Nhớ nắng
Một ngày, tự nhiên nỗi nhớ nắng cứ cồn cào. Đau đáu đến độ, tựa như việc vô tình rời xa một người bạn đã lâu lắm rồi. Để một ngày, tự nhiên nhớ đến lại dằn lòng, không hiểu bạn mình giờ này ra sao, thế nào, cao lớn hay gầy yếu, ào ạt mê say với đời hay tự kỉ góc tối thu lu...
Hà Nội một thời gian dài chưa có nắng. Thứ thời tiết ẩm ương đang độ cuối đông đầu xuân. Những ngày này Hà Nội không đẹp. Đừng hi vọng tìm đến một Hà Nội trơ trụi cành bàng hay lang thang phố cổ. Hà Nội giờ như người mới ốm dậy, xanh xẩm và gầy gò. Có vẻ như thứ nhựa sống âm ỉ đang được tụ bế để nảy nở vào những ngày xuân đúng nghĩa đầu tiên. Với tôi thì Hà Nội đẹp nhất vào những ngày đầu xuân, những ngày mà lộc non trên các vòm cây sẽ thắp lên thứ lửa cốm rất riêng của Hà Nội. Những ngày mà như Shinta từng nói với tôi, các hàng cây ở Hồ Gươm khoác cho mình dáng vẻ của loài cây hồ điệp, khi từng chiếc lá úp vào xòe ra như những cánh bướm mùa xuân. Tôi thích Hà Nội như thế, khi lần nào dừng xe trước đèn đỏ ở ngã tư Mai Xuân Thưởng nối sang Phan Đình Phùng, tôi lại có cảm giác chuẩn bị đi dưới một hầm xanh ngút mắt. Nó gần như là một “đại lộ diệu kì” của riêng tôi vậy. Đi dưới những con đường như thế, các hồi ức tìm về đẹp như mơ, và trong mình là biết bao hoài bão cũng như những niềm mơ ước mới. Tôi có thể không giỏi như Cindy để viết về Hà Nội, cũng không yêu Hà Nội theo cách rất riêng như Z, nhưng tôi hài lòng với chuyện, mỗi con đường mà tôi bước qua, không đơn giản chỉ là những vạch nối dài về địa lí, mà đó là những con đường của cảm xúc, của trái tim.
Lại nói chuyện nhớ nắng. Dường như có nắng, người ta tha thiết hơn, yêu đời hơn thì phải. Như một lần tôi từng viết gì đó về bản năng hướng sáng của con người. Thật vậy, chúng ta là loài sinh vật thèm thuồng và khao khát mặt trời nhất, hơn cả cỏ cây. Bởi chỉ khi tâm hồn được ấm áp thì những cảm xúc tích cực mới có cơ hội sống sót. Và vì thế, tôi nhớ nắng như điên, nhớ hơn cả một người bạn cũ, nhớ hơn cả nỗi nhớ một cô gái nào đó...
Có thể, vì tôi biết rằng đó là một nỗi nhớ có đích đến. Chẳng sớm thì muộn, nắng cũng sẽ về, trong niềm yêu thương và mong ngóng của biết bao nhiêu người, trong đó có tôi. Những tia nắng có thực trong đời. Và có lý hơn những nỗi nhớ vô cớ dành cho một vài cô gái, mà khả năng để có thể bên họ, cũng sánh ngang chuyện hoang đường.
Đêm qua tôi lại nằm mơ. Một giấc mơ cũ. Cảm giác đã nhẹ nhõm hơn, khi tôi không còn hốt hoảng mỗi khi tỉnh dậy. Thì ra mưa gió đời người cũng có hạn kì. Chẳng ai kiên trì nhấn chìm mình trong những chuyện buồn.
Lại dọn dẹp mình chờ những ngày nắng mới. Vào ngày nắng đầu tiên, tôi sẽ ngồi ở Tonkin, gọi hai cốc nâu đá nhiều sữa.
Hà Nội thực ra cũng bình thường thôi
Viết cho các bạn đang ở, hoặc đang xa Hà Nội. Để thấy là Hà Nội mình cũng bình thường thôi. Không có gì để mà nhớ nhung nhiều như thế.
Thực ra, người ta có nhiều cách yêu Hà Nội. Có người yêu Hà Nội vì những hàng cây, những mùa hoa. Có người yêu Hà Nội vì những con phố ngăn ngắn, ngăn cách nhau đôi khi chỉ bởi tấm biển đường. Lại có người yêu Hà Nội theo tình yêu của một con người chưa bao giờ đặt chân đến mảnh đất này. Có người yêu Hà Nội vì chỉ đến một lần trong đời. Cũng có người yêu Hà Nội vì những món ăn ngon.
Có quá nhiều lí do để yêu Hà Nội. Tôi tự hỏi một ngày, khi những mùa hoa cứ năm này qua năm khác lặp lại, khi những con phố được nới dài ra về không gian, khi đã một lần đến Hà Nội, hoặc khi những người biết làm ra các món ngon nhất ở Hà Nội này không còn nữa, người ta sẽ yêu thành phố của tôi vì điều gì?
Vì thế, tôi thích cách người ta yêu Hà Nội như yêu những kỉ niệm. Bởi dù thời gian có đi nhanh thế nào, kỉ niệm vẫn là điều gì đó thiêng liêng trong tâm trí mỗi người, mà không bao giờ mất đi. Tôi biết một người thích Hà Nội điên đảo vào những ngày mưa. Lúc đấy, anh ấy có thời gian cho một ly café hoặc vài ba ly rượu. Có chúa mới biết được anh ấy nghĩ gì vào những ngày như thế. Chỉ có vẻ, Hà Nội những ngày mưa hơi giống một cô gái đỏng đảnh, khó chiều. Mà đôi khi đàn ông vẫn thích điều gì đó ở những cô nàng đỏng đảnh...
Sau buổi café đêm rất vội với một cậu bạn, tôi có cơ hội nhìn lại thành phố của mình trong đêm mưa. Thực ra nó chẳng đẹp như thơ và mơ mộng như câu hát. Vẫn có những ngổn ngang gạch vữa, những vũng nước to oành xấu xí, những chiếc ô tô thô lỗ phóng đi như điên bất chấp các ánh đèn lẻ loi ngược chiều. Những quả mâm xôi nát bét sau mưa, gieo màu đỏ cực nhạt nhòa trên vài con ngõ, gợi dáng vẻ bẩn thỉu và thảm hại. Mà lại còn buồn nữa chứ. Cũng là dáng dấp đô thị, nhưng về cơ bản, Hà Nội đêm không sôi động bằng Sài Gòn.
Nên có thể, Hà Nội đẹp vì nơi ấy có nhà tôi ở, có những con đường tôi vẫn đi quen, có cả những cái tên với tôi đã thành yêu mến. Tôi chẳng kì vọng gì vào một thành phố thay da đổi thịt. Tôi vẫn tin vào một thành phố còn kẹt xe và còn ngập úng ít nhất trong nửa thế kỉ nữa. Tôi cũng không nghĩ rằng người ta sẽ đến với mảnh đất này vì một Hồ Gươm, Hồ Tây... hoặc một địa danh được chỉ tên abcxyz nào đó. Có thể người ta sẽ đến vì tò mò, vì một lời hứa, hoặc vì những kỉ niệm còn dang dở. Hoặc cũng có thể, trong nhu cầu đi và đi, người ta tick vào Hà Nội, chứ cũng chẳng có lí do gì đặc biệt.
Hà Nội nhiều khi buồn bã và xấu xí lắm. Cũng không mến khách lắm đâu. Thế mà tôi vẫn yêu, có vẻ hơi mù quáng. Bạn thì thế nào?
Hà Nội, tháng Chín, rất thu…
Hà Nội chờ
Tôi tỉnh dậy vào một sáng tháng Chín. Những cơn mưa có vẻ khiến Hà Nội trở nên buồn bã quá mức. Thỉnh thoảng, Hà Nội cũng buồn vài bận, như bản tính đỏng đảnh kiêu sa vốn có. Tôi nhớ lại có những ngày Hà Nội buồn quá mức. Ngày đầu tiên là ngày tôi nhận ra ông nội mình sẽ vĩnh viễn không còn xoa đầu cho tôi mỗi khi đi ngủ nữa. Đó là chuyện của bảy năm trước. Ngày thứ hai là khi tôi lặng lẽ, chẳng biết làm gì, nhìn người mình yêu thương rời khỏi nơi này để đến một phương trời khác. Đó là chuyện của bốn năm trước. Và ngày thứ ba thì cách đây hai năm, khi mối tình non nớt của tôi vĩnh viễn không thể thành hình.
Ồ, nói chuyện buồn vào một ngày cuối tuần, khi ai cũng chờ đợi những niềm vui chẳng phải chuyện hấp dẫn. Nhiều khi tôi tự hỏi, chúng ta có thực sự vui vẻ trong cuộc sống này. Cuối tuần, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn rủ café chém gió của bạn bè. Hình như, cứ đến lúc ấy, người người lại đổ ra đường để tìm niềm vui, gặp nhau để nói chuyện vui, ăn nhậu để vui, uống để vui< Sao niềm vui càng ngày càng xa xỉ ở cái đô thị ngày càng hẹp về lối đi và nghèo về văn hóa này?
Hình như trưa nay, tôi có cuộc hẹn với một cô gái chẳng còn mấy thời gian là rời xa Hà Nội. Hình như tối nay, tôi có cuộc hẹn với một chàng trai sắp lên đường đi London. Và chẳng bao lâu nữa, tôi cũng rời xa mảnh đất này, đi tìm kiếm cho mình những thử thách mới. Ngày tôi đi, Hà Nội có buồn không? Bạn bè có nhớ tới tôi như tôi đã từng nhớ rất nhiều người khác đã từ thành phố này mà ra đi không? Tự nhiên vang lên ám ảnh một giai điệu của Trịnh: “Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa…”
Những cơn mưa thì chưa bao giờ đủ sức nặng như những lời hẹn thề. Và những lời hẹn thề thì chẳng đủ sức nặng để níu những niềm tin, vững vàng như cách người ta quăng mỏ neo cho các con tàu dừng đỗ. Tuy nhiên, không vì thế mà tôi nghĩ, chúng ta cần trở nên đa nghi hay thực dụng hơn. Trái lại, tôi vẫn thích cách chúng ta đặt niềm tin cho ai đấy, tin vào bất kì điều gì đấy mà cảm xúc mách bảo. Dù nhận lại là thất vọng, là sụp đổ... nhưng nếu không biết cách cho đi niềm tin, thì làm sao có lại được niềm vui...
Như sáng nay khi nhắn tin cho em, tôi đang rất vui, vì tìm lại được cảm giác cân bằng thực sự. Hoặc vì tôi thấy cần thiết phải vui vẻ để không tự nhấn chìm mình trong một ngày Hà Nội rất buồn. Và em biết không, phần nào đó, tôi cũng gửi cho em một chút niềm tin. Rằng dù mối quan hệ chưa sáng rõ, nhưng tôi tha thiết, mong em sẽ đừng đi đâu cả. Cứ ở đó, và yên lặng nhìn tôi, đi qua cuộc đời vốn lắm lối và nhiều chuyện oái oăm này.
Tôi vẫn chờ đợi những cơn gió lạnh thổi về từ phương Bắc. Chờ đợi những tối lên cầu ăn ngô nướng cùng Lê. Chờ đợi một tối mùa đông ở Nguyễn Khuyến cùng Zest. Chờ đợi hạnh phúc, một ngày nào đó, sẽ mang yêu thương và niềm háo hức được yêu thương trở về với tôi, sau quãng thời gian dài đánh mất. Tôi cứ tha thiết, chờ đợi và chờ đợi...
Và tôi cũng sẽ chờ đợi những người thân yêu từ phương xa trở về, mang theo đầy ắp những câu chuyện kể. Và mang theo cả những giá trị sống được thử lửa bởi thời gian...
Tự nhiên, tôi thấy mình chẳng phải người thiếu kiên nhẫn như tôi từng biết. Mà là cả một sự miệt mài. Miệt mài chờ đợi, yêu thương, khát khao và mong mỏi.
Viết vu vơ thôi, phần nhiều dành cho những người tôi yêu mến sắp rời xa nơi này.
P/s: Nếu có thể, tôi muốn rủ Zest làm một chuyến phương Bắc để tìm cảm xúc viết. Hoặc bay vào Sài Gòn cùng Thảo Đỗ. Mong muốn cũng giản