← Quay lại trang sách

CẢM THỨC MÙA Từ một ngày gió mùa

Tôi rất thích những ngày chuyển mùa được báo hiệu bằng một cơn gió Đông Bắc. Như hôm nay. Buổi sáng, bầu trời xám xịt, kéo theo từng cơn gió mang đám bụi thốc nghiêng ngả. Dự đoán về một cơn mưa kèm theo cái lạnh đầu mùa trở nên sai toét chỉ sau mười lăm phút. Trời bỗng sáng trở lại, bỗng đẹp trở lại, nắng lại vàng và gió lại miên man. Vài người tinh ý nhận ra rằng đó là một loại dấu hiệu. Rằng mùa đông đang về. Rằng giá lạnh, rét căm căm và mưa ướt lòng người đang về. Và rồi rất có thể dòng kí ức kia, ngọt ngào hay cay đắng, chảy về từ miền nào xa vắng hay hoang hoải như bờ sông một ngày cuối thu, cũng sẽ về... Điều ấy khiến tôi ngần ngại. Có vẻ như không phải sự trở về nào cũng được chào đón.

Thời điểm này của năm ngoái, có lẽ tôi cũng từng kinh qua ngần ấy thứ cảm xúc như thế. Buồn man mác khi mùa đông về, nhớ tới một vài người khi đi qua từng ấy con phố quen, trải qua từng ấy buổi hẹn để mua một trận vui cho những ngày ảm đạm. Điều ấy khiến tôi chợt nghĩ, rằng rất có thể ám ảnh thời gian đang sải những bước rất nhanh, lại không đáng sợ bằng sự lặp lại của một chu kì cảm xúc không khi nào thay đổi. Đó là khi bạn nhắm mắt và mở mắt, tỉnh dậy và lên giường với ngần ấy thứ quẩn quanh trong đầu.

Lúc này trời bắt đầu xám dần. Một mùa đông lại về, trong tiếng thở dài của không ít những tâm hồn cô đơn. Trong lúc mẹ tôi tranh thủ những cơn nắng cuối mùa, mang đống quần áo và chăn ra phơi từ mùa đông năm trước. Trong tiếng cười hạnh phúc của vài người bạn đã đi được kha khá quãng thời gian cuộc đời và tìm thấy cho mình một nửa ấm áp.

Mùa đông này, tôi muốn làm nhiều thứ quá. Muốn được gặp lại những người bạn cách nhau tới hàng múi giờ. Muốn được ngồi café cùng một cô gái được tôi đưa vào list phải-ngồi-cùng-nhau-ít-nhất-một-lần-trong đời. Muốn hoàn thành cuốn sách mình đang viết dở. Muốn được ngồi cạnh cô gái tôi yêu, nhìn một ngày lặng lẽ trôi qua trong niềm vui giản dị và nho nhỏ. Muốn được cùng ông anh tôi yêu quý chiêu nốt cái quãng đời độc thân bằng những cuộc rượu và những bản tình ca.

Thế nên tôi này, tôi đừng buồn bã nhiều như thế nữa, đừng để lòng mình hoang tàn như một mùa đông. Ngay cả trong chính giá lạnh của trời đất, cũng hãy tự mình làm ấm thêm bởi lòng người. Và ngay trong thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời, thì hãy nhớ rằng vẫn luôn có lý do để người ta sống và hi vọng. Như trời đất vậy, cứ hết mùa đông là sẽ tới mùa xuân.

Ừ, thì ai cũng có vài niềm hi vọng nhỏ nhoi vào những mùa xuân của cuộc đời...

Viết cho tháng Tư

Đã từng lỡ hẹn với cô gái “Nếu em là tháng Ba”. Tính hay lần khất nên cứ nợ cô gái từ năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác. Nợ lâu quá nên chẳng biết trả thế nào và trả cách nào, cũng không dám hứa trước. Chỉ biết là thật khó để nhờ cảm xúc của người khác, nhờ câu chuyện của người khác mà viết nổi một cái gì tử tế và nên hồn. Thực ra, thích cái tựa “nếu em là tháng N(n)ăm hơn”. Để chữ “n” thì nó có nghĩa là thời gian chung chung, để “N” thì có dụng ý. Chẳng mấy chốc mà đến ngày Đám cưới tình yêu. Nhanh điên đảo!

Xen giữa hai tháng đấy là tháng Tư. Tháng Tư dịu dàng. Chưa năm nào tháng Tư cho phép để lọt bất kì thứ cảm xúc yêu đương nào vào cả. Chỉ đơn thuần là tháng của bạn bè, tháng của những chuyến đi. Tháng của mỗi tối dài qua phố, mỉm cười nhận ra ánh đèn đường về nhà. Tháng Tư năm nay nhiều gió và có những tối lạnh thật sự. Thích mê được cảm giác ngồi sau xe một đứa bạn nào đấy, dang hai tay thật rộng. Như là muốn được bay lên.

Tour gia sư hai tuần kết thúc. Học trò hai tuần bước vào kì thi với nhiều tự tin hơn. Hi vọng mọi thứ sẽ ổn!

Cơn mưa tháng Tư đầu tiên mình bị dính đòn là gần nửa đêm. Thói quen về muộn không chừa từ hồi trước. Cứ vừa đi vừa mong cái đường rút ngắn lại, mắt nhòa những nước và chả nhìn thấy gì. Về bật ngay Thành thị nghe, văng vẳng “Về tìm con phố ấy có người thân, tìm lại đêm tháng Tư mưa dầm...“

Tháng Tư còn là những tối bắt gã bạn thân làm xe ôm chở đi lòng vòng. Là một buổi hẹn hò bạn cũ café hát hò. Là cô gái hát “Hoang mang” và ánh mắt nhiều ám ảnh. Là những cuộc hẹn vô duyên đến kì lạ, chẳng bao giờ gặp được nhau. Là khẽ đau khi nghe chị bạn hỏi: “Tìm lại được cảm xúc chưa em?” Yêu thương và những sự quan tâm đôi khi cũng làm mình đau được.

Sắp hết tháng Tư rồi, quãng thời gian chững lại vô cớ rồi cũng qua. Rồi lại đi xa, lại có những học trò khác, lại mê mải sống quãng thời gian mà mình thuộc về. Coi như đánh dấu một cái để sau này nhìn lại mà cười với nhau...

Nghe Vài lần đón đưa - Đi ngủ.

Dành cho tháng Bảy

Vài điều trước khi tháng Bảy qua đi, dành cho những tháng Bảy khác sẽ đến trong đời.

Đừng hứa sẽ bên nhau mãi mãi. Chỉ cần ở cạnh nhau thấy yên bình, thì là một giờ, một ngày hay một tháng cũng đã là hạnh phúc. Tôi thấy được gặp gỡ nhau trong đời là duyên, nhưng được cạnh nhau là phúc phận. Hãy an nhiên tận hưởng điều đó. Cho đến khi nào còn có thể.

Đừng thích hư danh. Tôi biết có nhiều người vẫn ham hố những thứ phù phiếm như ảo tưởng về quyền lực, xuất hiện ở hàng ghế đầu những cuộc hội họp mà có lẽ cả ông bà bố mẹ họ cũng không hiểu vị trí ấy để làm gì. Tôi thấy trong mắt vài người sự đam mê quyền lực tới bệnh hoạn. Và tôi lo vì chuyện ấy.

Đừng quên những người đã xử tốt với mình. Câu chuyện vắt chanh bỏ vỏ mà tôi vẫn nghe thấy hàng ngày. Hãy tri ân cái gốc của bạn. Và những người đã tốt với bạn. Lòng tốt đáp đền, đó là điều tôi vẫn luôn nghĩ đến.

Đừng nghĩ mình kém cỏi. Nhờ nghĩ mình luôn có một ưu thế nhất định, người ta mới vững tin để làm được điều có ích. Hôm nay một cô em gái nói với tôi điều đó. Sự sợ hãi năng lực, hãy biến nó thành động lực để mình chạy về phía trước. Nhưng dù sao biết sợ hãi cũng tốt. Nó hơn nhiều những người chỉ ảo tưởng về bản thân mình.

Đừng nôn nóng. Hãy kiên trì nếu bạn chỉ là người mới bắt đầu. Tự nhiên nhớ đề thi Văn năm ngoái, người nôn nóng thì ham muốn thành tích, người kiên trì thì tạo nên thành tựu. Tôi dành cái này cho những em cộng tác viên của mình và cả tôi nữa. Hãy cứ bước từ từ.

Đừng sợ hãi những chuyến đi xa. Tôi ngài ngại nhìn thấy những người lười dịch chuyển. Nếu cuộc sống chỉ mãi là những cung đường quen, gặp ngần ấy khuôn mặt, lặp lại từng ấy cảm xúc... bạn có nghĩ là mình đang sống không? Hay bạn chỉ tồn tại?

Đừng giữ lâu cơn nóng giận. Nó như thuốc độc vậy. Sẽ giết bạn từ từ.

Đừng ngóng theo hạnh phúc của người khác khi hạnh phúc của bạn mới là điều quan trọng.

Và đừng sống lâu với quá vãng, hãy để quá khứ được trôi đi theo đúng tuyến tính thời gian của nó. Mấy người ngược dòng thời gian mà thành công được đâu.

Và, bạn ạ, những người bạn của tôi, nếu đã kiên trì mà đọc đến đây, thì cũng đừng tin những gì tôi nói nhiều quá. Tôi tào lao í mà.