Chúa phù hộ. Cuối cùng, hết hơi, Marianne dừng lại trong một rừng thưa có nhiều lối đi, nàng hít thở thoải mái hơn, vì không còn nghe thấy một tiếng động nào ở phía sau, thế nhưng, lại có một nỗi lo mới; phải đi theo con đường nào đây? Không thể chần chừ lâu được, nàng cần phải lựa chọn, mà phải lựa chọn thật mau, nếu không cái tên chó săn theo vết chân nàng kia sẽ xuất hiện. Cô gái bất hạnh cầu xin thánh bà Đồng trinh cứu giúp, nàng nhắm mắt lại, xoay mình vài vòng, rồi giơ tay chỉ một cách cầu may con đường nàng sẽ đi theo. Nàng vừa mới rời khỏi khu rừng, thì tên cướp đến đó và cũng do dự không biết nên chọn đường nào để đuổi bắt cô gái chạy trốn. Thực không may, vầng trăng, chính cái vầng trăng cũng vào giờ ấy soi sáng cho Robin vượt ngục, soi sáng sự trốn chạy của Marianne; tấm áo trắng làm cho nàng bị phát hiện.
Tên cướp kêu lên: - Thế là cuối cùng ta bắt được nàng!
Marianne nghe thấy mấy tiếng khủng khiếp: “Ta bắt được nàng!” Rồi nhanh hơn con hoẵng, lẹ hơn mũi tên, nàng chạy, chạy, chạy như bay; nhưng chẳng bao lâu, nàng kiệt lực, thất thần, chỉ còn đủ sức để kêu lên lần cuối cùng:
— Allan! Allan Robin cứu tôi với! Cứu tôi với! - Nàng té xuống, ngất đi.
Do tấm áo trắng kia dẫn lối, tên cướp tăng tốc độ; y đã cúi xuống, vươn tay nắm lấy mồi, thì đúng lúc ấy một người gác rừng núp sẵn ở đó để canh chừng cho muông thú của đức vua, can thiệp vào, kêu lên:
— Bớ! Tên khốn kiếp kia! Chớ có đụng tới người phụ nữ này, nếu không mi sẽ phải chết!
Tên cướp không có vẻ chi là nghe thấy lời đó, vẫn cứ luồn tay dưới vai cô gái để nâng dậy.
— À! Mi giả điếc à, - người gác rừng sang sảng nói tiếp; - được rồi!
Rồi lấy cán giáo đập mạnh vào tên cướp.
— Nhưng người phụ nữ này thuộc về tôi mà, - tên cướp vừa đứng lên vừa nói.
— Mi nói láo! Mi đã rượt theo cô ta như con gấu đuổi theo con nai tơ. Tên khốn kiếp! Hãy lui ngay, nếu không ta sẽ đâm mi!
Tên cướp vội lùi lại, vì mũi giáo của người gác rừng đã đâm sướt chiếc giày ống.
— Vứt tên xuống! Vứt cung xuống! Vứt dao xuống! - Người gác rừng tay vẫn hườm giáo, nói tiếp.
Tên cướp ném khí giới xuống đất.
— Được lắm. Bây giờ, hãy quay gót, rồi chuồn cho thật mau, thật lẹ, nếu không ta sẽ thúc mi bằng mấy phát tên.
Đành phải vâng lệnh; vì không còn khí giới, không còn kháng cự gì được nữa. Thế là tên cướp lánh ra xa, vừa đi vừa thốt ra những lời báng bổ, nguyền rủa, thề quyết sẽ trả thù, chẳng chóng thì chày. Ngay sau đó người gác rừng lo liệu làm cho Marianne sống lại, nàng nằm bất động trên cỏ giống như một pho tượng cảm thạch trắng bị lật đổ khỏi tượng đài; bóng trăng chiếu trên khuôn mặt nhợt nhạt cũng giúp thêm cho ảo giác này.
Cô gái được đem đến bên bờ một dòng suối gần đây, mấy giọt nước vẩy bất ngờ lên thái dương và trán làm cho nàng tỉnh dậy, nàng mở bừng mắt như vừa ra khỏi một giấc ngủ dài, rồi kêu lên.
— Ta đang ở đâu thế này?
— Ở trong rừng Sherwood, - người gác rừng hồn nhiên đáp.
Khi nghe giọng nói xa lạ này, Marianne toan đứng dậy chạy trốn nữa, nhưng nàng không còn đủ sức đành chắp tay, nói to bằng giọng van xin.
— Xin chớ làm hại tôi, hãy thương xót tôi!
— Thưa cô nương, xin hãy bình tâm; tên khốn kiếp cả gan tấn công cô, bây giờ đã ở xa chúng ta rồi; nếu y muốn làm thế nữa thì sẽ biết tay tôi, trước khi đụng đến một nếp áo của cô.
Marianne, vẫn run rẩy, đưa mắt sợ sệt nhìn quanh mình, song le giọng nói nàng nghe văng vẳng bên tai dường như là một giọng thân hữu.
— Thưa cô nương, tôi xin đưa cô đến phủ đệ của chúng tôi? Tại đó cô sẽ được tiếp đón niềm nở, tôi xin đoan chắc với cô như vậy. Ở phủ đệ, cô sẽ có các cô gái trẻ phục dịch, an ủi cô, sẽ có những chàng trai cường tráng bảo vệ cô, và một ông già để làm cha cho cô. Xin cô hãy đến phủ đệ.
Trước lời đề nghị đây thân thiện và ngay thẳng đó, Marianne tự nhiên đứng dậy, và lặng lẽ bước theo người gác rừng trung thực. Chẳng bao lâu sau, cảnh ngoài trời và sự di chuyển trả lại cho nàng trí hiểu biết và lòng bình tĩnh; dưới ánh trăng nàng chăm chú nhận xét dáng vẻ của người dẫn đường, rồi, dường như có một dự cảm thầm kín báo cho nàng biết rằng, người xa lạ này là một người bạn của Gilbert Head, nàng bèn nói:
— Thưa ông, chúng ta đi đâu đây? Có phải lỗi này dẫn tới nhà của ông Gilbert Head không?
— Sao! Cô quen biết ông Gilbert Head à? Cô là con gái ông ta ư, đúng là tình cờ? Tôi phải mắng cái lão già tẩm ngẩm tầm ngầm đó một trận mới được; có một kho báu đẹp đẽ như thế này mà cứ giữ kín hoài. Xin lỗi cô, tôi không làm phật lòng cô đâu, mà nguyên lại là vì, cô thấy đấy, tôi quen ông Head và con trai ông là Robin Hood đã lâu ngày, và tôi không tin là họ kín đáo đến thế.
— Ông lầm rồi, thưa ông, tôi không phải là con gái của ông Gilbert, mà là bạn, là khách của ông ta mới từ ngày hôm qua.
Rồi Marianne kể lại tất cả những gì đã xảy ra cho nàng từ khi nàng từ nhà ông Gilbert ra đi, nàng kết thúc câu chuyện bằng một lời khen ngợi nồng nhiệt vị cứu tinh này.
Lời ca ngợi chưa dứt thì người gác rừng bừng đỏ mặt, ngắt lời:
— Tối nay không nên nghĩ đến việc trở lại nhà ông Gilbert, nhà ông ta ở quá xa đây; còn phủ đệ của cậu tôi thì chỉ cách đây có mươi bước; tại đó cô sẽ được an toàn; để cho gia chủ của cô khỏi lo lắng, tôi sẽ xin đi đưa tin cô.
— Xin đa tạ; tôi xin nhận đề nghị của ông, vì quá mệt mỏi rồi.
— Xin cô chớ nhiều lời cảm ơn, tôi chỉ làm phận sự của mình thôi.
Quả thực Marianne rất mệt, bước đi loạng choạng; người gác rừng thấy thế liền đưa tay ra toan đỡ, nhưng cô gái vì đang đắm chìm trong suy nghĩ, nên không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi một mình.
— Thưa cô, cô không tin tôi sao? - Chàng thanh niên buồn rầu hỏi, và lặp lại đề nghị, - vậy ra cô vẫn còn sợ tựa lên cánh tay này….
— Tôi hoàn toàn tin cậy ông, thưa ông, - Marianne vừa đáp vừa nắm ngay lấy cánh tay của người đồng hành; - ông không thể nào có bụng lừa gạt một phụ nữ, phải thế không?
— Thưa cô, quả đúng như cô nói, tôi không thể nào… phải rồi. Bé Jean này không thể nào làm như thế được… Nào, xin cô hãy tựa chắc lên cánh tay của Bé Jean; thưa cô, cánh tay này nếu cần, sẽ nâng cả mình cô, cũng chẳng khó nhọc gì hơn cành cây mang một con chim cu đất..
— Bé Jean, Bé Jean, - cô gái ngạc nhiên vừa lẩm bẩm nói vừa ngẩng đầu, đưa mắt ước lượng thân hình đồ sộ của chàng kỵ sĩ. - Bé Jean!
— Đúng thế, Bé Jean, người ta gọi y như vậy, vì y cao sáu thước sáu tấc vì vai y rộng tương xứng, vì bằng một nhát mau lẹ y quất sụm một con bò, vì chân y đi thẳng một mạch bốn ngàn dặm Anh không phải ngừng nghỉ, vì y không chịu thua ai về khiêu vũ, chạy nhảy, đánh lộn, săn bắn, sau hết vì sáu người anh họ, đồng bạn của y, con trai của ngài Guy Gamwell, thì đều nhỏ bé hơn y cả; thưa cô, chính vì thế mà cái kẻ có hân hạnh đưa tay cho cô tựa đây được mọi người quen biết gọi là Bé Jean; và ngay cả tên cướp tấn công cô cũng biết tôi lắm, vì nó đã không dám làm dữ lúc mà thánh bà Đồng trinh phù hộ cô đã cho phép tôi được gặp cô. Thưa cô, tôi xin được nói thêm là, tôi vừa tốt bụng vừa mạnh sức, tên tôi là John Baylot, cháu của ngày Guy Gamwell, tôi sinh ở rừng, thích bắn cung, hiện làm nghề gác rừng, và vừa tròn hai mươi bốn tuổi từ một tháng nay.
Vui cười trò chuyện như vậy, Marianne và bạn đồng hành đi tới phủ đệ Gamwell. Chẳng bao lâu họ đến ven rừng, tại đây một quang cảnh ngoạn mục bày ra trước mắt họ, cô gái tuy mệt mỏi cũng không chán mắt ngắm phong cảnh tuyệt đẹp này. Trên một khoảng rộng nhiều dặm, có rừng xanh thẳm bao quanh, phô ra rực rỡ bao hình muôn vẻ; trên đồi cao, dưới lũng thấp, phảng phất chập chờn những ngôi nhà trắng, những ngôi này thì đứng riêng rẽ bí ẩn, những ngôi kia thì thân mật quây quần xung quanh tòa giáo đường, từ đó gió đưa đi những tiếng cuối cùng của hồi chuông báo hiệu tắt lửa.
Bé Jean nói với cô bạn:
— Dưới kia, ở phía bên mặt làng và nhà thờ, cô có trông thấy tòa nhà lớn, cửa sổ khép hờ, loé ra ánh sáng rực rỡ không? Cô có trông thấy nó không? Thưa cô, đó là phủ đệ Gamwell, nhà của cậu tôi. Trong cả vùng bá tước địa này, không có nhà nào đầy đủ tiện nghi hơn được nó; trong khắp nước Anh này, không có rẻo đất nào làm say người hơn được nó. Cô nghĩ sao?
Marianne mỉm cười tán thành niềm nhiệt hứng của chàng cháu của ngài Guy Gamwell.
— Chúng ta rảo bước đi thôi, thưa cô, đêm nhiều sương lắm, tôi không muốn thấy cô run lên vì giá lạnh khi vừa mới hết run vì sợ hãi.
Chẳng bao lâu sau, một bầy chó canh nhà được thả lỏng, chạy ùa ra ầm ĩ đón rước Bé Jean và cô bạn. Chàng thanh niên làm dịu sự kích động của chúng bằng mấy tiếng gắt mắng thân mật, và đập nhẹ mấy nhát gậy lên mấy con ngổ ngáo nhất; sau đó chàng bước qua những nhóm đầy tớ ngạc nhiên kính cẩn chào, rồi chàng bước vào trong phòng khách lớn của phủ đệ, đúng lúc cả nhà đang sắp sửa ngồi vào bàn dùng bữa tối.
Chàng thanh niên dắt tay Marianne đến trước ghế mà ngài Guy Gamwell đang chễm chệ ngồi:
— Thưa cậu, cháu xin cậu vui lòng tiếp nhận cô tiểu thư cao quí, xinh đẹp này. Nhờ ơn che chở của Thượng Đế, mà cháu đây chỉ là một công cụ kém hèn, tiểu thư vừa mới thoát khỏi cơn cuồng bạo của một tên lưu đày để tiện.
Marianne, khi chạy trốn trong rừng, đã đánh mất chiếc giải nhung thường giữ mớ tóc dài, và để khỏi bị lạnh, nàng đã nhận tấm khăn choàng của Bé Jean, lúc này vẫn còn che phủ trên đầu, vắt chéo lên ngực, chỉ để lộ khuôn mặt dịu hiền do một khoảng hình trái xoan nhỏ hẹp. Vướng víu vì khăn trùm đó, hay có lẽ thẹn thùng vì đã dùng trước mọi người một vật thuộc y phục của phái nam. Marianne vội vã trút bỏ tấm khăn choàng, và xuất hiện ra trước mắt gia đình Gamwell với tất cả vẻ yêu kiều, diễm lệ.
Sáu chàng anh họ của Bé Jean há hốc miệng trầm trồ ngắm Marianne, trong lúc hai cô con gái của ngài Guy ân cần chạy xô tới chỗ khách quí.
Vị trưởng lão của phủ đệ nói:
— Hoan hô! Hoan hô! Bé Jean. Cháu hãy kể lại cho chúng ta nghe cháu đã làm thế nào mà đến gần được cô gái này ở giữa rừng, lúc đêm hôm khuya khoắt mà không làm cho cô phải khiếp sợ, làm thế nào cháu đã gợi được niềm tin cậy khiến cô quyết định đi theo, tuy không từng quen biết cháu, và hạ cố đến nghỉ ngơi dưới mái nhà chúng ta. Thưa tiểu thư cao quí, xinh đẹp, cô có vẻ như bệnh hoạn, mệt mỏi lắm. Thế này này! Xin cô ngồi xuống đây giữa vợ tôi và tôi; một chút rượu vang sẽ làm cho cô lại sức, rồi con gái tôi sẽ dẫn cô tới một chiếc giường êm.
Người ta đợi cho Marianne vào phòng ngủ rồi, mới yêu cầu Bé Jean thuật lại tỉ mỉ những việc bất ngờ xảy ra với chàng trong đêm đó; khi kể xong Bé Jean cho biết chàng sẽ tức khắc lên đường đi đến nhà ông Gilbert Head.
William, người ít tuổi nhất trong sáu chàng Gamwell, kêu lên:
— Này! Chú Bé Jean, tiểu thư đây là bạn của ông Gilbert và của Robin bạn tôi, vì thế tôi muốn đi cùng với chú.
— Tối nay thì không được, Will ạ, - vị tùng nam tước già nói; - bây giờ đã quá muộn, khi con qua được rừng thì Robin đã ngủ rồi, ngày mai con hãy tới thăm cậu ta.
— Nhưng, thưa cha, - William nói tiếp, - ông Gilbert hẳn là đang rất lo lắng về số phận của tiểu thư, con đoan quyết rằng vào giờ này Robin đang đi kiếm cô.
— Con nói cũng có lý, vậy cha để cho con được tùy ý mà làm.
Ngay tức thì Bé Jean và Will rời bàn ăn, khởi hành đi vào rừng.
- Một thước Anh dài bằng 0,30m; một tấc là 1/12 của thước