Chương 20
Khi nam tước Fitz Alwine đã hoàn toàn hết sợ hãi và mệt mỏi, lão liền ra lệnh cho thuộc hạ đến điều tra trong làng Nottingham, để tìm cho ra dấu vết của tên gác rừng. Cố nhiên là lão quyết tâm trả cho thực đích đáng cái mối hận mình đã bị sỉ nhục thậm tệ.
Geoffroy trình cho nam tước biết về việc Halbert trốn thoát, tin này làm cho lão chủ lâu đài nổi giận xung thiên. Lão bảo Geoffroy:
— Tên khốn kiếp! Lần này mà mi vẫn còn không khéo, để xổng tên cướp kia, cái tên đã nhận danh là bạn mi đến trình diện ta, thì ta sẽ treo cổ mi, không chút khoan thứ.
Hăm hở lấy lại lòng quý mến và tin cẩn của lão chủ, tên đầy tớ lực lưỡng hết lòng ra sức cố tìm kiếm người gác rừng. Y đi khắp làng, lục soát quanh vùng, hỏi han các chủ quán, lăng xăng đây đó, cuối cùng y biết được rằng viên giám thủ rừng Sherwood, là ngài quy de Gamwell, có một người cháu có tướng mạo giống hệt người gác rừng kia. Geoffroy còn được biết rằng chàng thanh niên này ngụ tại nhà của chú; và căn cứ vào lời thuật lại của bọn bộ hạ của viên thủ lãnh nhóm cướp đêm đó, thì cái người bà con của ngài Guy đó chẳng phải ai khác hơn là địch thủ của nam tước và là kẻ đã đánh bại Geoffroy.
Người đã đem lại cho Geoffroy những tin tức quý báu đó, lại còn cho biết thêm rằng, một chàng cung thủ khét tiếng là thiện xạ, tên là Robin Hood, cũng trong lâu đài Gamwell.
Thế là Geoffroy vội vàng chạy về báo cho lão nam tước tất cả những điều y vừa được biết.
Nam tước Fitz Alwine bình tĩnh nghe tên đầy tớ kể lể dông dài, điều đó tỏ ra lão có khả năng rất mực kiên nhẫn; rồi tức thì trong trí lão lóe lên một làn ánh sáng. Lão nhớ lại rằng Maude, hay Isabel – lão thường gọi thị tì của con gái bằng tên này - đã đến ẩn náu tại phủ đệ Gamwell, và chắc chắn là tại đây đã qui tụ Robin Hood, tên thủ lãnh, cũng như Bé Jean và những kẻ hợp thành bè lũ hỗn xược đó.
Những tin tức mới cũng tỏ thêm là lời tường trình của Geoffroy là chính xác; Fitz Alwine liền tức khắc quyết định tâu lên vua Henry đệ nhị lời khởi tố nghiêm khắc chống lại bọn gác rừng.
Lão chọn thực đúng cơ hội. Lúc này vua Henry đệ nhị đang hăng hái chăm lo nền cảnh sát nội bộ của vương quốc, cố sức thực hiện sự tôn trọng quyền sở hữu đất đai, nên nhà vua chăm chú nghe những chuyện cướp bóc do bọn bề tôi tâu trình.
Theo sắc chỉ của vua, những kẻ phạm pháp bắt được thoạt tiên phải bị cầm tù; rồi từ những ngục thất nhà nước đó chúng được giải đến phục dịch trong quân đội hoặc trên các tàu tuần tiễu.
Nam tước Fitz Alwine được vào bệ kiến nhân một buổi vua Henry đệ nhị lâm triều xử án; lão tâu lên nhà vua nguyên nhân những nỗi hận đối với Robin Hood mà lão đã thêm thắt rất nhiều. Cái tên đó khiến vua nhiệt liệt chú ý; nhà vua yêu cầu giải thích thêm, và được biết rằng, chính tên Robin Hood này là kẻ đã đòi lại quyền lợi về tước vị và tài sản của bá tước Huntingdon cuối cùng, tự xưng là trực hệ của Waltheof, người đã được vua Guillaume đệ nhất ban cho bá tước địa Huntingdon. Như ta đã biết, lời thỉnh cầu của Robin Hood đã bị khước từ, và địch thủ là tu viện trưởng Ramsay vẫn chiếm hữu gia sản của chàng.
Thấy rằng kẻ tấn công nam tước Fitz Alwine chẳng phải ai khác cái tên đã tự xưng là bá tước Huntingdon kia, nhà vua cả giận, liền kết án Robin Hood phải lưu đày. Ngoài ra vua còn hạ lệnh tịch biên tài sản và trục xuất khỏi lãnh địa gia đình Gamwell, vì đã bao che Robin Hood.
Một người bạn của ngài Guy được biết về bản phán quyết tàn nhẫn đối với ông già khốn khổ này, vội vàng gửi thư báo tin cho ông. Cái tin khủng khiếp ấy gieo nỗi kinh hoàng vào trong khu nhà yên tĩnh ở Gamwell; dân làng, mau được biết về nỗi bất hạnh giáng xuống chủ ông, liền tụ họp xung quanh lâu đài, cùng với ngài Guy lớn tiếng hét lên là, cần phải phòng thủ chống lại quân địch tiến đến phủ đệ, thà rằng chiến đấu đến chết còn hơn là phải nhường một tấc đất cho quân thù. Ngài Guy có một bất động sản đẹp trong bá tước địa Yorshire, Robin Hood biết điều đó, và, theo lời khuyên của Bé Jean, chàng thỉnh cầu ông lão rời bỏ Gamwell, đưa gia quyến đến nơi trú ẩn an toàn này.
Vị tòng nam tước đưa bàn tay run rẩy lên lau những giọt nước mắt hoen đỏ lông mày, đáp:
— Ta chẳng lo chi đến những ngày tàn còn lại của đời ta. Ta giống như những cây sồi già trong rừng, mà cơn gió nhẹ bứt đi từng chiếc lá cuối cùng. Hôm nay các con ta sẽ rời bỏ tòa nhà đổ nát này; nhưng ta, ta không còn sức lực và can đảm để xa lìa mái nhà của cha ông. Ta sinh ra ở đây, ta sẽ chết tại đây. Robin Hood ạ, chớ nên bắt ta phải ra đi, nhà của tổ tiên ta sẽ làm nấm mồ chôn ta; giống như tổ tiên, ta sẽ yên nghỉ nơi ngưỡng cửa đã chứng kiến ta ra đời, ta sẽ phòng vệ cửa nhà chống lại cuộc xâm chiếm của ngoại nhân. Hãy đem vợ ta cùng các con gái ta đi… Còn các con trai ta, ta tin chắc rằng chúng sẽ không bỏ lại cha già của chúng, cùng với cha, chúng sẽ phòng giữ nơi quê cha đất tổ.
Những lời thỉnh cầu của Robin cùng những lời van xin của Bé Jean không làm cho ngài tòng nam tước động tâm; đành phải từ bỏ hy vọng khiến ngài rời xa Gamwell; vì hoàn cảnh đòi hỏi phải sớm hành động, người ta vội lo liệu ngay cho các phụ nữ ra đi.
Phu nhân Gamwell, các con gái, Marianne, Maude và các thị tì trong nhà, được ủy thác cho một nhóm dân làng trung thành, sẽ phải rời phủ đệ vào ngay tối đó.
Khi công việc chuẩn bị cho việc ra đi bi thảm này đã xong, cả nhà họp lại trong phòng khách lớn; Robin thấy vắng mặt Marianne, vội đi đến phòng cô gái.
— Anh Robin! - Thình lình vang lên một giọng nói, ngắt quãng bởi tiếng nức nở.
Chàng thanh niên ngoảnh đầu lại, trông thấy cô Maude đầm đìa nước mắt.
— Anh Robin, - cô gái nói, - trước khi rời phủ đệ em muốn được nói với anh. Ôi! Chúa ơi! Có lẽ sẽ chẳng còn bao giờ chúng ta gặp lại nhau nữa!
— Cô Maude, xin hãy bình tâm, chớ nên để bị đắm chìm đau khổ vì một ý nghĩ buồn thảm như vậy. Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ lại đoàn tụ, tôi xin quyết chắc với cô điều đó.
— Em rất muốn có thể tin được lời anh, anh Robin; nhưng, thực ra, không thể nào được, em biết rõ nỗi nguy hiểm đe dọa chúng ta, cuộc phòng thủ mà anh cố làm có những khó khăn hầu như không thể vượt nổi. Anh Robin ạ, bây giờ sắp đến lúc ra đi, xin cho em được bày tỏ tấm lòng biết ơn đối với tất cả những sự ân cần tử tế mà anh đã dành cho em.
— Cô Maude ạ, xin cô biết cho là giữa chúng ta không bao giờ có vấn đề biết ơn và cám ơn cả; cô hãy nhớ tới cái ước định thân hữu mà chúng ta đã giao kết với nhau sáu năm trước đây, tôi đã cam kết yêu mến cô như một người anh, và cô đã hứa dành cho tôi sự thương mến của một người em gái. Tôi phải nói ngay thêm là cô đã giữ đúng lời ước hẹn, cô đã là người bạn hiền nhất và cô em ngoan nhất của tôi. Kể từ độ đó, tôi đã mỗi ngày một thêm yêu mến cô.
— Có thực anh yêu em không, anh Robin?
— Thực chứ, cô Maude a, cô hãy thấy ở nơi tôi một người bà con hết lòng vì hạnh phúc của cô.
— Anh Robin, anh luôn luôn xử sự khiến cho em tin là anh thương mến em; vì thế bây giờ em đủ tin cậy lòng chân thành của anh để mà nói với anh rằng…
Nói đoạn, cô gái òa lên khóc.
— Sao thế, cô Maude? Hãy nói đi nào, hỡi cô em khờ khạo; thực ra, cô có vẻ nhút nhát như một con nai tơ.
Cô gái đưa tay ôm đầu, vẫn tiếp tục nức nở.
— Nào, nào, cô Maude, bạo dạn lên chớ! Thất vọng như thế này là làm sao? Cô có điều chi muốn ngỏ riêng với tôi? Tôi nghe đây, xin cứ nói, chớ sợ.
Maude buông tay xuống, ngước mắt lên, gượng cười rồi nói.
— Em khổ lắm… Em nghĩ đến một người đã tốt đối với em, săn sóc, quan tâm…
— Cô nghĩ đến William à, - Robin sôi nổi ngắt lời.
Cô gái đỏ bừng mặt.
— Chao ôi! - Robin kêu lên. - A ra thế! Hỡi cô em Maude bé bỏng thân thương, cô yêu chú bé trung hậu kia à, xin tạ ơn Chúa! Tôi nguyện cho đi hết tất cả mọi cái trên đời để được trông thấy Will ở trước gối cô. Chú ta sẽ sung sướng biết bao khi được nghe cô nói: “William ơi, em yêu anh”.
Maude cố chối mình yêu Will trong khi Robin lại có vẻ tin là như vậy, thế nhưng nàng bó buộc phải thừa nhận là cứ mải nghĩ đến chàng thanh niên nọ thì rồi sẽ đi đến chỗ cảm thấy thương mến chàng ta. Sau lời thú nhận khá phiền toái đối với Maude, nhất là đối với Robin, cô gái liền hỏi chàng về sự vắng mặt của William.
Robin đáp lại là, William sở dĩ vắng mặt là vì một việc hệ trọng, chỉ ít ngày nữa chú ta sẽ trở lại nhà.
Lời dối trá đầy thâm tình này đem lại sự bình tĩnh, êm đềm trong lòng Maude; nàng chia cho Robin đôi má hoen màu nước mắt, rồi sau khi đã nhận nụ hôn thân ái của chàng, nàng rảo bước đi xuống phòng khách.
Còn Robin thì bước vào phòng của Marianne.
— Em Marianney - Robin vừa nói vừa nắm lấy tay cô gái, - chúng ta sắp phải xa nhau, và có lẽ xa nhau lâu ngày. Trước khi cách biệt, anh xin được nói chuyện tâm tình với em.
— Em nghe đây, anh Robin, - cô gái thân mật đáp.
— Em có biết không, em Marianne? - Chàng thanh niên nói tiếp bằng giọng run run, - em có biết rằng anh yêu em với tất cả sức mạnh của linh hồn anh không?
— Cử chỉ của anh hàng ngày khiến em tin là như vậy.
— Em tin cậy anh, có thực thế không? Em tin tưởng hoàn toàn, trọn vẹn, tuyệt đối ở tình yêu chân thành của anh, tấm lòng tận tuỵ quên mình của anh, phải thế không em?
— Phải, phải, đúng thế, nhưng vì lý do gì anh lại hỏi em xem có tin anh là một người trung thực, một tấm lòng đôn hậu, một người bạn chân thành?
Thay vì đáp lại câu hỏi của Marianne, Robin buồn bã mỉm cười.
— Thực ra, anh làm em sợ, anh Robin; hãy nói đi, em van anh. Nét nghiêm nghị trên mặt anh, vẻ nghiêm trọng trong cử chỉ của anh cùng những câu hỏi kỳ lạ đó khiến em sợ rằng sắp được biết một nỗi bất hạnh còn lớn lao hơn những sự rủi ro mà em phải chịu đựng từ bấy lâu nay.
— Xin hãy bình tâm, em Marianney - Robin nhẹ nhàng nói, - nhờ ơn Chúa, anh không đem lại cho em tin nào xấu cả. Anh chỉ có điều cần nói với em về chính em thôi; và nếu anh có khẩn khoản nài xin thì em cũng đừng ghét anh. Chẳng kể chi đến lý luận phải chăng ái tình là ích kỷ, mà tình yêu của anh sắp phải chịu một cơn thử thách nặng nề. Em Marianne, chúng ta sắp cách biệt nhau, và có lẽ xa cách nhau mãi mãi.
— Không, không đâu, anh Robin, cần phải tin cậy lòng nhân từ của Chúa, - Hỡi ôi! Em Marianne yêu quý, anh thấy tất cả đều bại hoại quanh mình, tim anh tan vỡ. Em hãy xem cái gia đình nhiều phẩm giá và giàu lòng hiếu khách kia: vì họ chìa tay ra cứu giúp anh lúc anh lang thang đây đó không nơi nương náu, người ta kết án trục xuất họ, người ta tịch biên tài sản của họ, người ta đuổi họ ra khỏi nhà. Chúng anh sẽ phòng giữ phủ đệ; chừng nào trong làng Gamwell vẫn còn có một tảng đá gắn liền với một tảng khác, thì anh sẽ vẫn còn đứng bên cạnh nó. Đấng Tối cao mà em hy vọng cứu giúp chưa bao giờ bỏ anh trong cơn hiểm nghèo; cũng giống như em, em Marianne, anh nương tựa nơi Ngài; anh chiến đấu, Ngài sẽ phù hộ anh. Nhưng em hãy nghĩ cho kỹ điều này, em Marianne, sắc chỉ của vua đã buộc anh phải lưu đày ra khỏi vương quốc, anh có thể bị treo cổ lên cành cây đầu tiên bên đường, hoặc bị dẫn đến đài xử giảo bởi một tên do thám, vì đầu anh đã bị treo giải.
Chàng thanh niên tự hào nói tiếp:
— Robin Hood, bá tước Huntingdon, bây giờ không còn là gì nữa. Này, em Marianne, em đã thề ước với anh, em đã thề sẽ là người bạn đời yêu quý của anh, phải thế không em?
— Phải, phải, anh Robin.
— Lời thề ấy, em Marianne ạ, anh tự nguyện xóa bỏ đi, lời hứa ấy, anh muốn dìm trong quên lãng. Em Marianne, em Marianne kính mến của anh, anh trả tự do lại cho em, anh xin tháo cởi cho em lời đính ước.
— Ôi! Anh Robin, - cô gái kêu lên bằng giọng trách móc.
— Anh sẽ không xứng đáng với tình yêu của em, em Marianne ạ, - Robin nói tiếp; - nếu như trong thân phận hiện nay của anh mà anh vẫn còn nuôi hy vọng gọi em là vợ của anh. Do đó anh để em được tự do xử trí duyên phận của mình, chỉ xin em thỉnh thoảng tưởng nghĩ đến kẻ lưu đày khốn khổ này với tình bè bạn.
— Anh có quan niệm không mấy đẹp về nhân cách em, anh Robin ạ, - cô gái phật ý đáp lời. - Sao anh lại có thể, dù chỉ trong một chốc lát thôi, nghĩ là người yêu anh lại bất xứng với tình yêu của anh đến độ đó? Làm sao anh lại có thể nghĩ là tình thân ái của em lại có thể không trung thành trong cơn bất hạnh?
Nói xong những lời ấy, Marianne khóc sướt mướt.
— Marianne! Marianne! - Robin luống cuống kêu lên, - thôi xin em, đừng giận, hãy nghe anh nói. Than ôi! Chỉ vì anh yêu em tha thiết, nên hổ thẹn bắt em phải chia xẻ số kiếp đau khổ của mình. Em cho là anh không nhục nhã vì bị ô danh thậm tệ hay sao! Cái ý nghĩ phải xa cách em không xuyên thấu hồn anh, làm cho đớn đau cay đắng hay sao! Thế nhưng, em Marianne ạ, nếu anh không yêu em, thì anh đã đâm một nhát dao vào tim rồi, tình yêu của em là sợi dây duy nhất ràng buộc anh với cuộc sống. Em Marianne thân yêu, em sẽ đau khổ, vì cảnh nghèo nếu em thành vợ của Robin Hood, và, anh thề với em là, thà rằng anh phải mất em mãi mãi, còn hơn là phải thấy em khổ sở cùng anh.
— Anh Robin ạ, em là vợ của anh trước Chúa, cuộc đời của anh sẽ là cuộc đời của em. Bây giờ thì xin cho phép em được có mấy lời căn dặn anh. Mỗi khi anh chắc chắn có thể đưa tin cho em được, thì xin gửi cho em một tờ thư; và nếu có thể được, thì xin hãy đến thăm em; đến với em, anh sẽ khiến em sung sướng. Anh em sẽ trở về với chúng ta, em hy vọng rằng nhờ anh ta, chúng ta sẽ có thể xin hủy bỏ được cái pháp lệnh tàn khốc kết tội anh.
Robin cười buồn bã.
— Em Marianne thân yêu, chớ nên ru ngủ lòng mình bằng một hy vọng hão huyền. Anh chẳng trông đợi gì nhà vua cả. Anh đã vạch ra một đường lối xử sự, anh quả quyết không rời xa nó. Này em Marianne, nếu rồi đây em có nghe thấy người ta nói xấu gì về anh, thì em hãy bịt tai lại, chớ nghe lời vu cáo; bởi vì, xin Đức Thánh bà chứng giám, anh xin thề với em rằng sẽ luôn luôn xứng đáng với lòng quý mến và tình bạn của em.
— Anh Robin, em có thể nghe người ta nói xấu gì về anh mới được chứ? Anh đã có dự định gì?
— Em Marianne, xin em chớ hỏi anh, anh tin các ý định của anh là chính trực; nếu tương lai chứng tỏ rằng chúng không như vậy, anh sẽ là người đầu tiên thừa nhận lầm lỗi của mình.
— Em biết anh là người trung thành, dũng cảm, em cầu nguyện Chúa xin ngài phù hộ cho anh trong tất cả mọi kế hoạch định làm.
— Cám ơn em, em Marianne thân mến, và bây giờ thì xin từ biệt, - Robin nói tiếp, cố nén những giọt lệ ướt đẫm mi mắt.
Trong vòng tay của người bạn đáng thương, cô gái cảm thấy sức lực cuối cùng lìa bỏ nàng với cái tiếng từ biệt đó. Nàng giấu khuôn mặt đẫm lệ trên vai Robin, đau đớn thổn thức khóc.
Trong mấy phút hai người thiếu niên cứ đứng im lặng, bối rối như vậy. Cuối cùng một tiếng kêu lên gọi Marianne, dứt họ ra khỏi vòng ôm siết sau chót này.
Họ đi xuống dưới nhà; rồi Marianne, đã bận bộ đồ kỵ mã, nhảy lên lưng con ngựa được dành cho nàng.. Phu nhân Gamwell và các cô con gái vì quá đỗi đau thương, nên khó khăn lắm mới ngồi vững được trên yên ngựa.
Đoàn người ra đi còn gồm các đầy tớ gái, phần đông đã có chồng, cùng con cái họ và mấy cụ già. Sau một cảnh tượng thương tâm, các cửa phủ đệ đóng chặt lại phía sau những kẻ đào vong; thế rồi với một nhóm đàn ông quả cảm hộ tống, họ lên đường tiến vào rừng.
Một tuần trôi qua. Mỗi ngày của cái tuần chờ đợi đây lo âu này được dùng để xây đắp công sự phòng thủ Gamwell. Có thể nói là dân cư trong làng sống trong sự dằn vặt sợ hãi, vì mỗi một giờ lại đem tới cho họ nỗi khủng khiếp của ngày hôm sau. Các phu canh được bố trí xung quanh phủ đệ, và dưới sự chỉ huy của Robin, người ta cất lên hai hàng chướng ngại vật, dùng để chặn đứng bước tiến của địch quân, nếu không được thế thì ít nhất cũng cản trở được chúng khi xáp tới. Những chướng ngại vật này, cao ngang tầm người, có thể khiến cho các dân quê ẩn tránh được những mũi tên hiểm ác của quân thù, vừa cho họ có đủ thì giờ nhằm bắn bằng những mũi tên của họ.
Mặc dầu vậy, không nên nghĩ rằng ngài Guy có ảo tưởng về kết quả của cuộc phỏng thủ này; ông biết đó là nguy hiểm và vô ích, nhưng ông là người Saxons cao quý, dũng cảm, không muốn chưa chiến đấu mà đã đầu hàng.
Robin là người chủ yếu của đoàn quân bé nhỏ ấy; chàng trông nom công việc xây cất, chàng động viên, cổ vũ dân quê, chàng chế tạo vũ khí, chàng có mặt ở mọi nơi. Làng Gamwell, trước kia rất êm đềm yên tĩnh, bây giờ thực là náo nhiệt, hoạt động; nỗi khiếp sợ nhường chỗ cho niềm nhiệt hứng; các dân quê thuần hóa tỏ ra tự hào, sung sướng được công khai chiến đấu với bon Normands.
Khi tất cả mọi chuẩn bị đều xong, một tình trạng hôn mê lan rải lên làng Gamwell như thế sự yên tĩnh, bị tiếng la hét chiến đấu vang dội xua đi, giờ đây lại trở lại nơi những người chủ hiền hòa, nhưng sự im lặng này giống như sự im lặng trải ra trong thiên nhiên mấy phút trước cơn dông tố. Mắt bồn chồn, tai lắng nghe, người ta lo âu chờ đợi tiếng gầm thét của sấm sét.
Quân địch để cho chờ đợi trong mười ngày.
Sau cùng một trong số những người trinh sát được đặt trong rừng chạy về báo có một nhóm người cưỡi ngựa đang tới gần.
Tin ấy lan truyền từ miệng này sang miệng khác; người ta rung chuông báo động, các dân làng trăm người như một chạy ào đến các vị trí khác nhau đã định trước. Núp sau các chướng ngại vật, họ im lặng, giương khí giới, chăm chú theo dõi bước tiến mau của quân thù.
Vì không trông thấy bóng người nào, không nghe thấy tiếng động nào khả dĩ tỏ ra là có mưu toan phòng thủ, viên chỉ huy nhóm lính của vua Henry đệ nhị vui vẻ xoa tay, tin tưởng là bất ngờ đánh úp được dân làng Gamwell. Tuy nhiên viên chỉ huy biết rõ tính tình người Saxons, và do kinh nghiệm chua cay y biết rằng những người dũng cảm này chiến đấu rất giỏi, vì thế y vẫn đề phòng có trở ngại trên đường. Do đó cảnh tịch mịch trên cánh đồng làm cho y rất mực thích thú; v tưởng là tiến đến bất ngờ.
Toán lính Normands gồm năm chục người, còn dân làng thì có một trăm người, như ta thấy, lực lượng của nhóm người sau hơn hẳn quân địch, hơn nữa vị trí của họ lại rất thuận lợi.
Luôn luôn tin tưởng là mình sắp xông đến làng giống như một con mãnh cầm chộp bắt một con chim sẻ vô tội, viên chỉ huy người Normands ra lệnh cho thuộc hạ thúc ngựa tiến mau. Họ tuân lệnh, rồi mau lẹ tiến lên ngọn đồi.
Họ vừa mới lên đến đỉnh đồi, thì một loạt tên, lao và đá bao trùm lên họ từ đầu đến chân. Sự kinh ngạc của bọn lính lớn lao đến nỗi một loạt tên thứ hai bắn tới họ ngay cả trước khi họ có ý nghĩ đáp trả lại.
Ba hay bốn tên lính bị tử thương, khiến cho bọn Normands thốt lên tiếng kêu tức giận, thế rồi trông thấy các chướng ngại vật, họ liền xông tới chiến luỹ đầu tiên và tấn công rất mãnh liệt.
Bị những người Saxons núp kín, dũng cảm, hùng hổ đón đánh và đẩy lùi, bọn lính hiểu rằng không có cách nào khác là phải can đảm chiến đấu. Họ chiếm được chướng ngại vật thứ nhất, nhưng sau nó là cái thứ hai, rồi đến cái thứ ba chặn họ lại. Họ đã mất nhiều người, lại thất vọng thêm nữa vì họ không thể nào thấy được có hạ được một số địch thủ nào không. Những người Saxons, phần đông là cung thủ lành nghề, không bao giờ bắn chệch đích, nên những phát tên họ bắn ra làm cho đoàn quân bé nhỏ kia phải thiệt hại nhiều.
Thất vọng vì không thể mặt đối mặt với quân địch, bọn lính bắt đầu than phiền. Viên chỉ huy nghe thoáng được những tiếng lẩm bẩm chán nản, liền ra lệnh cho thuộc hạ giả vờ rút lui, hầu bắt buộc người Saxons phải ra khỏi chỗ trú ẩn kín đáo. Cái mưu mẹo nhà binh ấy được đem ra thực hiện ngay; bọn người Normands giả đó rút lui có trật tự; khi họ đã cách một quãng xa các chướng ngại vật, thì một tiếng kêu cấp báo sự xuất hiện của các thuốc hạ của ngài Guy.
Cứ để cho toàn quân tiếp tục đi, viên chỉ huy ngoảnh lại nhìn phía sau.
Dân làng có vẻ hỗn loạn, ồn ào huyên náo đuổi theo quân địch.
— Đừng quay trở lại, chúng bay, - viên chỉ huy kêu lên; - cứ để cho chúng đến chỗ ta. Chúng sẽ bị bắt thôi! Chú ý, chú ý đấy!
Bọn lính, lại hăng hái với hy vọng sẽ được rửa hận vẻ vang, tiếp tục bước đi.
Nhưng thình lình sự việc xảy ra làm cho viên chỉ huy rất kinh ngạc: người Saxons, thay vì tiến nhanh cho kịp bọn lính, lại dừng lại ở chướng ngại vật thứ nhất đã bị chiếm cứ, rồi từ vị trí đó bắn xối xả hàng loạt vào bọn người trốn chạy bằng tài thiện xạ vô song.
Viên chỉ huy nổi giận, liền đem bộ hạ trở lại con đường vừa đi qua; y thúc ngựa dẫn đầu toán lính. Bỗng một lớp mưa tên do những bàn tay vững mạnh bắn ra bao phủ lên tên Normands đáng thương này; y chênh choạng trên yên, rồi lăn nhào xuống nằm đơ dưới chân ngựa; con ngựa này cũng bị thương, nhảy vọt ra khỏi hàng ngũ, tới gục xuống chết ở cách xác chủ mấy bước.
Đã chán nản vì thất bại, bọn lính hoàn toàn mất hết tinh thần trước nỗi bất hạnh mới này. Chúng nâng xác viên chỉ huy lên, rồi không có thì giờ để đếm số người chết và nhặt kẻ bị thương, chúng thúc những con ngựa mạnh mẽ chạy thật mau rời khỏi chiến trường.
Sau khi thốt lên những tiếng kêu sảng khoái trước sự chạy trốn của bọn lính, các dân quê không nghĩ đến việc đuổi theo chúng, mà lo liệu thâu nhặt những kẻ bị thương và chôn cất những tên tử trận. Mười tám tên Normands, đã gục ngã trong cuộc chiến đấu, kể cả viên chỉ huy đã được bọn thuộc hạ đem đi.
Dân làng rất vui mừng vì chiến thắng, nên đã nghĩ đến việc gọi vợ con trở về Gamwell; nhưng Bé Jean nói rõ cho các đồng bạn ngây thơ kia biết rằng, nhà vua không chỉ trả hận bằng lần ra quân thứ nhất này mà thôi đâu, mọi người còn phải chờ đón một toán lính khác đáng kể hơn và phải chuẩn bị đón tiếp cho thật chu đáo.
Với tư cách là những thủ túc tận tay của ngài Guy, các thuộc hạ của ngài tán thành lời khuyên của chàng thủ lĩnh trẻ; họ tăng cường các chướng ngại vật và chế tạo thêm nhiều vũ khí mới. Do sự chăm chú của Bé Jean, phủ đệ được cung cấp rất nhiều lương thực và đặt trong tình trạng khả dĩ chịu đựng nổi những đợt tấn công trong khi thực sự bị vây hãm. Ba chục dân quê, là đồng minh và thân hữu của chủ nhân phủ đệ Gamwell, đến qui tụ với nhóm người trong làng; được vũ trang đầy đủ, luôn luôn cảnh giác đề phòng. những người Saxons dũng cảm này chờ đợi bọn Normands khát máu tiến đến.
Tháng bảy sắp hết, từ mười lăm ngày nay dân làng chờ đợi bọn khách nguy hiểm này, họ sẵn sàng đợi bị tấn công vào lúc sáng sớm, vì chắc chắn là bọn Normands mệt nhọc vì phải đi mau dưới trời nóng nực, sẽ phải nghỉ lại ở Nottingham một đêm.
Một buổi chiều kia, hai người trong làng đi Mansfeld mua hàng trở về, báo cho các bạn hữu biết rằng một toán lính gồm hai trăm người vừa mới đến Notting hanh, có ý định nghỉ đêm tại đó, hầu tiến tới phủ đệ Gamwell mà không bị mệt nhọc.
Tin ấy gây nên một nỗi xúc động lớn, nhưng nỗi xúc động này chẳng bao lâu nhường chỗ cho một thứ nhiệt tình sôi nổi thận trọng.
Hôm sau vào lúc rạng đông, dân làng, quây quần quanh chàng tu sĩ Tuck, thành kính dự lễ mi-sa; Bé Jean sau khi góp lời cầu nguyện với họ, đứng vào giữa đám đông, rồi nói bằng giọng dịu dàng, sang sảng:
— Thưa các bạn, tôi muốn nói với các bạn mấy lời trước khi chúng ta cùng nhau đi tới vị trí mà phận sư kêu gọi chúng ta, nhưng tôi là người ít học, lại không có tài ăn nói. Mỗi người đều có sở trường riêng, sở trường của tôi là sử dụng cây gậy và bắn tên cho thật giỏi. Vì thế, xin các bạn thứ lỗi cho tôi nếu tôi có vụng trình bày, và xin hãy chú ý nghe tôi nói. Quân thù đang tiến đến, xin các bạn hãy thận trọng, và chỉ ra ngoài chỗ núp trong trường hợp rất khẩn thiết. Nếu các bạn bắt buộc phải đánh giáp lá cà với quân thù, thì xin hãy bình tĩnh nhà đánh, chớ có vội vã, xin hãy nhớ kỹ rằng, nếu chẳng may các bạn mất bình tĩnh, thì chắc chắn là các bạn sẽ quên mất những hành động tối quan trọng đối với công cuộc phòng thủ. Thưa các bạn, xin hãy biết rõ điều này: một việc cần làm tốt thì không được làm một cách vội vàng. Hãy giành lấy từng tấc đất, hãy bình tâm mà đánh, chớ có đánh chệch nhát nào, bởi vì lỗi lầm sẽ phải trả bằng mạng sống của các bạn. Hãy tỏ cho kẻ thù của chúng ta biết rằng mỗi tuyến của miền đất tổ chúng ta đáng giá sinh mạng của một tên chó má Normands. Thưa các bạn, một lần nữa tôi xin nhắc lại là, hãy bình tĩnh, dũng cảm và kiên quyết, chớ để cho bọn lính của Henry có những thuận lợi và sức mạnh của số đông người và của vũ khí khiến cho chúng có được. Hoan hô Ganwell và những trái tim Saxons!
— Hurra! - Các bộ thuộc vui vẻ reo hò, bằng bàn tay vững mạnh họ siết chặt lấy binh khí và bằng con mắt sáng ngời họ tìm kiếm sự xuất hiện của quân thù ở phía xa.
— Thưa các bạn, - Robin kêu lên, xông tới chỗ Bé Jean vừa đứng, - xin các bạn hãy nhớ kỹ rằng, đây là các bạn chiến đấu cho gia đình các bạn, các bạn phòng giữ mái nhà che chở vợ các bạn, giữ gìn chiếc nôi của con cái các bạn, hãy nhớ rằng, bọn Normands là kẻ áp bức chúng ta, giẫm đầu đè cổ chúng ta, chúng hà hiếp kẻ yếu đuối, bao giờ chúng cũng chỉ giơ tay ra để đốt cháy, giết chóc hoặc tàn phá! Hãy nhớ rằng, đây là chỗ ở của tổ tiên các bạn, các bạn phải bảo vệ không cho chúng được tới gần. Thưa các bạn, xin hãy dũng cảm mà chiến đấu, hãy chiến đấu chừng nào còn một luồng sinh khí thoát ra từ môi các bạn!
— Đúng thế, đúng thế, chúng ta sẽ chiến đấu dũng cảm! - Mọi người đồng thanh đáp.
Ba giờ sau lúc mặt trời mọc, tiếng tù và báo hiệu quân thù đang tiến đến. Các trinh sát viên trở về Gamwell, và chẳng bao lâu sau, cũng giống như lần tấn công trước, những người phòng thủ phủ đệ biến đi mất dạng.
Đoàn quân địch chậm chạp tiến bước, căn cứ vào độ dài khoảng đường họ đi rất dễ nhận thấy đoàn này thực sự gồm từ hai đến ba trăm người, Các kỵ sĩ họp lại ở dưới chân ngọn đồi mà họ cần phải đi lên trước khi trông thấy Gamwell, sau mấy phút bàn bạc đoàn người chia ra làm bốn toán. Toán thứ nhất phi ngựa lên đồi, toán thứ hai xuống ngựa đi theo các kỵ sĩ, toán thứ ba quẹo quanh phía trái đồi, còn toán cuối cùng thì tiến theo phía bên mặt.
Mưu mẹo được trù liệu trước này gặp phải cản trở; các chất phòng thủ được xây cất dưới gốc những cây cối mọc, trên đỉnh đồi; khoảng trống giữa các cây lớn này được chất đầy cây con và cành lá, chằng chịt tự nhiên đến độ bọn lính mừng rỡ vì gặp được một chỗ trú ẩn, tại đây chúng có thể tùy ý nhóm họp lại được, một khi đã lên tới đỉnh đồi.
Khi đến gần rặng cây che chở này, bọn Normands bị một loạt tên bắn tới, làm cho người bị thương, ngựa lồng lên, lính tráng hỗn loạn, bắt buộc cả toán phải chạy xuống đồi còn mau hơn cả khi tiến lên nữa.
Những tên được phái đi quanh hai bên đồi cũng được tiếp đón thảm hại giống như các đồng bạn nói trên. Do đó chúng quyết định là, cưỡi ngựa tiến lên không được mà phải đi bộ. Bọn lính bèn bỏ ngựa lại, rồi che khiên, quả quyết tiến theo ba con đường theo sự chỉ định của viên chỉ huy, còn một bộ phận của toán, được dùng làm trù bị, thì phải chực sẵn dưới chân đồi chờ đợi kết quả của đợt tấn công đầu tiên vào các chướng ngại vật.
Bọn Normands tiến mau đến tuyến chướng ngại, tuyến này cao bảy thước Anh, có đục cách quãng những lỗ hổng để bắn tên. Thay vì phí thời giờ quý báu đánh vào địch quân ẩn núp, chúng leo qua bờ luỹ.
Dân làng không cố gắng chống trả vô ích; họ đành lòng giữ tuyến chướng ngại thứ hai, bọn Normands, hăng say vì kết quả đầu tiên, ào ào hỗn loạn đuổi theo các dân làng, rồi tấn công vào tuyến này một cách cuồng bạo không sao tả xiết. Trong một khoảng thời gian hai bên gần như đánh giáp lá cà; trận đánh trở thành một trường huyết chiến, đang khi ấy bỗng có tiếng báo hiệu gọi người Saxons lùi vào ẩn trong tuyến chướng ngại thứ ba.
Cuộc rút lui này khiến cho bọn Normands nhận thấy rằng cứ mỗi lúc chúng lại mất đi phần thắng lợi.
Viên đại úy liền họp binh lính lại để bàn bạc về một kế hoạch tấn công; y vừa nghe ý kiến của chúng vừa chú ý nhìn xung quanh mình.
Gamwell ở giữa một bình nguyên rộng; ngọn đồi, dùng làm một thứ tường luỹ cho làng này, là một con đường không thể đi ngựa được, mà cũng rất nguy hiểm cho người đi.
Viên đại úy hỏi các thuộc hạ xe trong số họ có một người nào biết địa phương này không.
Nghe câu hỏi của viên đại uý, được lặp lại từ miệng này qua miệng khác, một gã dân quê tiến lên, nói là y biết rõ làng Gamwell vì y có một người bà con tại đây.
— Mi là người Saxons à, tên kia? - Viên chỉ huy chau mày hỏi.
— Thưa đại uý, không phải, tôi là người Normands.
— Người bà con của mi giao hảo với bọn phiến loạn kia ư?
— Thưa vâng, vì y là người Saxons.
— Họ hàng bà con ra sao với mi?
— Vì y lấy em vợ tôi.
— Mi biết làng này chứ?
— Dạ, thưa đại tuý.
— Mi có thể dẫn người của ta đến Ganwell bằng một con đường nào khác với đường này không?
— Thưa được, dưới chân đồi có một lối nhỏ dẫn thẳng tới phủ đệ Gamwell.
— Đến phủ đệ Gamwell à? - Viên chỉ huy hỏi; - phủ đệ đó ở đâu?
— Thưa đại uý, ở dưới kia, phía bên tay trái ngài; đó là tòa nhà lớn có cây cối bao quanh. Ngài Guy ở tại đó.
— Đó là cái lão phản loạn mà chúng ta đang đánh phải không? Thực thế; đức vua Henry có lẽ có thể dành cho ta một nhiệm vụ dễ làm hơn là cái việc xua cái tên chó má Saxons này ra khỏi chuồng hắn. Bây giờ, tên kia, ta có thể tin cậy mi được không?
— Thưa đại uý, được; nếu ngài theo lời chỉ dẫn của tôi, ngài sẽ thấy rằng tôi không nói dối.
— Nếu mi nói dối, ta sẽ xẻo tai mi đó, - viên đại úy đáp bằng giọng đe dọa.
— Thưa ngài, tôi đã giúp ích ngài nhiều bằng việc dẫn đường ngài đến tận đây.
— Đúng thế, đúng thế, nhưng vì lẽ gì mà lúc đầu mi lại không chỉ cho ta con đường này?
— Thưa, bởi vì bọn Saxons có thể sẽ nhận thấy sự di chuyển của toàn quân, và sẽ dự phòng ngăn chặn bước tiến của quân ta. Chỉ một nhóm người dũng cảm cũng có thể bảo vệ lối hẻm này chống lại cả ngàn người.
— Mi nói là lối này ở dưới chân đồi, phải không? - Viên chỉ huy hỏi thêm.
— Thưa đại uý, phải, nó ở ven rừng.
Viên chỉ huy rất hân hoan biết được tin này, bèn ra lệnh cho một bộ phận của toàn quân chuẩn bị đi theo tên dẫn đường; còn y thì sẽ bắt đầu một đợt tấn công mới, để dụ người Saxons lưu ý đến một điểm khác.
Những dự định của viên đại úy rồi sẽ bị thất bại.
Người em đồng hao của tên dẫn đường kia thực sự có thuộc hàng ngũ những người phòng vệ của ngài Guy; y nhận ra người bà con, rồi chỉ cho Bé Jean thấy, lại lưu ý chàng về cuộc bàn luận diễn ra giữa tên kia và viên chỉ huy.
Bé Jean tức thì dự cảm thấy sự phản bội của tên dân quê kia; chàng liền gọi ba chục người đến, rồi dặn một trong số các người em họ đem họ đi canh phòng con đường bị đe dọa xâm chiếm.
Làm xong việc đó, Bé Jean gọi Robin Hood đến và nói:
— Bằng cây cung của anh, anh có thể bắn trúng một vật nào đó đặt trên đồi kia được không?
— Tôi tin là được, - chàng thanh niên khiêm tốn đáp.
— Nói rõ ra thì, anh chắc chắn bắn trúng được, - Bé Jean nói tiếp. - Này! Anh hãy nhìn theo mắt tôi. Anh có thể trông thấy cái người đứng phía bên trái tên lính có cắm một chùm lông to trên đầu kia không? Hắn là một tên vô lại thâm hiểm; tôi tin chắc là y đang chỉ dẫn cho tên chỉ huy kia tiến đến Gamwell theo con đường rừng. Vì thế anh hãy cố giết cho được tên khốn kiếp đó.
— Xin sẵn lòng.
Robin giương cung lên, và hai giây sau cái tên mà Bé Jean chỉ kia đau đớn nhảy chồm lên, rồi té gục xuống.
Viên chỉ huy Normands vội họp thuộc hạ lại, và quyết định tiến chiếm các tuyến chướng ngại.
Người Saxons chống giữ một cách dũng cảm, nhưng vì ít người hơn, họ không ngăn chặn nổi quân địch trèo qua, phải rút lui trật tự về phía Gamwell.
Sau khi vượt qua các tuyến chướng ngại, bọn Normands dễ dàng tiến tới; chúng xông vào làng, và một cơn kinh hoàng xâm chiếm các dân quê. Họ định bỏ trốn, thì ngay lúc đó một tiếng thét vang lên.
— Hỡi đồng bào Saxons, hãy đứng lại! Ai có lòng thì hãy theo thủ lãnh. Tiến lên! Tiến lên!
Tiếng nói đó, là tiếng nói của Bé Jean, làm sống lại sức lực suy tàn của các dân làng kinh hoảng; họ quay trở lại, rồi hổ thẹn vì nỗi khiếp nhược của mình, họ tiến theo vị chỉ huy.
Chàng thủ lãnh giống như một con sư tử, xông tới một gã thân hình cao lớn; gã này cùng với viên chỉ huy chính chia quyền điều khiển toàn quân, và bằng những đòn mãnh liệt, y đã gây ra nỗi hoảng sợ trong đám dân quê.
Trông thấy Bé Jean xông đến đánh gục bọn lính kháng cự giống như những nhánh sậy yếu mềm, gã nói trên liền xách búa tiến đến đón chàng.
— Thế là cuối cùng chúng ta lại gặp nhau đây, thưa ngài kiểm lâm! - Gã này chẳng phải ai khác, chính là Geoffroy, thét lên. - Chỉ bằng một nhát thôi ta sẽ rửa sạch hận về tất cả những tai hại mà mi đã gây ra cho ta.
Bé Jean cười khinh bỉ; và khi Geoffroy vung tít búa lên, cố giáng xuống đầu chàng thì chàng, bằng một cử động mau lẹ hơn ý nghĩ, liền giật lấy cây búa trong tay y, lẳng ra xa hai chục bước.
— Mi là một tên vô lại khốn kiếp, - Bé Jean nói, - mi thực đáng chết; nhưng, một lần nữa, ta thương hại mi; hãy tự vệ mà giữ lấy mạng sống của mi.
Hai người này, hay nói rõ hơn là khi chàng khổng lồ này, vì ta chắc còn nhớ rằng, Geoffroy Dũng Mãnh có thân hình to lớn ngang với Bé Jean, bắt đầu một cuộc chiến khủng khiếp. Cuộc chiến kéo dài, thắng lợi chập chờn một hồi lâu, bỗng nghiêng về phía Bé Jean; chàng dồn hết sức lực chém một nhát gươm xuống bả vai Geoffroy, xẻ dọc thân mình y xuống đến tận sống lưng.
Kẻ chiến bại sụm xuống, không thốt lên một tiếng kêu nào; hai bên đối nghịch, im lặng chứng kiến cuộc chiến kỳ lạ này, ngắm trong vết thương khủng khiếp do nhát gươm trí mạng đó gây nên, trong tình trạng sững sờ pha lẫn kinh ngạc.
Bé Jean không dừng lại trước xác của kẻ thù, bằng bàn tay vững mạnh chàng gio cao thanh gươm vấy máu, xông qua hàng ngũ bọn Normands, giống hệt như vị thần chiến tranh, hủy diệt và tử vong.
Đến một mô đất cao, chàng thanh niên đưa mắt nhìn lại phía sau, chàng trông thấy lúc ấy các thuộc hạ của ngài Guy bị bọn Normands vây quanh, dù hết sức dũng cảm, cũng không thể nào tự vệ nổi.
Tức thì chàng thổi hiệu tù và, ra lệnh rút lui, sau đó, chàng lại xông vào nơi hỗn chiến, rẽ lối cho đồng bạn đi. Trong mấy phút, thanh gươi sấm sét của chàng làm cho bọn lính kia phải kính nể, những người Saxons, tán đồng ý kiến của vị thủ lãnh, dần dần trở vào sân phủ đệ. Hợp thành một đoàn duy nhất, và chiến đấu tuyệt vọng, cuối cùng họ qua được cửa lâu đài, lâu đài này đã chuẩn bị sẵn sàng chống lại các đợt tấn công khi bị vây hãm.
Bọn Normands xách búa xông vào các cửa; nhưng các cửa này, làm bằng gỗ sồi dày nặng, không rung chuyển trước sức tấn phá của chúng. Thế rồi chúng bắt đầu đi rẻo quanh tòa nhà lớn, mong tìm ra được một lối vào kém phòng thủ, nhưng sự tìm kiếm của chúng, thoạt đầu là vô ích, chẳng bao lâu sau trở thành nguy hiểm, vì người Saxons từ các cửa sổ trên cao quăng những tảng đá to và bắn tên xối xả xuống bọn chúng.
Sợ hãi thấy thuộc hạ của mình bị tổn thất do những mũi tên, hòn đá mà những kẻ bị vây phóng xuống, viên chỉ huy liền gọi chúng lại, sau khi đã đặt một trăm tên đứng gác quanh phủ đệ, y đi xuống làng. Như ta được biết, các nhà cửa trong làng Gamwell đều trống không. Bọn lính, được phép của viên chỉ huy, lục soát các nhà dân; nhưng chúng rất nhục nhã, thấy các nhà này chẳng những vắng ngắt, mà còn không có một chút chiến lợi phẩn nào, không có cả đồ ăn thức uống nữa.
Trông vào những nguồn lợi do cuộc chiến thắng chớp nhoáng đem lại, bọn chúng đã không mang theo lương thực, cho nên rất là bối rối. Chúng bộc lộ nỗi bất bình. Viên chỉ huy phải phát ngay vào rừng mười hai tên nổi tiếng săn giỏi, để cố bắt lấy mấy con nai. Chuyến săn này rất thành công, những kẻ đói ăn được no nê thỏa thích; viên đại uý, đóng trại trong làng, cho một nửa toán lính nghỉ ngơi, còn nửa toán kia thì chuẩn bị khí giới để tối đến sẽ tấn công vào tòa nhà mà người Saxons ẩn náu.
May mắn hơn quân địch, các dân quê ăn một bữa rất ngon lành rồi đi ngủ, sau khi đã thâu nhặt những người chết và săn sóc các người bị thương.
Lúc ngày tàn, một làn sáng chói báo cho người Saxons biết mưu đồ mới của quân thù; làng đang bốc cháy.
Robin Hood chỉ cho Bé Jean thấy làn sáng bi thảm đó rồi nói:
— Hãy nhìn kìa, anh Bé Jean, bọn khốn kiếp đang nhẫn tâm đốt cháy nhà tranh của dân làng.
— Rồi chúng sẽ đốt phủ đệ, anh ạ, - Bé Jean buồn bã đáp; - chúng ta phải sẵn sàng chịu đựng nỗi bất hạnh mới này. Tòa nhà cũ kỹ này xung quanh toàn là gỗ cả, sẽ bốc cháy như một bó rơm.
— Anh nói đến việc đó sao mà bình thản vậy! - Robin kêu lên. - Vậy ra không thể nào ngừa trước được cái toan tính ghê gớm đó sao!
— Chúng ta sẽ dùng tất cả những phương thế thuộc khả năng mình, anh Robin ạ; nhưng, anh chớ có ảo tưởng, lửa là một kẻ địch khó mà thắng được.
— Này Jean, hãy trông kìa, lại thêm một căn nhà nữa bốc cháy; vậy ra chúng định đốt cả làng sao?
— Anh còn ngờ vực điều đó nữa ư, anh Robin đáng thương? Đúng rồi, chúng sẽ thiêu hủy làng Gamwell thân yêu của chúng ta, khi nào chúng làm xong công trình tàn ác ở dưới kia, chúng sẽ lên đây cố đốt.
Các dân quê, thất vọng vừa ngắm cảnh tượng ấy vừa thốt lên những tiếng kêu tức giận; họ định ra khỏi phủ đệ, để thỏa mãn ngay tức thì niềm khát vọng trả thù đang day dứt tâm can; nhưng Bé Jean, được một người em họ báo trước, vội chạy đến giữa họ rồi nói bằng một giọng xúc động:
— Tôi hiểu nỗi phấn khích của các bạn, nhưng xin hãy vui lòng đợi đã. Nếu chúng ta chống cự nổi chỉ cho đến sáng thôi, thì chúng ta sẽ là kẻ thắng trận. Xin hãy đợi, mười lăm phút nữa thôi bọn khốn kiếp sẽ tới đây.
— Chúng nó kia kìa, - Robin nói.
Thực tế, bọn Normands tiến đến lâu đài, chúng vừa la thét vừa giơ cao những nắm củi đang cháy.
— Đến vị trí, các bạn ơi, hãy đến vị trí! - Chàng cháu ngài Guy kêu to; - hãy chú ý nhắm tên, nhắm cho thật cẩn thận, chớ để uổng phí một phát nào. Còn anh, anh Robin, anh hãy đứng cạnh tôi, tôi chỉ những thằng nào thì anh bắn cho chúng chết.
Bọn Normands vây quanh lâu đài; đúng cách xa các cửa sổ và lỗ châu mai, chúng ném những bó đuốc cháy vào cửa; nhưng những bó đuốc này gặp những luồng nước do dân làng dội xuống, liên tắt ngấm mà không gây ra tổn hại gì. Cuộc thiêu đốt tạm ngừng; một tiếng gầm thét thích thú do bọn lính thốt lên gọi Bé Jean và Robin chạy đến một cửa sổ.
Với viên chỉ huy đi trước, mười tên lính kéo một thứ dụng cụ, chắc hẳn dùng để tông sập cửa. Lúc bọn Normands, dưới chỉ chỉ dẫn của tên đại uý, sắp sửa đặt bộ máy kia vào đúng chỗ, Bé Jean nói với Robin:
— Anh hãy cho tên đại úy khốn kiếp kia một mũi tên.
— Tôi muốn thế lắm, nhưng khó lòng bắn chết nó nổi, vì nó mặc áo giáp sắt, phải bắn trúng mặt mới được.
— Chú ý đấy, - Jean nói, - chuẩn bị cung… bắn đi, anh Robin, bắn đi chứ! Mặt nó đang ở trong làn sáng của bó đuốc gia. Tên này mà chết, thì chúng ta sẽ thoát.
Robin, nhìn theo cử động của thủ lãnh, thình lình bắn. Mũi tên phát ra tên đại uý, bị bắn đúng giữa hai lông mày, té sum về phía sau. Bọn lính cuống quít xô nhau chạy đến xúm quanh viên chỉ huy, rồi một cơn hỗn loạn ghê gớm nổi lên trong hàng ngũ chúng.
— Bây giờ, hỡi đồng bào Saxons! - Jean hét to bằng một giọng cảm động, - hãy bắn một loạt tên vào bọn đốt nhà.
Loạt tên bắn ra này dữ dội đến nỗi bọn lính đứng sững sờ, táng đảm kinh hồn. Chúng đang sắp bỏ chạy thì một tên Normands tự quyền đứng ra chỉ huy đồng bọn, đề nghị với chúng dùng một phương thế cuối cùng để bắt buộc dân làng phải ra ngoài thành lũy. Một cụm cây, phần chính là cây thông, đứng đối diện với mặt bên trong tòa lâu đài, tức là ở phía vườn. Bọn Normands, do viên chỉ huy mới hướng dẫn, cưa nửa thân các cây gần sát mái lâu đài, sau khi đã châm cháy các cành cao. Bé Jean lo lắng dò xét tiến trình mau chóng của công cuộc phá hoại tàn ác đó, chẳng bao lâu sau chàng thốt ra một tiếng kêu phẫn nộ, rồi nói với Robin:
— Chúng đã kiếm ra kế bắt buộc chúng ta phải ra ngoài; cây sắp bén cháy mái nhà, chỉ lát nữa thôi tòa lâu đài sẽ bị bao trùm trong khói lửa. Anh Robin, hãy bắn gục những tên cầm đuốc kia, còn các bạn, các bạn ơi, chớ có tiết kiệm tên đấy. Đả đảo bọn Normands lang sói! Đả đảo bọn chó sói!
Các cây, cháy ngùn ngụt, rơi xuống mái nhà, phát ra một tiếng động kinh hồn, rồi chẳng bao lâu một làn đỏ rực bao quanh vòm tòa lâu đài.
Bé Jean họp mọi người lại ở trong phòng lớn, chia họ làm ba toán, tự mình cùng Robin Hood đứng đầu toán thứ nhất, trao cho chàng tu sĩ Tuck quyền chỉ huy toán thứ hai, còn toán thứ ba thì ủy cho ông già Lincoln điều khiển; mỗi toán chuẩn bị ra khỏi phủ đệ do một cửa riêng biệt.
Ngài Guy từ nãy đến giờ vẫn thản nhiên tham dự việc chuẩn bị cuộc ra đi, nhưng khi chàng cháu đến mời ngài cùng chàng rời khỏi khách sảnh, thì vị tòng nam tước già nói to:
— Ta muốn được chết trên phế tích của nhà ta.
Bé Jean, Robin cùng các chàng trẻ Gamwell uổng công van xin ông lão, họ chỉ cho ông trông thấy ngọn lửa đỏ tía đang tỏa xuống gian phòng một làn sáng song máu, nhưng vô ích, ông già Saxon vẫn như điếc trước những lời thỉnh cầu, vẫn bình thản trước những giọt nước mắt.
— Cấp báo! Cấp báo! - Robin Hood chợt kêu lên; - mái nhà sắp đổ.
Bé Jean vội ôm lấy ông già, rồi mặc cho ông thở than, rên rỉ, chàng bế xốc ông ra khỏi phòng.
Khi các toán người Saxons vừa bước qua cửa phủ đệ, thì một tiếng dội bi thảm vang lên; các tầng lầu bị mái rơi nặng trĩu, đổ xập lên nhau, từ các cửa sổ của tòa dinh thự quý phái, cổ kính này phun ra những luồng khói lửa.
Bé Jean ủy thác ngài Guy cho một số người quả cảm hộ vệ, rồi ra lệnh cho họ phải cấp tốc lên đường đi đến Yorkshire.
Đã yên tâm về mặt đó, Bé Jean vô địch lại một lần nữa giơ thanh gươm chiến thắng, xông vào quân thù, kêu to:
— Chiến thắng! Chiến thắng! Hãy xin tha đi! Chịu thua đi!
Sự xuất hiện của Tuck, trong bộ áo tu sĩ, gieo nỗi kinh hoàng vào đám người Normands; không một tên nào dám kháng cự một thành viên của Hội Thánh, bất chợt chúng cảm thấy hoảng hốt, vội chạy ào tới chỗ buộc ngựa trong lúc người Saxons rượt đuổi theo, rồi mau lẹ lên yên, phi ngựa chạy ra xa. Trong số ba trăm tên Normands đến đây lúc buổi sáng, bây giờ chỉ còn lại gần sáu chục tên. Dân làng, say sưa vì chiến thắng, xúm quanh Bé Jean. Sau khi đã thâu nhặt những người bị thương và bị chết, chàng nói với các đồng bạn như sau:
— Hỡi đồng bào Saxons! Hôm nay các bạn đã chứng tỏ là các bạn xứng đáng mang danh hiệu cao quý đó; nhưng than ôi! Cho dẫu các bạn dũng cảm, bọn Normands vẫn đạt được mục tiêu của chúng, chúng đã đốt những căn nhà tranh của các bạn, chúng đã làm cho các bạn thành những kẻ lưu đày đáng thương. Từ nay các bạn không thể ở đây được nữa, chẳng bao lâu một toán lính mới sẽ tới bao phủ lên chốn hoang tàn này, do đó các bạn cần phải rời xa. Chúng ta hãy còn có một cách thoát nguy; khu rừng này cung cấp cho chúng ta một nơi trú ẩn. Hỡi các bạn, trong số các bạn đây thử hỏi ai là người chưa từng nằm ngủ trên đám rêu rừng và dưới tấm rèm gợn sóng lá xanh của những rặng cây to lớn kia.
— Chúng ta hãy vào rừng! Chúng ta hãy vào rừng! - Nhiều tiếng kêu lên.
— Đúng rồi, chúng ta hãy vào rừng, - Bé Jean nhắc lại; - chúng ta sẽ chung sống với nhau tại đó, chúng ta sẽ làm việc cho nhau; nhưng, để cho hạnh phúc của chúng ta được nương tựa vào sự an toàn của một tình trạng thuận hòa bền vững, các bạn cần phải cử ra một vị thủ lãnh.
— Một thủ lãnh ư? Thế thì sẽ là anh rồi. Bé Jean ạ.
— Hoan hô Bé Jean! - Các thuộc hạ của ngài Guy đồng thanh đáp.
— Thưa các bạn thân mến, - chàng thanh niên nói tiếp, - tôi vô cùng cảm ơn các bạn về cái vinh dự mà các bạn muốn dành cho tôi, nhưng tôi không thể nhận vinh dự đó được. Xin các bạn cho phép tôi được giới thiệu ngay tức thì người xứng đáng làm thủ lĩnh của các bạn.
— Vị đó đâu? Vị đó đâu?
— Thưa đây, - Jean vừa nói vừa đặt tay lên vai Robin Hood. - Thưa các bạn, Robin Hood là một người Saxons thực sự, hơn nữa anh lại còn là một người dũng cảm. Tính thận trọng và trí phán đoán của anh có thể sánh ngang với đức hiền minh của một bậc lão thành. Các bạn thấy ở Robin Hood vị bá tước Huntingdon, hậu duệ của Waltheof, người con yêu quý của Anh quốc. Bọn Normands đã cướp tài sản của anh, lại còn tranh đoạt tước hiệu quý tộc của anh, vua Henry đã lưu đày Robin Hood. Thưa các bạn, bây giờ xin hãy trả lời câu hỏi của tôi: các bạn muốn có lãnh tụ là người cháu của ngài Guy Gamwell là anh Robin Hood cao quý này không?
— Có! Có! - Các dân quê kêu lên, họ vui thích có được bá tước Huntingdon làm thủ lãnh.
Trái tim Robin Hood này lên vì vui sướng, như vậy là kế hoạch bí mật của chàng cuối cùng đã có hy vọng thực hiện được. Chàng cảm thấy tự hào, chàng tự biết mình xứng đáng hoàn thành nhiệm vụ mà tình thân ái của bạn đã dành cho mình. Sau khi đưa con mắt sáng chói nhìn đám người Saxons, chàng trật mũ ra, rồi tì tay lên cánh tay của Bé Jean, chàng nói bằng giọng cảm động:
— Thưa các bạn, tôi rất sung sướng thấy rằng các bạn nhận tôi làm thủ lãnh; tự đáy lòng tôi xin cảm ơn các bạn về việc này. Xin các bạn tin chắc là tôi sẽ làm tất cả những gì tùy thuộc tôi để xứng đáng với lòng quý mến và tình thân ái của các bạn. Tuổi trẻ của tôi có thể là một điều khiến các bạn lo sợ và hoài nghi, nếu như tôi không thận trọng nói với các bạn rằng tư tưởng tình cảm và hành động của tôi là một kẻ đã nếm mùi đau khổ, do đó là của một người thanh niên. Các bạn sẽ thấy ở tôi một người anh em, một kẻ đồng hành, một người bạn, một thủ lãnh trong những trường hợp tối khẩn thiết. Tôi biết rõ khu rừng này, là chỗ rồi đây chúng ta sẽ ở; tôi cam kết kiếm cho các bạn một nơi trú ẩn an toàn tại đó, và khiến cho cuộc sống của các bạn được sung sướng, thoải mái. Sự bí mật của chỗ trú ẩn này sẽ không bao giờ được tiết lộ cho ai biết, chúng ta sẽ là người bảo vệ của chính mình; cho nên cần phải tỏ ra rất kín đáo và thận trọng. Xin các bạn hãy chuẩn bị khởi hành, tôi sẽ đưa các bạn đến một nơi trú ẩn mà kẻ địch của chúng ta không thể nào đến được. Thưa các anh em Saxons thân mến, một lần nữa, tôi xin cám ơn sự tín nhiệm của các bạn, tôi sẽ xứng đáng với lòng tin cần ấy, tôi sẽ cùng chung với các bạn trong bất hạnh cũng như trong hạnh phúc.
Cuộc khởi hành được chuẩn bị xong ngay, vì bọn Normands chẳng để lại gì cho những kẻ lưu đày đáng thương.
Ba giờ sau, Robin Hood và Bé Jean hướng dẫn dân làng, đi vào trong một cái hang rất rộng ở ngay giữa khu rừng. Hang này, hoàn toàn khô ráo, trên trần có những khoảng hở lớn, khiến không khí và ánh sáng được tự do lưu thông khắp nơi.
Bé Jean nói:
— Anh Robin ạ, thực sự tôi là người cũng biết rõ khu rừng như anh, mà tôi cũng phải kinh ngạc về sự khám phá này, làm thế nào mà khu rừng Sherwood lại có thể có được một chỗ ở khang trang, tiện lợi như vậy?
Robin đáp:
— có lẽ hang này đã được những người Saxons lánh nạn ở thời vua Guillaume đệ nhất tạo nên.
Mấy ngày sau khi các bạn của chúng ta định cư trong rừng Sherwood, hai người thuộc nhóm này đi mua đồ tại Mansfeld trở về báo cho Robin biết rằng, một toán gồm năm trăm lính Normands vì không làm gì hơn được, đã phá hủy hết thành lũy của tòa nhà hiếu khách, là phủ đệ Gamwell trước kia.