Chương 8
Chúng ta đã để Robin đứng lại trong nhà nguyện; chàng đứng nấp sau một cái cột, băn khoăn tự hỏi xem vì một sự tình cờ may mắn nào mà Allan lại tự giải thoát được. Chàng thầm nghĩ:
— Chắc hẳn là chính Maude, cô gái dễ thương, đã chơi khăm lão nam tước. Và quả tình, nếu cô ta cứ tiếp tục mở hết tất cả các cửa lâu đài cho chúng mình như vậy, ta hứa chắc là sẽ tặng cô ta một triệu cái hôn.
Allan cầm hai bàn tay người thiếu nữ nâng lên môi, nói:
— Thế là một lần nữa, Christabel thân mến, sau hai năm xa cách, tôi lại có cái diễm phúc được ở cạnh nàng để quên hết những nỗi đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng.
— Chàng đã đau khổ sao, Allan thân mến? - Christabel hỏi, giọng có phần ngờ vực.
— Chẳng lẽ nàng còn nghi ngờ điều đó sao? Phải, tôi đã đau khổ nhiều, và kể từ ngày tôi bị đuổi ra khỏi lâu đài của cha nàng, cuộc đời đối với tôi bao giờ cũng chỉ là một chốn địa ngục. Hôm ấy tôi rời Nottingham, đi giật lùi chừng nào mắt tôi còn nhìn thấy từ xa xa tấm khăn nàng giơ lên vẫy từ trên thành để từ biệt tôi. Lúc ấy tôi đã tưởng đây là lần từ biệt cuối cùng, và những nếp khăn bay lượn trên thành kia là một lời vĩnh biệt. Vì lòng đau đớn tưởng chết đi được. Nhưng hóa ra Chúa đã rủ lòng thương tôi, người đã cho tôi được khóc như một đứa trẻ vừa mất mẹ, tôi đã khóc, và tôi đã sống được.
— Allan ơi, nói có trời chứng giám, giá tôi có đủ quyền lực để làm cho chàng hạnh phúc, tôi sẽ xin làm ngay.
— Vậy thì một ngày kia tôi sẽ hạnh phúc! - Allan reo lên, lòng hân hoan tột độ. - Chúa sẽ vui lòng chiều theo ý muốn của nàng.
— Nhưng vừa qua chàng có thật trung thành với em không đấy? - Christabel ngắt lời chàng trai, giọng ngây thơ một cách duyên dáng, - và sau này liệu chàng có trung thành mãi được không?
— Trong ý nghĩ, trong lời nói và trong hành động, tôi vẫn trung thành với nàng từ trước tới nay, và tôi sẽ vĩnh viễn thủy chung với nàng.
— Đa tạ Allan! Niềm tin của em đối với chàng là sức mạnh nâng đỡ em trong cảnh cô đơn, em có bổn phận phải tuân theo những ý muốn của cha em, nhưng trong đó có một ý muốn mà em sẽ không bao giờ khuất phục; cha em còn có thể chia lìa chúng ta như người đã từng làm, nhưng người sẽ không bao giờ có thể ép buộc em yêu một người khác ngoài một mình chàng mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời, Robin được nghe người ta nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ của tình yêu, chàng nhờ trực giác mà hiểu được thứ ngôn ngữ đó, chàng rùng mình vì sung sướng khi nghe những âm hương ấy, và thở dài tự nhủ:
“Ôi! Giá nàng Marianne kiều diễm cũng vui lòng nói với ta những lời như vậy!”
Allan nói tiếp:
— Christabel quý mến, nàng làm thế nào mà tìm ra được căn ngục tối họ nhốt tôi? Ai đã mở cho tôi cánh cửa này? Ai đã kiếm được cho tôi tấm áo thầy tu này? Trong bóng tối, tôi không sao nhận ra được vị cứu tinh của tôi. Chỉ biết là có người đã thầm bảo tôi: “Hãy đi ra nhà nguyện”.
— Trong lâu đài này chỉ có một người em có thể tin cậy được, đó là một người con gái vừa tốt bụng vừa đa mưu, đó là Maude, thị tỳ của em. Chính nhờ cô gái ấy mà chúng ta thực hiện được cuộc vượt ngục của anh.
Robin thì thầm một mình: “Mình đã biết chắc mà!”
— Khi thấy cha em chia lìa chúng ta một cách hung bạo như vậy rồi lại sai nhốt chàng vào ngục tối, Maude, xúc động trước nỗi tuyệt vọng của em, đã nói với em:
“Xin tiểu thư hãy nguôi lòng, chẳng bao lâu nữa tiểu thư sẽ gặp tráng sĩ Allan”. Và cô bé Maude nhân hậu ấy đã giữ trọn lời hứa, vì ban nãy cô ta đã báo cho em biết rằng em có thể đến đây đợi chàng. Hình như người gác ngục có nhiệm vụ canh giữ chàng đã tỏ ra không mấy dửng dưng trước những trò dấm dẳn của Maude: Maude đã đem rượu chuốc cho hắn ta, đã hát cho hắn ta nghe những bài ballades, và đã làm cho hắn say rượu và say tình đến mức đã lăn ra ngủ say như chết; đến lúc ấy cô gái khôn khéo kia mới lấy chùm chìa khóa. Nhờ một sự may mắn lạ kỳ do lòng trời thu xếp, lúc bấy giờ ông linh mục đỡ đầu cho Maude đang trong lâu đài, và con người thánh thiện ấy đã không e ngại cởi áo chúng cho chàng mượn. Em chưa được quen kẻ bầy tôi của Chúa đáng kính ấy, nhưng em rất muốn được làm quen để cảm tạ sự cứu giúp mà người đã ban cho Maude với một tấm tình thật là phụ tử.
Robin, lúc bấy giờ vẫn nấp kín sau cái cột, tự nhủ:
“Sự giúp đỡ ấy quả thật rất là phụ tử”.
Allan hỏi:
— Vị tu sĩ ấy có phải thường gọi là thầy Tuck không?
— Đúng đấy, bạn ạ. Chàng có quen người chăng?
— Có quen chút ít, - chàng trai mỉm cười đáp.
— Đó là một ông già tốt bụng, em tin chắc như vậy, - Christabel nói thêm. - Chẳng phải vị linh mục ấy đáng để cho ta kính phục sao?
— Tôi không hề nói ngược lại, Christabel quý mến ạ.
— Thế tại sao chàng lại cười? Em muốn biết sự thể ra sao.
— Chỉ tại một chuyện vặt thôi, tiểu thư quý mến ạ. Số là cái “ông già tu sĩ” đáng kính ấy không hẳn là đã già như nàng vẫn tưởng.
— Chỉ có một sự lầm lẫn nhỏ như thế mà chàng cũng cười thì lại thật đấy. Già hay trẻ thì có can hệ gì! Em rất quý vị tu sĩ ấy, và hình như Maude cũng rất yêu quý người.
— Ồ! Điều đó thì tôi không dám có gì phản đối, nhưng tôi sẽ lấy làm tiếc nếu tiểu thư có thể yêu quý người ngang với Maude.
— Chàng muốn nói gì vậy? - Christabel hỏi, giọng giận dỗi.
— Xin tiểu thư vêu dấu tha thứ cho. Đây chỉ là một chuyện đùa mà sau này tiểu thư sẽ hiểu, khi nào chúng ta có dịp gặp vị tu sĩ để cảm tạ ơn người.
— Thôi được. Nhưng sao chàng không nói gì cho em biết về bạn Marianne của em, em gái chàng ấy; ôi! Ít ra người này thì chàng sẽ cho phép tôi được yêu quý chứ?
— Marianne đang đợi chúng ta ở nhà một người gác rừng trung hậu ở Sherwood; em tôi đã rời Huntingdon để đến ở với chúng ta, vì tôi hy vọng rằng thân phụ tiểu thư sẽ thuận lòng cho tôi được kết hôn với tiểu thư. Nhưng bây giờ phụ thân tiểu thư không những khước từ tôi mà còn giam cầm tôi nữa, và không khéo lại còn có ý định ít lâu sau sẽ hãm hại sinh mệnh của tôi nữa chưa biết chừng, cho nên chúng ta chỉ còn biết mong vào một chước cuối cùng nữa để mưu cầu hạnh phúc; đào tẩu…
— Ồ không được đầu Allan ạ! Không, không bao giờ em lại rời bỏ cha em!
— Những cơn giận của cha nàng sẽ đổ lên đầu nàng cũng như nó vừa đổ lên đầu tôi. Marianne, nàng và tôi sẽ hạnh phúc biết bao khi sống cách biệt với thế gian; bất kỳ nàng muốn sống ở đâu, dù là trong rừng, ngoài thành phố, ở đâu cũng sẽ như vậy cả, Christabel ạ. Ôi, em đi với tôi nhé, tôi không thể nào ra khỏi chốn địa ngục này nếu không có em cùng đi!
Christabel thảng thốt khóc nức nở, hai tay bưng lấy mặt, và cứ mỗi lần Allan nói chuyện đi trốn nàng chỉ thốt ra một tiếng duy nhất: “Không!”.
Ôi! Ví thử lúc này Allan đang đứng giữa công chúng, chàng sẽ tố giác hết những tội ác của nam tước Fitz Alwine, và biến con người kiêu ngạo và tàn ác này thành hư không!
Trong khi chàng quý tộc trẻ tuổi và nàng Christabel, người nép sát vào nhau đang thủ thỉ trao đổi cho nhau những nỗi đau khổ và niềm hy vọng, Robin, xưa nay chưa từng được chứng kiến một cảnh yêu đương chân chính, cảm thấy mình được đưa vào một thế giới hoàn toàn mới.
Chợt cánh cửa mà mấy người vượt ngục đã đi qua khi vào nhà nguyện từ từ mở ra, và Maude tay cầm bó đuốc bước vào, sau lưng là thầy Tuck không có áo chùng.
— Trời ơi! Trời ơi! Tiểu thư quý mến ơi! - Made rên rỉ, giọng ngắt quãng vì những tiếng nấc, thế là hết! Chúng ta chết đến nơi rồi, họ sẽ giết chết cả một lượt! Trời ơi là trời!
— Em nói gì thế, Maude? - Christabel kinh hãi kêu lên.
— Em nói là chúng ta sắp chết rồi: ngài nam tước đã ra lệnh giết hết, không tha một người nào, cả tiểu thư, cả em nữa! Ôi! Trời ơi! Chết trẻ như thế này thật là khủng khiếp! Không, không, một ngàn lần không, tiểu thư ạ, em không muốn chết!
Cô bé run rẩy, cô khóc thật sự, cái cô Maude dễ thương ấy, nhưng rồi chỉ lát nữa thôi, cô sẽ mỉm cười.
— Cô làm cái trò khóc lóc và nói năng nhảm nhí gì thế? - Allan nghiêm giọng nói, - cô điên rồi hay sao? Và thầy nữa, thầy Tuck, thầy không thể nói rõ cho tôi nghe việc gì đang xảy ra sao?
— Không thể được, thưa ngài kỵ sĩ, - chàng tu sĩ đáp, vẻ gần như trêu ngươi, - vì tất cả những gì tôi biết được vẻn vẹn chỉ có thế này: Tôi đang ngồi… không phải, đang quỳ…
— Đang ngồi chứ, - Maude ngắt lời.
— Đang quỳ, - chàng tu sĩ cãi.
— Đang ngồi, - Maude lại nói.
— Đang quỳ, đã bảo là đang quỳ mà! Tôi đang quỳ và đang cầu nguyện.
— Đang ngồi uống bia thì có - Maude lại ngắt lời, giọng khinh bỉ, - uống quá nhiều nữa là khác.
— Dịu dàng và nhã nhặn là những đức hạnh quý giá, cô Maude xinh đẹp ạ, và hôm nay tôi thấy hình như cô có chiều quên mất điều đó đấy.
— Thôi đừng giảng luân lý nữa, và nhất là chớ cãi cọ, - Allan nói, giọng cương quyết; - chỉ xin cho tôi biết tại sao cô lại đến đột ngột như vậy, và nguy cơ nào đang đe dọa chúng ta.
— Xin cứ hỏi linh mục đây thì biết, - Maude vừa nói vừa lắc lắc cái đầu xinh xắn một cách tinh nghịch; - ban nãy ngài đã hỏi cha, thì bây giờ phải để cha trả lời mới đúng.
— Em nhát cho tôi sợ để làm trò đùa thì thật tàn nhẫn đấy, Maude ạ,- Christabel nói; - em thử nói cho rõ chúng ta đang có điều gì phải lo sợ, tôi van em, tôi ra lệnh cho em đấy.
Cô thị tỳ trẻ tuổi đâm hoảng, đỏ mặt lên và cuối cùng lại gần nữ chủ nhân nói:
— Thưa tiểu thư, đầu đuôi nó là thế này. Tiểu thư cũng biết em đã cho anh cai ngục Eghert uống nhiều rượu hơn là cái đầu của anh ta có thể chịu đựng cho nên anh ta đã lăn ra ngủ. Trong khi đang miên man trong giấc ngủ nặng nề của người say, anh ta đã bị ngài nam tước gọi: ngài muốn ghé vào ngục thăm chàng… À quên, thăm ngài kỵ sĩ Allan; anh cai ngục đáng thương kia, vẫn còn bị chỗ rượu vang kia không chế, quên mất rằng mình phải có thái độ cung kính trước mặt nam tước, đã đứng tiếp ngài mà hai tay chống cạnh sườn, cất cái giọng xấc xược hỏi ngài tại sao dám đến quấy phá mình, một chàng trai thật thà trung thực, trong khi đang nồng nàn giấc điệp. Ngài nam tước nghe câu hỏi kỳ quái này, sửng sốt đến nỗi đứng ngây ra một lát nhìn Eghert, không nói được một câu nào. Dạn dĩ thêm khi thấy nam tước im lặng, anh cai ngục lại gần ngài, tựa khuỷu tay lên vai ngài và nói thêm, giọng vui vẻ xuề xòa: “Này anh bạn, cái xác anh vác từ Palestin về đây có xập xệ quá không? Sức khỏe quý hóa của anh ra sao rồi? Mong sao cho cái bệnh thống phong của anh đêm nay để yên cho anh ngủ…” Tiểu thư hẳn cũng biết rằng lúc bấy giờ ngài nam tước cáu sẵn, cho nên tiểu thư hãy tưởng tượng mà xem cơn thịnh nộ của nam tước sau những lời lẽ và những cử chỉ này của Eghert… Chao ôi, giá tiểu thư nhìn thấy ngài nam tước lúc bấy giờ, tiểu thư cũng sẽ run lên như tôi, tiểu thư sẽ thấy hiện lên rõ mồn một cái thảm họa chắc sẽ xảy ra; ngài nam tước sùi bọt mép ra vì tức giận, ngài gầm lên còn dữ dội hơn cả một con sư tử bị thương, ngài dẫm chân mạnh đến nỗi rung cả gian phòng, trong khi loay hoay tìm xem có vật gì có thể bóp nát trong tay không, đột nhiên, ngài vồ lấy chùm chìa khóa treo thắt lưng Eghert, lần tìm chiếc chìa khóa mở phòng giam chàng… À quên, phòng giam ngài kỵ sĩ. Cái chìa khóa không còn ở đấy nữa. “Mi để nó đâu rồi?” Đức Ông quát lớn, giọng vang như sấm. Nghe Đức Ông hỏi câu này, Eghert lập tức tỉnh rượu, mặt tái mét đi vì sợ hãi. Ngài nam tước không còn hơi sức để mà quát lác nữa; nhưng toàn thân ngài run lên từng đợt, cứ trông cũng biết là ngài sẽ trả thù. Ngài ra lệnh tập hợp một đội lính và sai người dẫn ngài vào ngục thất giam ngài kỵ sĩ, tuyên bố rằng nếu ngài kỵ sĩ không còn ở đấy nữa thì Eghert sẽ bị treo cổ… Thưa ngài, - Maude vừa nói thêm vừa quay về phía Allan, phải đi trốn cho thật nhanh, nếu không cho em được tin báo sự việc vừa xảy ra, sẽ đóng hết các cửa ra vào trong lâu đài và sẽ hạ cầu treo xuống.
— Allan yêu quý, xin chàng ra đi ngay! - Christabel kêu lên, - chúng ta sẽ vĩnh viễn bị chia lìa nếu cha em bắt gặp chúng ta đang đứng với nhau!
— Nhưng còn em thì sao? Em? - Allan kêu lên trong cơn tuyệt vọng
— Về phần em thì em ở lại… em sẽ cố làm cho cha em nguôi giận.
— Thế thì tôi cũng ở lại.
— Không được, không được đâu! Vì Chúa, xin chàng lánh đi! Nếu chàng yêu em, chàng hãy trốn đi… Chúng mình sẽ gặp lại nhau.
— Chúng mình sẽ gặp lại: nàng có cách thề như vậy không, Christabel?
— Em xin thề như vậy.
— Christabel! Vậy thì tôi xin vâng lời nàng.
— Gửi Chúa! Mong chóng gặp lại.
— Bây giờ xin ngài kỵ sĩ theo tôi. Và cả ngài tu sĩ đáng kính nữa.
— Nhưng Maude này, liệu cô có chắc là cha cô sẽ để cho chúng tôi ra khỏi lâu đài hay không? - Thầy Tuck hỏi.
— Có, nhất là nếu họ chưa kịp báo tin về những sự cố đêm nay cho ông cụ biết. Nào, ta đi thôi, không muộn mất.
— Nhưng chúng ta vào lâu đài những ba người kia mà? - Chàng tu sĩ nói.
— Ừ nhỉ? – Allan tán thành, - Robin đâu mất rồi nhỉ?
— Có tôi đây! - Anh chàng gác rừng trẻ tuổi vừa bước ra khỏi chỗ nấp vừa nói.
Christabel khẽ kêu lên một tiếng hãi hùng, và Maude chào Robin một cách vồn vã và duyên dáng đến nỗi vị tu sĩ phải chau mày.
— Anh chàng tài thật! - Maude mỉm cười nói và đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay Robin; - anh ta đã trốn ra khỏi một căn ngục có hai tên lính canh gác.
— Anh cũng bị giam sao? - Allan hỏi.
— Tôi sẽ kể lại chuyện này sau khi ta đã đi xa khỏi đây, - người gác rừng trẻ tuổi nói. - Ta hãy đi cho nhanh… Nào ta đi thôi chứ ngài! Tôi thiết tưởng ngài phải quý cái mạng sống của các ngài lắm mới phải chứ? Mà còn quý hơn cả tôi đối với mạng sống của tôi nhiều, - chàng thiếu niên rầu rĩ nói thêm, - vì ngài còn có người em gái và nhiều người khác nữa khóc ngài, chứ tôi đây thì… Nhưng thôi, nhanh lên nào, ta hãy tận dụng sự giúp đỡ của cô Maude; ta hãy đi ngay, mấy bức tường của lâu đài Nottingham đang đè nặng lên ngực tôi đây này. Ta đi thôi!
Nghe câu sau cùng này, Maude ném lên chàng thiếu niên một cái nhìn bí ẩn.
Bỗng có tiếng chân bước trên dãy hành lang dẫn tới nhà nguyện.
— Xin Chúa rủ lòng thương chúng tôi! - Maude thốt lên. - Ngài nam tước đến đấy! Nhân danh Chúa, xin các ngài đi ngay cho!
— Nhanh nhẹn cởi chiếc áo chùng tu sĩ, Allan trao nó lại cho Tuck và lao về phía Christabel để từ biệt nàng một lần cuối.
— Đi phía này, ngài kỵ sĩ! - Maude vừa quát, giọng cương quyết, vừa mở một cánh cửa ra vào, Allan đặt lên môi Christabel chiếc hôn nồng cháy nhất thế gian và đáp lại tiếng gọi của Maude.
— Cầu Thánh Benedict phù hộ cho cô, người bạn dịu hiền của tôi! - Chàng tu sĩ nói, Chàng cũng định hôn Maude.
— Rõ rởm! - cô gái kêu lên, - kìa đi đi chứ, đi đi!
Robin, chưa chi đã bắt đầu điêu luyện trong nghệ thuật xử đẹp của phụ nữ, cúi mình trước Christabel và kính cẩn hôn tay nàng, nói:
— Cầu mong sao cho Đức Nữ Đồng trinh sẽ là nơi nương tựa, là niềm an ủi và là ngôi sao dẫn đường cho tiểu thư!
— Xin cảm ơn anh, - Christabel đáp, lòng lấy làm lạ sao cung cách của một người gác rừng bình dị lại có thể tôn quý như vậy.
— Trong khi chúng tôi đi trốn, - Maude nói, - xin tiểu thư ngồi yên như đang cầu nguyện, và làm ra vẻ ngơ ngác để ngài nam tước đừng nghi ngờ rằng tiểu thư biết rõ nguyên nhân cơn thịnh nộ của ngài.
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng mấy người đi trốn thì nam tước, dẫn đầu đội vệ binh của lão, đã xông vào nhà nguyện.
Ta sẽ trở lại với nam tước sau; còn bây giờ thì ta hãy đi theo ba người bạn của ta, trong đó Maude là vị thiên thần hộ mệnh.
Tốp người đi qua một dãy hành lang dài và hẹp, Maude đi đâu, tay cầm một bó đuốc, tiếp theo là Robin và gần sát bên chàng là thầy Tuck, rồi đến Allan đi sau cùng.
Maude rảo bước đi nhanh, vừa để giữ một khoảng cách nào đó giữa Robin với cô, vừa để sớm ra đến cổng lâu đài. Cô không hề cười cợt như mọi khi, mà hoàn toàn im lặng, bàn tay không cầm đuốc chốc chốc lại gạt bàn tay của Robin ra, vì chàng thiếu niên chỉ chực bắt lấy tà áo dài của cô, tuy không lần nào bắt được.
— Vậy ra cô giận tôi sao? - Chàng thiếu niên hỏi, giọng van lơn.
— Phải, - Maude trả lời gọn lỏn.
— Tôi đã làm gì để đến nỗi cô phật ý?
— Anh chẳng làm gì cả.
— Thế thì tôi đã trót nói gì?
— Xin anh đừng hỏi tôi điều đó, anh không nên và không thể quan tâm đến điều đó được.
— Nhưng tôi phiền lòng quá.
— Không sao đâu, anh sẽ chóng khuây khỏa thôi. Vì chỉ ít nữa anh đã rời xa tòa lâu đài Nottingham có những bức tường đè nặng lên ngực anh kia mà!
“À, ra thế đấy! - Robin tự nhủ thầm. - Bây giờ thì mình hiểu rồi”. Và chàng nói thêm:
— Nếu tôi đã chán ngấy ngài nam tước, chán những bức thành của tòa lâu đài này và những ổ khóa nhà giam của nó, thì tôi đâu có chán gương mặt diễm kiều, những nụ cười hiền dịu, những lời lẽ duyên dáng của cô, cô Maude quý mến?
— Có thật không đấy? - Maude hơi ngoảnh đầu lại, nói.
— Thật đấy, cô Maude thân mến ạ.
— Thế thì giảng hòa…
Và Maude để cho chàng gác rừng trẻ tuổi ôm hôn.
Động tác này làm cho tốp người đi trốn phải dừng lại một chút, cho nên chàng tu sĩ, chói tai vì cái âm thanh do chiếc hôn của hai người gây ra, phải thốt lên, giọng cáu kỉnh:
— Này! Đi nhanh lên với chứ! Đi lối nào bây giờ đây?
Lúc bấy giờ họ đã tới một nơi dãy hành lang chia ra thành nhiều nhánh.
— Rẽ sang phải, - Maude nói; và đi thêm hai mươi bước nữa họ đã đến chỗ người gác cổng.
Cô gái liền cất tiếng gọi cha cô ra.
May thay ông già Lindsay chưa biết những chuyện xảy ra tối hôm ấy. Ông kinh ngạc kêu lên:
— Sao! Các ngài đã bỏ tôi mà đi sao? Lại đang đêm nữa! Thầy Tuck ạ, thật tình tôi đã tính chuyện nhậu với thầy một chầu nữa trước khi đi ngủ; nhưng mà có nhất thiết là các vị phải ra đi ngay đêm nay không?
— Nhất thiết phải như vậy, đạo hữu ạ. - Tuck đáp.
— Vậy thì xin có lời chúc thượng lộ bình an, bạn Giles vui tính ạ, và cũng xin từ biệt các ngài!
Cái cầu treo của lâu đài được hạ xuống: Allan là người lao ra khỏi lâu đài trước tiên, chàng tu sĩ kế theo sau, sau khi đã thương lượng một lát với cô thị tỳ. Nhưng lần này thì cô ta không chịu để cho chàng ta làm cái việc mà chàng ta gọi là ban phước lành, tức là hôn cô, vì cô ta đã lợi dụng một phút sơ ý của chàng tu sĩ để áp đôi môi nóng bỏng lên bàn tay của Robin.
Chiếc hôn ấy vừa làm cho chàng thiếu niên rung động đến tận tâm can, lại vừa làm cho chàng buồn tủi đến tận đáy lòng.
— Chúng mình sẽ chóng gặp lại, phải không? - Maude nói khẽ.
— Tôi rất mong như vậy, cô gái quý mến của tôi ạ; - Robin đáp, - và trong khi đợi tôi về, xin cô làm ơn lấy cung tên của tôi để lại trong phòng nam tước; cô sẽ trao cho người nào nhân danh tôi đến xin lại.
— Anh hãy thân hành đến đây.
— Thì tôi sẽ thân hành đến vậy, Maude ạ. Xin Chúa phù hộ cô.
— Gửi Chúa, Robin! Gửi Chúa.
Những tiếng nấc làm cho giọng Maude đứt quãng, đến nỗi không thể biết là cô có nói thêm những lời từ biệt Allan và từ biệt Tuck nữa không.
Mấy người đi trốn xuống đồi rất nhanh, đi qua thị trấn không dừng chân lại, và mãi đến khi đi vào bóng rợp đầy sức che chở của cánh rừng Sherwood họ mới bình tâm bước chậm lại.