Chương 21
Năm năm trôi qua.
Nhóm Robin Hood sống tiện nghi, yên ổn trong rừng, mặc dầu người Normands, kẻ thù đương nhiên của họ, biết rõ việc này. Thoạt tiên họ sống bằng những thức săn bắn được, nhưng về lâu về dài thì nguồn lợi đó không còn đủ nữa, vì thế Robin Hood bắt buộc phải tìm một cách chắc chắn hơn để cung cấp; cho các nhu cầu của nhóm.
Do đó, sau khi đã gác các đường đi, lối lại ở khắp mọi nẻo trong rừng Sherwood, chàng đặt ra một thứ thuế lưu thông đánh vào các khách du hành. Số thuế này đôi khi rất cao nếu kẻ lạ bị nhóm bắt được là một đại lãnh chúa, nhưng giảm xuống chẳng còn bao nhiêu trong trường hợp ngược lại. Ngoài ra, những vụ cưỡng đoạt thường ngày như vậy không có vẻ gì là cướp bóc cả, bởi vì chúng được thi hành vừa rất lịch sự, lại vừa có tính cách vui lòng thỏa thuận.
Các thuộc hạ của Robin Hood đón chặn du khách bằng thủ đoạn như sau:
— Thưa quý khách, - họ vừa nói vừa lễ phép trật mũ vải đối đầu, - thủ lĩnh của chúng tôi là Robin Hood đang đợi Đức Ông để bắt đầu dùng bữa.
Vì thế, lời mời mọc này, không thể bị khước từ, được tiếp nhận với bề ngoài có vẻ biết ơn.
Cũng vẫn lịch sự như vậy, khách được đưa tới trình diện Robin Hood; rồi khách cùng với chủ ngồi vào bàn, ăn thỏa thích, uống còn thỏa thích hơn nữa, để rồi đến lúc dùng đồ tráng miệng thì được biết khoản kinh phí phải chi để tỏ lòng kính khách. Cố nhiên là số tiền này tỷ lệ với trị giá của khách về mặt tài chính. Nếu khách có đem theo tiền, thì khách trả ngay; còn nếu chỉ có một số tiền không đủ, thì khách cho biết họ tên và địa chỉ của gia đình, rồi người ta sẽ đến đòi một khoản tiền chuộc lớn. Trong trường hợp sau, khách tuy vẫn là tù, nhưng được đối đãi tử tế đến nỗi khách chờ đợi lúc được trả tự do mà không tỏ ra một chút bất bình nào cả. Cái thú được dự bữa với Robin Hood khiến cho người Normands phải trả tiền rất đắt, thể nhưng người ta không bao giờ phải phàn nàn là đã bị cưỡng bách.
Có vài ba lần một đội lính được phái tới dẹp nhóm người ở rừng này, nhưng lần nào cũng bị bại trận nhục nhã, nên cuối cùng người ta phải thừa nhận nhóm Robin Hood là vô địch. Nếu các đại lãnh chúa bị tước đoạt nhiều, thì ngược lại những kẻ nghèo, người Saxons hay người Normands, đều được tiếp đãi nồng hậu. Trong khi vắng mặt Tick, đôi lần họ cũng mạo muội chặn đường một thầy tu, nếu nhà thân vui lòng cử hành lễ mi-sa cho nhóm, thì được trọng thưởng.
Thầy Tuck cảm thấy quá sung sướng ở chung với nhóm người vui vẻ này, nên không một lúc nào có ý nghĩ rời xa họ cả. Thầy cho cất một chỗ ẩn tu nho nhỏ lân cận với hang, và sống ê hề với những sản phẩm tốt nhất của rừng. Nhà thầy khả kính này luôn luôn uống rượu vang khi nào may mắn gặp được một vài chai, uống rượu mạch mạnh nếu thiếu rượu vang, và hỡi ôi! Đành uống nước lã khi mà cái thời vận vô thường không còn ưu đãi thầy. Nhưng lẽ cố nhiên là lúc ấy thầy Gilles đáng thương này nhăn mặt tuyên bố nước suối trong vắt thực là nhạt nhẽo, đáng ghét. Thời gian chẳng sửa đổi được gì bản tính của thầy tu trung hậu này. Bao giờ cũng vẫn là con người như vậy, huyênh hoang, ồn ào, phách lác và sẵn sàng trả miếng. Thầy đi theo nhóm này trong những cuộc du lãm qua rừng: thật là thích thú được gặp các đồng bạn vẻ mặt tươi cười, nói năng hoạt bát, ngay cả khi chặn bắt khách du hành cũng không mất đi chút nào tính tình khả ái. Họ có vẻ rất hạnh phúc, sung sướng với lối sống của họ, đến độ công chúng thân mật gọi họ là “những con người vui vẻ của rừng xanh”.
Từ gần năm năm nay, không ai nghe thấy nói đến ngài Allan Clare cũng như tiểu thư Christabel cả; người ta chỉ biết là lão nam tước Fitz Alwine đã tháp tùng vua Henry đệ nhị sang Normandie.
Còn chàng Will Mặt Đỏ đáng thương thì đã bị trưng tập vào một đoàn lính.
Halbert đã cưới Grace May, sống với vợ trong một làng nhỏ ở Nottingham, và đã là cha của một bé gái đáng yêu lên ba tuổi.
Maude, cô Maude xinh đẹp, như chàng William hiện hòa thường gọi, thì vẫn ở với gia đình Gamwell; như đã nói trên, gia đình này đã kín đáo rút về ở một khu nhà tại Yorkshire.
Vị tòng nam tước già đã quên được nỗi bất hạnh bên vợ và các con; ông đã lấy lại được sức lực, sức khỏe dồi dào hứa hẹn một đời sống lâu dài.
Các con trai của ngài Guy đã là đồng bạn của Robin Hood, họ sống với chàng trong rừng xanh.
Trong con người của Robin Hood đã diễn ra một chuyển biến lớn; chàng đã cao lớn, chân tay mạnh mẽ; nét thanh lịch trên mặt chàng, không mất vẻ tao nhã, đã có dáng dấp của tuổi trưởng thành. Mới hai mươi lăm, Robin Hood có vẻ đã ở tuổi ba chục; mắt chàng to và đen, lóng lánh ánh quả cảm; mái tóc quăn mượt phủ quanh vầng trán thanh khiết, hơi nâu vì rám nắng; miệng và hàng ria đen nhánh đem lại vẻ nghiêm trang cho khuôn mặt, nhưng cái vẻ nghiêm nghị bề ngoài của diện mạo không làm giảm bớt chút nào sự vui vẻ, khả ái của tâm tính chàng. Robin Hood, kích thích đến tột độ sự thán phục của các phụ nữ, không tỏ vẻ gì là kiêu hãnh, vui thích, vì trái tim chàng thuộc về Marianne. Chàng vẫn yêu cô gái tha thiết như trước kia, và thường đến thăm nàng tại lâu đài của ngài Guy. Gia đình Gamwell biết mối tình của đôi thanh niên này, người ta chờ đợi ngày Allan trở về hoặc tin chàng đã chết để thành tựu cuộc hôn nhân.
Trong số các khách được tiếp đón thân mật ở Barnsdale (tên khu bất động sản của vị tòng nam tước người Saxons), có một chàng trai rất yêu quý Marianne. Chàng ta là hàng xóm kế cận của ngài Guy (hoa viên của lâu đài chàng giáp giới với Barnsdale); mới mấy tháng nay chàng trở về từ Jerusalem, nơi chàng tham dự cuộc thập tự chinh, thuộc giáo đoàn Templiers.
Ngài Hurbert Boissy là hiệp sĩ do đó phải sống độc thân.
Một sáng kia, khi cưỡi ngựa dạo chơi quanh vùng trở về, ngài Hurbert trông thấy Marianne đứng bên cửa sổ tòa lâu đài của vị quý tộc hàng xóm. Chàng thấy nàng xinh đẹp, khao khát được gặp lại, liền dò hỏi xem nàng là ai. Ngay khi được biết, chàng tức thì đến cổng nhà của vị tòng nam tước, tự thông báo mình là người lương thiện ở bên hàng xóm, mong được kết tình thân hữu với ông già và cố sức để được lòng tin cậy của ông. Đó là một cuộc chinh phục rất khó thực hiện; ông lão Saxons này, vốn rất ghét người Normands, cẩn thận đề phòng, nên rất mực lạnh nhạt tiếp nhận lời cầu thân trước của chàng lãnh chúa de Boissy. Không mấy nản lòng do lần thất bại đầu tiên, chàng hiệp sĩ lại thử lần nữa. Thế rồi, vì thận trọng khôn ngoan, ngài Guy tỏ ra ôn tồn hơn. Mấy ngày sau lần hội kiến thứ hai, Hubert tới thăm các quý tiểu thư Gamwell, và, một khi đã được tiếp nhận vào trong vòng của gia đình này, chàng tỏ ra ngay thực, thân thiết, đáng yêu đến độ ngài Guy sau khi được nghe chàng kể lại những câu chuyện phi thường, dần dần mất đi niềm hoài nghi mà ông đã có khi chỉ mới trông thấy chàng Normands này.
Những lần đến thăm của Hubert gia tăng gấp bội; chàng cư xử rất khéo, nên hoàn toàn chiếm được, nếu không phải lòng tin cậy, thì ít nhất sự quý trọng và tình thân hữu của ông già; đối với ông, chàng trở thành một người bầu bạn rất dễ thương. Với các cô gái ở đây, chàng có thái độ phong nhã, không gây phiền hà, chàng ân cần, quan tâm ngang nhau, không ai hơn kém. Do đó không thể nào phiền trách được sự chuyên cần của chàng, nó có vẻ hoàn toàn có tính cách thân hữu; Marianne nhận định như vậy, vì nàng không lúc nào có ý nghĩ đem việc này nói cho Robin biết. Tuy nhiên cô gái phải lo sợ về một cuộc gặp mặt bất kỳ giữa hai chàng thanh niên này ở trong phòng khách của lâu đài; cuộc gặp gỡ này rất dễ khiến Robin Hood phạm sơ suất, bất cần, vì rất có thể là chàng trẻ tuổi đây huyết khí sẽ không thể nào bình thản nhìn sự thân mật của một người Saxons với một kẻ thù của dòng giống mình.
Hubert Boissy là một trong số những người tuy không có những phẩm tính lớn lao về thể chất hoặc về tinh thân, nhưng có biệt tài làm vui lòng phụ nữ và khiến họ yêu mình. Tính nhũn nhặn, chiều đời của chàng luôn luôn khiến người ta tưởng đó là sự tốt bụng, nhờ đó chàng đã đạt được nhiều thành công thực sự ở đời.
Sự say mê khó giải thích này đem lại cho chàng nhiều tính tự phụ và đôi chút vô sỉ, không cho phép chàng nghĩ rằng một phụ nữ có vinh dự được chàng để ý tới lại có thể thực tâm khước từ mình được.
Giới luật của giáo đoàn cấm Hubert không được kết hôn, buộc chàng phải sống thanh khiết, nhưng thực sự thì, phần đông các đoàn viên phòng vệ Giáo đường bắt chước cách cư xử của Hubert, chàng quen với nếp xa hoa vương giả, ở nơi thế tục, sống cuộc đời của một thanh niên hoàn toàn tự do sử dụng trái tim, tài sản và thì giờ rảnh rỗi của mình.
Cái nhìn đầu tiên mà chàng đạt được ở cô Marianne ngây thơ kia làm nảy sinh trong lòng chàng hiệp sĩ một niềm đam mê mãnh liệt, niềm đam mê này, giấu kín đối với mọi người, không được cô gái là đối tượng của nó biết đến, trở thành một cực hình đối với Hubert. Bị xa lánh bởi thái độ lạnh nhạt của cô gái kia vốn khinh bỉ bọn Normands xâm lược, chàng đối với Marianne có một tình yêu đầy oán hận đồng thời pha trộn cả dục vọng lẫn căm ghét.
Chàng hiệp sĩ có đủ óc tinh tế và kinh nghiệm để hiểu rõ rằng, ngoài ngài Guy trung hậu ra, tất cả gia đình này đang phải nhịn chịu một cách cay đắng sự có mặt của chàng. Tự chàng chàng cũng cảm thấy không được thoải mái bên cạnh những người mà chàng gọi là bạn; chàng mưu tính một cách hèn nhát một cuộc trả thù độc ác.
Mặc dầu tính vốn nhân hậu, vị tòng nam tước già cũng thường lộ vẻ khinh bị đối với người Normands và dùng những hình dung từ sỉ nhục để chỉ họ. Hubert nén nỗi căm giận mà những sự lăng nhục kia gây ra nơi chàng; chàng mỉm cười tỏ vẻ khoan dung, và đôi khi còn thâm hiểm đến độ giả vờ chia xẻ ý kiến với chủ nhân, tuy nhiên chàng chỉ làm như vậy sau khi đã cố bài bác những ý kiến này, hầu làm phát sinh cho mình một tình cảm thương xót, trắc ẩn.
Hubert có một trí thông minh đáng kể, chàng phán đoán mau và giỏi khi mà lợi ích của các thị dục của chàng đòi hỏi phải xem xét rất mau lẹ. Do đó, ngay trong lần hội kiến đầu tiên có dịp nhận xét về ngài Guy, chàng dễ dàng thấy ông già trung hậu này là một người chất phác, ngay thẳng, thành thực, và không thể nào nghĩ ở nơi kẻ khác lại có những ý tưởng xấu mà chính ông không có.
Hai tháng sau khi Hubert đến thăm lâu đài lần đầu tiên, về bề ngoài chàng thấy mình được đối đãi như là một người bạn thực.
Winifred và Barbara, hai cô con gái của vị tòng nam tước, tỏ ra lịch sự, khả ái đối với chàng Normands này; nhưng Marianne thì không như vậy, do bản năng nàng hoài nghi cái vẻ hiền hòa giả dối của chàng hiệp sĩ.
Hubert đã được biết rằng Marianne sắp thành hôn nhưng chàng không thể nào khám phá ra được tên người chồng tương lai của nàng.
Một tâm trí mà không nhiệt liệt bằng chàng hiệp sĩ này thì hẳn là đã thoái lui trước thái độ thận trọng lãnh đạm của Marianne; nhưng, thực ra thì, Hubert tuân theo ý định trả thù hơn là sự lôi cuốn không cưỡng lại nổi của một tình yêu chân thực. Chàng chờ đợi thời cơ thuận lợi để bất chợt ngỏ lời; chàng có ý định quì xuống trước gối cô gái mà nhún nhường bày tỏ tình thương yêu nồng nàn của mình. Nhưng, trong khi kiên trì rình rập cái lúc được trò chuyện riêng với Marianne, Hubert cố dù biết điều bí mật về tình yêu của nàng; chàng tự hứa nếu đạt được kết quả đó, thì sẽ giẫm tan cái trở ngại nguy hiểm này dưới gót chân mình.
Khi được bọn đầy tớ của Hubert hỏi han, các thuộc hạ của ngài Guy liền cho chúng những tin tức sai lầm về vị hôn phu của Marianne, họ đặt cho chàng ta một cái tên tưởng tượng, vì thế mặc dù lắm mưu nhiều mẹo, khéo léo điều tra, chàng hiệp sĩ vẫn hoàn toàn mù tịt về điều này.
Tuy nhiên chàng đạt được kết quả là biết được rằng, chồng tương lai của Marianne là người Saxons, trẻ tuổi và rất đẹp trai, chàng còn được biết là, người ta giữ bí mật về những lần chàng ta đến thăm lâu đài. Chàng hiệp sĩ liền mai phục hầu bắt chợt kẻ tình địch rồi giết chết, nhưng cái hảo ý đó bị thất bại, chàng thanh niên được đón đợi kia không thấy tới.
Đến đây, Hubert vẫn còn chưa bộc lộ ra mối nhiệt tình đối với Marianne, cũng như nỗi oán hận đối với cả gia đình này; lúc ấy có buổi hội tại một làng cách xa lâu đài, tất cả mọi người trong gia đình Gamwell đều đi dự; Hubert liền xin được đi tháp tùng các quý tiểu thư, và được niềm nở chấp nhận.
Winifred, Maude và Barbara hy vọng sẽ rất vui thích trong chuyến đi ngắn ngủi này, nhưng Marianne, đợi Robin Hood đến thăm, viện cớ nhức đầu để được rảnh rang ở lại một mình trong lâu đài.
Cả gia đình khởi hành, các thuộc hạ mặc lễ phục đi theo; ngoài một người gác và hai bà phục dịch ra, tất cả mọi người trong nhà đều rời Barnsdale.
Còn lại một mình, Marianne đi lên phòng, thay quần áo đẹp, rồi đến đứng bên cửa sổ, từ đó nàng có thể chăm chú nhìn những con đường khác nhau dẫn đến lâu đài. Thỉnh thoảng nàng lại tưởng chừng nghe thấy tiếng tù và du dương báo hiệu người yêu đang đi tới. Thế rồi đầu nàng duyên dáng hơi cúi xuống, cặp mắt tư lự thoáng lóe sáng lên, đôi môi nghiêm nghị thốt ra một cái tên, rồi toàn thân nàng phập phồng, hồi hộp niềm vui vẻ, lo âu, chờ đợi. Thế nhưng tiếng tù và vẫn còn chưa vang lên, cái bóng hình thấp thoáng còn chưa in dài dáng vóc thanh nhã của chàng trên lớp cát vàng của đường đi, và Marianne, không trông thấy gì bằng mắt, nhìn tự nơi mình để thay bằng tim mình.
Cuộc chờ đợi lâu dài, chẳng bao lâu trở thành đau khổ. Marianne trông kiếm phía chân trời, nhìn xuyên vào chỗ sâu thẳm các đường đi lối lại trong hoa viên, lắng nghe mọi thứ tiếng động. rồi vì hy vọng tràn trề mà bị thất vọng, nàng buồn bã khóc.
Ngồi trong ghế, tựa đầu lên một bàn tay, nàng đang buông mình phó mặc cho nỗi thất vọng hồn nhiên, thì đúng lúc ấy một tiếng động nhẹ khiến nàng ngước mắt trông lên.
Hubert đang đứng trước nàng.
Marianne kêu lên, và toan chạy trốn.
— Tại sao lại sợ, thưa cô nương? Cô cho tôi là con của quỷ Satan à? Lạy Chúa! Tôi tưởng có quyền cho rằng sự tôi có mặt trong phòng một phụ nữ không thể là một con ngáo ộp đổi với cô ta được.
— Xin ngài thứ lỗi cho, - Marianne nói lắp bắp bằng giọng run run; - tôi không nghe thấy tiếng ngài mở cửa. Tôi có một mình… và…
— Thưa tiểu thư Marianne khả ái, hình như cô thích sống trong cảnh tịch mịch; hễ khi có người bạn nào bắt gặp cô trong nơi trú ẩn, thì cô lại phô ra bộ mặt bất bình như thể y đã vụng về đến ngắt quãng cuộc trò chuyện yêu đương.
Marianne, bị sợ hãi một lát, chẳng bao lâu lấy lại được sự bình thản thường lệ do bản tính điềm tĩnh vốn có. Nàng kiêu hãnh ngẩng đầu lên, rồi chững chạc bước ra phía cửa. Hiệp sĩ de Boissy chặn nàng lại.
— Thưa cô nương, tôi muốn được hầu chuyện cô; xin cô hãy vui lòng ban cho tôi mấy phút. Thực sự tôi đã nghĩ là cuộc viếng thăm của tôi hẳn được tiếp đón ân cần hơn.
— Thưa ngài, - cô gái khinh bỉ đáp, - cuộc viếng thăm của ngài chẳng làm đẹp lòng ai, cũng chẳng được ai chờ đón cả.
— Thực thế sao! - Hubert kêu lên, - tôi rất buồn phiền; nhưng, thưa cô nương, biết làm sao được, cần phải biết chịu đựng những điều mình không ngăn cản nổi chớ.
— Nếu ngài là bậc thượng lưu, thì ngài tất biết phép lịch thiệp; thưa ngài Hubert; vậy thì chỉ xin ngài cho tôi được ngồi một mình.
— Tôi là bậc thượng lưu, hỡi cô bé xinh đẹp của tôi ơi, - chàng hiệp sĩ đáp bằng giọng đùa cợt; - nhưng tôi rất thích giao du, cho nên cần phải một lý do mạnh mẽ hơn một ý muốn giản đơn mới khiến tôi quyết định rời bỏ nó được.
— Thưa ngài, ngài thiếu tất cả các phép thanh lịch hiệp sĩ; - Marianne đáp - Thế thì xin cho phép tôi được để ngài lại cái nơi ngài đã tới mà chẳng được ai mời gọi, mong đợi.
— Thưa cô nương, - Hubert ngạo mạn nói tiếp, - hôm nay tôi thấy là nên quên đi tất cả các phép lịch sự; nếu tôi không có ý định rút lui, thì cũng không có ý định để cho cô ra đi. Tôi có vinh dự nói với cô là tôi muốn nói chuyện với cô, và vì những dịp trò chuyện riêng tư như thế này thì cũng hiếm hoi như là sắc đẹp của cô vậy, nên tôi chẳng thể nào không lợi dụng cái dịp tôi đã có được bằng cách theo gương cô mà viện cớ là đau bệnh thiên đầu thống. Vậy thì xin cô hãy vui lòng nghe tôi nói đây. Đã từ lâu rồi tôi yêu cô.
— Thôi đủ rồi, thưa ngài, - Marianne ngắt lời, - tôi không được phép nghe nhiều hơn nữa.
— Tôi yêu cô, - Hubert nói tiếp.
— Ô! - Marianne kêu lên, - nếu ngài tòng nam tước có mặt bên tôi, thì ngài chẳng dám nói với tôi như vậy đâu.
— Quả nhiên là thế, - chàng thanh niên xấc xược đáp. Một màu tái xanh nhợt nhạt phủ lên đôi má cô bé đáng thương. - cô có trí tuệ và thông minh, - Hubert tiếp tục nói, nên tôi không phí thì giờ nói với cô những lời nịnh hót lăng nhăng. Cách hành động đó chắc hẳn sẽ có ảnh hưởng thích hợp với một cô gái phù phiếm lẳng lơ; nhưng đối với cô thì cách đó sẽ là vô bổ, lại còn thiếu phong thể nữa. Cô rất xinh đẹp, tôi yêu cô; cô thấy đấy, tôi đi thẳng vào đích; xin cô hãy vui lòng đáp lại tôi một phần nhỏ tình thương mến của tôi.
— Không bao giờ đâu! - Marianne cương quyết đáp.
— Đó là một tiếng không nên thốt ra khi một cô gái tình cờ ở một mình với một người đàn ông say đắm sắc đẹp của mình.
— Ôi lạy Chúa! Lạy Chúa tôi! - Marianne chắp tay lại, kêu lên.
— Xin cô vui lòng làm vợ tôi? Nếu cô ưng thuận, cô sẽ là một trong số các phu nhân cao quý nhất vùng Yorkshire này.
— Khốn khổ thay! - cô gái kêu lên, - ngài thực là ô nhục, không giữ đúng lời thề mà ngài đã nguyện. Ngài dâng hiến tới một bàn tay không còn được tự do; ngài thuộc về giáo đoàn Templiers, ngài không được phép kết hôn.
— Tôi có thể được cắt bỏ lời thề nguyện, - chàng hiệp sĩ nói tiếp, - nếu cô chấp nhận họ tên tôi, thì chẳng có gì có thể chống đối lại hạnh phúc của chúng ta. Này cô Marianne, tôi xin lấy sự bất tử của linh hồn tôi ra mà thề với cô, cô sẽ được sung sướng, tôi yêu cô với tất cả sức mạnh của trái tim, tôi sẽ là nô lệ của cô, tôi sẽ không có ý nghĩ nào khác hơn là làm cho cô thành người phụ nữ được nhiều kẻ ganh tị, thèm muốn nhất. Cô Marianne, hãy trả lời tôi, đừng có khóc như vậy, cô có cho phép tôi được hy vọng tình yêu của cô không?
— Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ đâu!
— Cô vẫn còn nói thế ư! Cô Marianne - Hubert ngọt ngào nói tiếp. - Chớ có hành động khinh suất, hãy suy nghĩ trước khi trả lời. Tôi giàu, tôi có những khu vũ đẹp nhất xứ Normandie và nhiều thuộc hạ; chúng sẽ là quân hầu đầy tớ của cô, chúng sẽ tôn cô là phu nhân sủng ái của vị lãnh chúa, và cô sẽ là thần tượng của cả miền này. Tôi sẽ phủ lên mái tóc cô những viên ngọc trai đẹp đẽ, tôi sẽ tặng cô rất nhiều món quà quý giá. Cô Marianne, tôi xin thề với cô, cô sẽ được sung sướng với tôi.
— Thưa ngài, xin chớ thề thốt, vì ngài sẽ bội lời thề mới này giống như ngài đã trái lời cam kết với trời.
— Không đâu, cô Marianne, tôi sẽ trung thành với lời thề này.
— Thưa ngài, tôi rất muốn tin lời ngài, - cô gái nói tiếp bằng một giọng hòa giải hơn, nhưng tôi không thể đáp ứng những ước muốn mà lời ấy bày tỏ; tim tôi không còn thuộc về tôi.
— Người ta đã cho tôi biết điều đó và tôi không thể nào tin được, vì ý nghĩ này thực là ghê gớm đối với tôi. Có thực thế không? Có thực thế không?
— Thực tế, thưa ngài, - Marianne bừng đỏ mặt đáp.
— Thế thì được rồi! Tôi sẽ tôn kính điều bí mật của tim cô nếu thỉnh thoảng có ban cho tôi một lời nói ân cân, nếu cô nói với tôi rằng tôi có thể hy vọng được là bạn của cô. Cô Marianne, tôi sẽ yêu cô tha thiết, tôi sẽ tận tuỵ đối với cô!
— Thưa ngài, tôi không muốn có bạn trai, tôi không thể nào thừa nhận quyền cho một tình yêu mến mà tôi không thể chia sẻ được. Cái người choán hết tư tưởng tôi chỉ có những vật báu quý nhất mà tôi khao khát chiếm được, đó là: một tâm hồn cao quí, một tinh thân nghĩa hiệp và một tính tình trung thực. Tôi sẽ mãi mãi trung thành với chàng, mãi mãi ràng buộc với chàng.
— Cô Marianne, xin chớ dìm tôi vào trong tuyệt vọng, tôi sẽ loạn trí mất. Tôi muốn bình tĩnh, đứng trước mặt cô trong giới hạn của sự tôn kính, nhưng nếu cô vẫn còn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, thì tôi sẽ khó lòng nén nổi tức giận. Cô Marianne, xin hãy nghe tôi; cái con người có thể sống cách biệt cô kia không yêu cô say đắm bằng tôi được đâu. Marianne ơi, xin hãy về với tôi! Cuộc sống của cô ở đây là như thế nào nhỉ? Đó là sự cô độc quạnh quẽ ở giữa một gia đình xa lạ. Ngài Guy không phải là cha cô, Winifred và Barbara không phải là chị em của cô. Máu Normands, tôi biết, chảy trong huyết quản của cô, và thái độ khinh bỉ của cô đối với tôi chỉ là vang vọng của sự biết ơn ràng buộc cô với những người Saxons này. Hỡi cô Marianne xinh đẹp của tôi, xin hãy đi với tôi, tôi sẽ tạo cho cô một cuộc đời hoa lệ, nhiều lạc thú, hội hè.
Một nụ cười khinh bỉ hé mở cặp môi của Marianne. Nàng nói:
— Thưa ngài, xin ngài lui gót cho, những cái ngài dâng hiến tôi không xứng đáng ngay cả với sự lễ phép của một lời khước từ. Tôi có hân hạnh thưa ngài biết rằng tôi đã đính hôn với một người Saxons cao quí.
— Thế ra cô khước từ, cô khinh bỉ những hiện vật của tôi phải không, cô bé kiêu ngạo kia? - Hubert đổi giọng hỏi.
— Thưa ngài, đúng thế.
— Cô nghi ngờ những lời nói chân thành của tôi, phải không?
— Thưa ngài hiệp sĩ, không phải thế, tôi xin cảm ơn về những thiện ý của ngài, nhưng một lần cuối cùng, tôi xin ngài hãy để tôi ngồi một mình; sự hiện diện của ngài trong phòng tôi khiến tôi rất phiền lòng.
Đáp lại lời yêu cầu đó, chàng hiệp sĩ nhấc một cái ghế, đem lại gần chỗ Marianne ngồi.
Cô gái đứng dậy, rồi đứng giữa phòng, vầng trán lặng lẽ, cặp mắt cúi thấp, nàng đợi Hubert ra đi.
— Cô hãy trở lại gần tôi, - chàng nói sau một lát im lặng, tôi không muốn làm hại gì cô đâu, tôi muốn có được một lời hứa, lời hứa này không buộc cô phải cắt đứt cuộc hôn nhân với con người bí mật cô tha thiết yêu, mà sẽ cho tôi sức mạnh để chịu đựng cái ký ức về thái độ khinh miệt của cô. Cô Marianne, thế thì tôi có quyền đòi hỏi, - Hubert vừa nói vừa tiến về phía cô gái, - cô không có vẻ hấp tấp mà chững chạc bước ra phía cửa. Cửa đó đóng rồi, tiểu thư Marianne ạ, bàn tay xinh đẹp của cô sẽ bị thương vì phí công mở khóa thôi. Cô bé xinh đẹp của tôi ơi, tôi là người cẩn thận đề phòng, trong lâu đài này không có ai cả, nếu cô nảy ra ý định kêu cứu, thì người của tôi đóng cách Barnsdale có mấy bước thôi sẽ làm cho tiếng kêu của cô là hiệu lệnh dẫn đến bậc thềm của con tuấn mã, mà dù cô có thuận hay không, cũng sẽ đem cô đi xa nơi này.
— Thưa ngài, - Marianne nức nở nói, - xin hãy thương xót tôi; ngài đòi hỏi tôi những cái tôi không thể nào cho ngài được, bạo lực sẽ chẳng thể làm gì đối với trái tim của tôi đâu. Xin hãy để cho tôi ra; ngài xem đây, tôi không kêu, không gọi ai cả. Tôi kính trọng ngài, nên tin rằng lời ngài hăm dọa bắt cóc chẳng có chi là thực; ngài là một người có danh dự, ngài không thể nào có được ngay cả cái ý nghĩ làm một hành động hèn nhát như vậy. Ngài Guy yêu ngài, quý mến, kính trọng ngài, lẽ nào ngài lại cả gan nhẫn tâm phản bội cái tình bằng hữu cao cả mà ngài đã kết nên kia? Xin ngài hãy nghĩ tới điều này, cả gia đình Gamwell sẽ lâm vào tuyệt vọng; còn tôi thì tôi… tôi sẽ tự sát, thưa ngài hiệp sĩ.
Nói xong mấy tiếng đó, Marianne khóc sướt mướt.
— Tôi đã thề rằng cô sẽ thuộc về tôi.
— Ngài đã thề thốt phi lý, thưa ngài; nếu có bao giờ tim ngài đập vì tình yêu đối với một phụ nữ, thì ngài hãy nghĩ rằng cô ta sẽ lâm vào một hoàn cảnh đau khổ như thế nào nếu đã được ngài yêu mà lại bị một kẻ khác bắt buộc mình phải chối bỏ tình yêu đó. Thưa ngài, có lẽ ngài cũng có một cô em gái, xin ngài hãy nghĩ đến cô ta; còn tôi tôi có một người anh, anh tôi sẽ không sống nổi khi tôi bị ô nhục.
— Cô Marianne, cô sẽ là vợ tôi, người vợ thân yêu, quý trọng của tôi, xin hãy đi với tôi.
— Thưa ngài, không, không, không bao giờ!
Hubert, đã rón bước đến gần Marianne, toan ôm lấy nàng. Cô gái vùng thoát khỏi vòng tay ghê tởm đó, chạy đến cuối phòng, cất tiếng la lớn:
— Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Hubert, không hề sợ hãi gì, cái tiếng kêu mà chàng biết sẽ chẳng có hiệu quả gì, cười hềnh hệch tàn ác, rồi chộp lấy tay cô gái. Nhưng đúng vào lúc chàng định kéo Marianne lại phía mình, thì cô gái rút lấy con dao găm đeo bên thắt lưng của Hubert, rồi chạy vội đến cửa sổ vẫn mở. Cô bé đáng thương này hoang mang luống cuống, sắp tự đâm mình, hoặc nhảy xô xuống, thì tiếng tù và nổi lên âm điệu du dương trong cảnh yên lặng của bình nguyên. Marianne, ngả người trên bao lơn cửa sổ, khẽ rùng mình; rồi nàng ngẩng đâu lên, và tay vẫn cầm dao, tai lắng nghe, ngực phập phồng nàng nghe ngóng. Tiếng tù và, thoạt tiên còn mơ hồ phảng phất, dần dần rõ ràng hơn, rối vang lên những điệu nhạc săn vui vẻ. Hubert, ngây người vì sức quyến rũ của giai điệu nổi lên bất ngờ, đã không có cử động gì phạm tới cô gái kia, nhưng lúc tiếng tù và đã ngừng thổi, chàng liền cố kéo nàng ra xa cửa sổ.
— Cứu tôi với! Robin, cứu tôi với! - Marianne kêu to bằng giọng rung rung; - cứu tôi với! Mau lên, mau lên, Robin, anh Robin yêu quí, đúng là trời phái anh tới đây!
Hubert, rất kinh ngạc khi nghe thốt lên cái tên khủng khiếp đó, cố gắng bịt nghẹn tiếng la hét của Marianne; nhưng cô gái vùng vằng giãy giụa với một khí lực và một sức mạnh phi thường.
Thình lình tên của Marianne vang lên ở phía bên ngoài; có tiếng vật lộn tiếp theo tiếng gọi đó; rồi cửa phòng cô gái bật tung ra, và Robin Hood xuất hiện trên ngưỡng cửa.
Không thốt một tiếng kêu, không nói một lời nào, Robin nhảy xô tới tên hiệp sĩ, nắm lấy cổ họng y, quật y sụm xuống dưới chân Marianne.
— Đồ khốn nạn! - Chàng thanh niên vừa nói vừa tì gối lên trên ngực Hubert, - mi định cưỡng hiếp phụ nữ ư!.
Marianne khóc nức nở, ngã vật vào cánh tay của vị hôn phu.
— Tạ ơn anh, anh Robin, - nàng nói; - anh đã cứu em hơn cả mạng sống nữa, anh đã cứu thoát danh dự cho em.
— Em Marianne yêu quí, - chàng thanh niên đáp, - anh không bao ở cầu xin Chúa ân huệ nào khác hơn là được ở bên em trong giờ phút hiểm nghèo. Đấng Thượng đế đã dẫn bước anh đi, xin vinh danh Ngài. Em hãy bình tâm, rồi lát nữa sẽ kể lại anh nghe những việc xảy ra trước khi anh nhờ ân phước mà tới kịp đây còn mi, tên mặt dày khốn kiếp kia, - Robin Hood tiếp tục nói, - chàng ngoảnh lại phía tên hiệp sĩ vừa mới nhổm lên, mi hãy cút đi; ta quá kính trọng cô gái cao quý này mà mi đã cả gan lăng nhục, nên mới không đập cho mi một trận trước mặt cô ta. Cút đi…
Chúng tôi sẽ không thử miêu tả cơn thịnh nộ của tên quyến rũ khốn kiếp này, cơn giận giống hệt như là điên cuồng. Mắt y phóng vào đôi thanh niên một cái nhìn đầy hận thù; y lầm bầm mấy tiếng không rõ rệt, rồi bị tước khí giới, chế giễu, sỉ nhục, y đi ra cửa, chệnh choạng bước xuống cầu thang mà y mừng đã vượt qua được, và rời khỏi lâu đài. Robin Hood ôm ghì Marianne vào ngực; cô gái đáng thương tiếp tục khóc, vừa cố tỏ cho vị cứu tinh biết sự mừng rỡ của mình vì có mặt chàng.
— Marianne, em Marianne yêu quí, - Robin cảm động nói; - em không còn phải sợ gì nữa, anh đang ở cạnh em. Nào, hãy ngẩng khuôn mặt khả ái kia lên; anh muốn được thấy trên đó vẻ thanh thản, tươi cười.
Marianne cố làm theo lời thỉnh cầu đa tình của bạn; nhưng nàng không thốt ra được một tiếng nào, vì rất xúc động.
— Này em, gã trẻ kia là ai thế? - Robin im lặng một lát rồi hỏi cô gái hãy còn run rẩy mà chàng đặt ngồi xuống cạnh mình.
— Đó là một lãnh chúa người Normands có nhà cửa vườn tược ở ngay sát cạnh Barnsdale, cô gái sợ sệt đáp.
— Một tên Normands ư? - Robin kêu lên. - Làm sao cậu tôi lại có thể tiếp trong nhà mình một kẻ thuộc về cái dòng giống đáng nguyền rủa này được?
— Anh Robin yêu quí, - Marianne nói tiếp, - anh biết đấy, ngài Guy là một cụ già thận trọng, khôn ngoan; anh chớ nên vì cơn tức giận nhất thời mà phê phán cách xử sự của ngài. Nếu ngài tiếp đón hiệp sĩ Hubert de Boissy, thì anh hãy nên tin rằng ngài đã có một lý do nghiêm trọng nào đó khiến phải làm như vậy. Ngài Guy ghét bọn Normands cũng ngang bằng anh, có lẽ còn hơn anh nữa. Ngoài cái lý do thận trọng khiến ngài bó buộc phải nhận những lời cầu thân trước của Hubert, còn phải kể đến mưu mô, xảo quyệt, gian ngoan đường mật nhờ đó, y đã len lỏi đạt được ân huệ của cả gia đình này. Hubert tỏ ra rất cung kính, khiêm tốn, tận tụy, đến nỗi tất cả mọi người đều bị lừa vì cái bề ngoài trung thực của y.
— Còn em thì sao, Marianne?
— Caòn em ư, - cô gái đáp, - em không phê phán y; nhưng em thấy trong cái nhìn của y có một sự gì giả trá không tin cậy nổi.
— Làm cách nào y lẻn vào phòng em được?
— Em không biết nữa. Lúc ấy em đang khóc, bởi vì… - Thế rồi cô gái đỏ bừng mặt, cúi gầm xuống.
— Vì sao chứ? - Robin âu yếm hỏi.
— Vì anh không tới, - Marianne mỉm cười nói.
— Em yêu quí!…
— Lúc ấy một tiếng động khẽ làm cho em lưu ý, em ngẩng đầu lên và trông thấy hiệp sĩ. Y đã viện một cớ nào đó từ biệt ngài Guy; chắc hẳn y đã xua bọn nô tì ra, rồi đặt bọn tay chân canh gác quanh nhà.
— Anh biết thế, - Robin ngắt lời; - anh đã đánh nhào hai gã toan chặn đường anh.
— Ôi, anh Robin, anh đã cứu em! Nếu không có anh, em đã chết rồi, em đang sắp tự đâm mình thì nghe thấy tiếng tù và của anh.
— Nhà của tên khốn kiếp kia ở đâu? - Robin nghiến răng hỏi.
— Cách đây có mấy bước thôi, - cô gái vừa đáp vừa đưa Robin đến bên cửa sổ. - Lại đây; anh có trông thấy tòa nhà mái nhô cao trên đám cây khu hoa viên kia không? - Đấy! Đó chính là lâu đài của lãnh chúa de Boissy.
— Cám ơn em, em Marianne; nhưng chúng ta đừng nói đến tên kia nữa, anh đau lòng khi nghĩ đến bàn tay nhớp nhúa của y đã dám đụng vào tay em. Bây giờ chúng ta hãy nói về chúng ta, về các bạn của chúng ta; em Marianne, anh có tin mới báo cho em biết, tin này sẽ khiến em sung sướng.
— Than ôi! Anh Robin, cô gái buồn rầu nói tiếp, - em ít quen với niềm vui, nên em không thể tin được ngay cả cái hy vọng về một việc xảy ra may mắn.
— Bây giờ thì em lầm rồi, em ạ. Thôi, em hãy quên đi những việc vừa xảy ra, và cố đoán sự bí mật của tin tức mới này.
— Ôi, anh Robin yêu quí! - cô gái kêu lên, - lời anh nói khiến em dự cảm thấy một điều may bất ngờ. Anh đã nhận được tin ân xá, phải thế không? Anh được tự do, anh không còn phải lủi tránh con mắt của mọi người?
— Không phải thế, không phải thế đâu, em Marianne, anh vẫn còn là một kẻ lưu đày khốn khổ; anh không muốn nói về anh.
— Thế thì là về anh em, anh Allan yêu quý của em? Hiện giờ anh ta đang ở đâu? Bao giờ sẽ đến gặp em?
—Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ đến, anh hy vọng thế. - Robin đáp; - anh nhận được tin này do một người đã gia nhập nhóm anh. Người này, bị bọn Normands bắt tù vào thời kỳ nguy cấp khi chúng anh gặp phải toán thập tự quân ở trong rừng Sherwood, miễn cưỡng phải xin vào phục dịch cho nam tước Fitz Alwine. Hôm qua nam tước đã cùng tiểu thư Christabel về đến lâu đài Nottingham. Cố nhiên là anh lính người Saxons kia đã cùng về với lão nam tước, và ý nghĩ đầu tiên của anh ta là đến hiệp lực với chúng anh. Thế rồi anh ta cho anh biết rằng Allan Clare hiện giữ một chức cao trong quân đội của Pháp hoàng và sắp được về nghỉ phép mấy tháng ở Anh.
— Quả thực đó đúng là một tin vui, anh Robin ạ. - Marianne kêu lên; - anh lúc nào cũng là vị thiên thân nhân hậu của người bạn đáng thương này. Allan đã yêu mến anh nhiều, nhưng anh ta sẽ còn yêu anh hơn nữa khi em nói cho anh ta biết rằng anh đã quảng đại và nhân từ đối với người mà, nếu không được anh thương yêu che chở, đã phải chết vì phiền muộn, lo âu.
— Em Marianne yêu quí, - chàng thanh niên đáp, - rồi đây em hãy nói cho Allan biết rằng anh đã làm hết sức mình để giúp em kiên trì chịu đựng nỗi đau khổ vì vắng anh ta; đối với em, anh đã là một người anh hiền hòa và tận tuỵ…
— Một người anh thôi ư? Ôi! Còn hơn một người anh nữa, - Marianne dịu dàng nói.
— Em yêu quí, - Robin ôm ghì cô gái vào tim, thì thầm nói, - em hãy cho anh ta biết rằng anh yêu em tha thiết, cả đời anh là thuộc về em.
Cuộc tự tình của hai người trẻ trung này kéo dài rất lâu; nếu Robin có siết quá mạnh bàn tay xinh đẹp của vị hôn thê, thì sự vuốt ve âu yếm này vẫn giữ được sự thanh khiết của một tình yêu tương kính.
Ngày hôm sau, lúc rạng sáng, Robin Hood lên ngựa, không báo cho ai biết việc đi hấp tấp này, chàng vội vàng trở về ngay rừng Sherwood. Theo lệnh chàng, một toán gồm năm chục người, đặt dưới quyền chỉ huy của Bé Jean, tiến đến Barnsdale; rồi ẩn núp quanh làng, họ đợi mệnh lệnh cuối cùng của vị thủ lãnh trẻ Ngay chiều hôm đó, Robin Hood dẫn thuộc hạ vào trong một khu rừng nhỏ ở trước mặt lâu đài của Hubert de Boissy, rồi kể tóm tắt cho họ biết hạnh kiểm tồi bại của tên hiệp sĩ Normands. Robin nói tiếp: 0
— Tôi được biết rằng Hubert de Boissy đang sửa soạn một cuộc trả thù khủng khiếp; y đã triệu tập bọn thuộc hạ gồm bốn chục tên, và tối nay chắc y sẽ tiến xuống lâu đài của người bà con và bạn thân yêu của chúng ta là ngài Guy de Gamwell; y có ý đốt nhà, giết người và bắt cóc đàn bà, con gái. Này các bạn, y tính làm như vậy, không đếm xỉa gì đến chúng ta, chúng ta sẽ phòng thủ quanh Barnsdale; chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta, không còn nghi ngờ gì nữa. Hãy khôn khéo, dũng cảm, và xung phong!
— Xung phong! - Những con người vui vẻ của rừng xanh nhiệt liệt hô to.
Khi trời bắt đầu tối, một nhóm người từ cửa lâu đài Hubert bước ra, lặng lẽ lên đường tiến đến Barnsdale. Nhưng khi chúng vừa vượt qua ranh giới khu vũ của tên lãnh chúa Normands, thì một tiếng thét chiến đấu dội vàng trên đầu, làm cho chúng lạnh người vì khiếp sợ. Hubert xông vào giữa đám thuộc hạ, cổ vũ, khích lệ chúng bằng lời nói và cử chỉ, rồi tiến mau về phía đang vang rộn tiếng la hét hăm dọa. Tức thì các lâm nhân ùa ra khỏi rừng, xốc tới toàn quân ít ỏi này?
Trận chiến khốc liệt, sắp trở thành huyết chiến, thì Robin Hood giáp mặt đối mặt với hiệp sĩ de Boissy.
Cuộc chiến đấu diễn ra khủng khiếp, Hubert chống cự rất dũng cảm, nhưng Robin Hood, vì tức giận mà sức mạnh tăng lên gấp bội, tỏ ra xuất sắc phi thường, đâm một mũi gươm vào tim tên hiệp sĩ Normands lút đến tận cán.
Bọn thuộc hạ xin tha mạng; Robin là người nhân từ, rộng lượng, thấy kẻ thù đã chết, liền ra lệnh ngưng chiến. Lâu đài de Boissy bị thiêu rụi, còn tên lãnh chúa của tòa nhà nguy nga này thì bị treo lên một thân cây bên đường.
Marianne đã được rửa hận.
- Do Hugues de Payns lập từ năm 1118 để phòng vệ thánh mộ Gia -tô.