← Quay lại trang sách

Mùa thu, tôi hai mươi hai

Tôi quay lại Hà Nội vào những ngày rất đẹp của mùa thu. Chuyến rong ruổi hai ngày bằng xe máy với gần năm trăm cây số gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực. Ngay cả khi trở về thành phố thân quen này lúc đã rất muộn, tôi hồ như quên mất cái cảm giác của những trận gió đã bắt đầu chuyển sang hơi hướm lành lạnh.

Tôi không ngần ngại khi thừa nhận đây là mùa mình rất yêu. Yêu từ khi những bông cúc vàng theo chân những người bán hoa mang mùa thu vào thành phố. Yêu cả cái cách vào một chiều rất muộn, tôi có thể chọn một quán cao, nhâm nhi một ly café và nhìn về phía dòng người xuôi ngược.

Mùa thu là một mùa cho phép con người ta được lãng đãng.

Không hẳn bởi khí trời, không hẳn bởi những cơn gió dìu dịu, dễ đưa mình vào giấc ngủ. Mà mùa thu là mùa của sự chuyển giao. Chuyển từ mặt trời oi ả mùa hạ sang mặt trời dịu êm của mùa đông. Chuyển từ cơn gió nam mát mẻ sang trận gió bấc ào ạt lạnh lùng. Chuyển vùng kí ức từ náo nhiệt ồn ào sang tĩnh tâm yên lặng.

Và vì dễ bị mất phương hướng trong bước chuyển giao ấy, mà con người dành sự lãng đãng để giấu đi các nỗi buồn cô lẻ, ủ ấp thêm hi vọng về hạnh phúc, và thêm yêu mến cuộc đời từ các góc khuất mệt nhoài sau một ngày vất vả chăng?

Tuần vừa qua là một tuần có nhiều biến động. Cơ hội, thử thách, những chuyến đi, cả các cảm xúc yêu thương dịu ngọt mới nhen nhúm... Tôi nghĩ mãi và nhận ra, chẳng tuổi trẻ nào là vô nghĩa. Có thể, nhiều lúc tôi chán nản, nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi và sống cuộc sống không nhiều mục đích. Nhưng chẳng có gì vô nghĩa. Như cái cách mà Sky đã nói, ngay cả bản thân sự vô nghĩa và trống rỗng, ta cũng có thể học được điều gì đó. Hoặc nó mang tới cho ta điều gì đó.

Có thể như dấu lặng trong điệp khúc.

Có thể như khoảng trống cần thiết để người ta tìm cách đổ đầy những cảm xúc tích cực.

Và tôi nhận ra, chưa bao giờ mình yêu mến tuổi trẻ của mình đến vậy. Không phải chỉ vì chẳng tuổi trẻ nào vô nghĩa. Mà tôi thấy được, dù vô tình hay hữu ý, từng ngày sống là từng ngày tôi bồi đắp thêm cho tuổi trẻ của mình.

Là những chuyến đi đến vùng đất mới, để thấy từng mảnh đất là từng ấy linh hồn.

Là những người bạn, mới có cũ có, thân quen có mà xa lạ cũng có.

Là những giây phút trầm mình lại, để thấy rằng, dù có rất nhiều thứ chẳng bằng bạn bằng bè, nhưng luôn biết nhìn cuộc sống với những tầng sâu nhất mà nó ẩn chứa.

Là rất nhiều những người mến yêu...

Mùa thu này, có lẽ tôi sẽ có rất nhiều thứ để lựa chọn. Những tối lên cầu, hóng cái lạnh từ những cơn gió chuyển mùa mà trông về phương Bắc. Những sáng dậy sớm mua hoa. Lang thang những con đường tôi đã đi cả hàng vạn lần. Hoặc ra quán quen, ngồi uống và nói chuyện với người anh tôi rất đỗi yêu quý. Cũng có thể, tôi sẽ tắt điện thoại, chọn nghe các bài hát cũ của Edith Piaf và nhung nhớ về một ai đó.

Có thể, tôi đã biên tập lại một số ước mơ của mình. Nhưng một ngày như hôm nay, tôi nhận ra chưa bao giờ mình lại khát khao sống, khát khao yêu thương đến thế.

Và dù có trong hoàn cảnh tăm tối nhất của cuộc đời, chỉ cần bạn còn khao khát và yêu thương, là bạn còn tồn tại.

Vĩnh cửu và xanh mãi.

Như cách mùa thu viết một vài bài thơ lên những chiếc lá cây...

Bao giờ cho đến mùa đông

Nghe đài báo ngày mai Hà Nội lạnh. Cũng chỉ là cái lạnh ngắn ngày của các đợt khí, chờ dịp cuối năm, lại từ phương Bắc tràn về. Một cái lạnh rất nửa vời, nhưng không đáng ghét. Bởi rất có thể đó là thứ tín hiệu báo mùa đông năm nay sẽ về, cũng như cái cách mỗi khi loài chim báo bão lại chao nghiêng trước cơn gió lớn.

Tối nay, trong lúc ngẫu hứng chọn nghe một số bài hát đã không còn mới nữa, tình cờ giai điệu của Bao giờ cho đến mùa đông vang lên. Câu chuyện trong bài hát không mới, người con gái chờ đợi chàng trai yêu thương của mình sẽ về, trong giá lạnh mùa đông. Nhưng giai điệu thì đầy ám ảnh. “Gạt đi nước mắt, ướt trên mi em cười... anh sẽ về... anh sẽ về.” Ừ, có thể chàng trai sẽ về hoặc không, nhưng cô gái “ngốc nghếch” kia luôn chờ đợi. Và có thể rất nhiều mùa đông nữa sẽ đến, rồi sẽ qua...

Tôi không đánh giá cao cô gái trong bài hát. Thậm chí đó là một niềm tin hơi mù quáng và gì nhỉ, như tôi đã nói, ngốc nghếch. Nhưng thâm tâm, tôi mong chàng trai sẽ về. Tôi không thích sự chờ đợi, bởi tôi biết sẽ thật tốn thời gian và đặc biệt là vô ích nếu kết quả không như tôi mong muốn. Nhưng tôi hiểu, phải chờ đợi, thì ta mới biết được kết quả.

Vì bản thân trong cuộc đời mình, tôi đã biết bao lần phải chờ đợi, dù tôi chẳng thích.

Chờ đợi cô bạn sửa soạn cho chuyến đi chơi. Con gái luôn lề mề trong chuyện ấy. Dù có càu nhàu, thâm tâm tôi cũng hiểu, cô ấy muốn xuất hiện bên tôi thật đẹp.

Chờ đợi lũ nhóc đặt thêm câu hỏi cho một bài giảng về truyền thông ở một tỉnh xa tít miền núi phía Bắc. Dù giờ giảng có kéo dài thêm nhưng tôi biết, có thể các em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để gặp lại tôi và đặt những câu hỏi như thế nữa.

Chờ đợi phản hồi từ phía biên tập cho mỗi bài viết của mình. Thời gian dài đủ để đảm bảo họ đã làm việc nghiêm túc và công tâm.

Chờ đợi đứa em họ thắt dây giày mỗi buổi sáng đến trường. Dù có thể sẽ phải đi nhanh hơn, nhưng cảm giác thú vị khi thấy một chú nhóc có ý thức “tự lực” từ rất sớm là điều không bàn cãi.

Chờ đợi cô gái mình yêu quý tan lớp học tối, ra lấy xe đi về. Thực ra kể cũng hơi ngớ ngẩn nhưng thời điểm đó, chúng tôi đã chia tay. Tôi thường ngồi ở bến bus, nhìn sang phía lớp cô ấy học. Chờ cô ấy lấy xe, đi cùng về một đoạn, tôi mới yên tâm ra về.

Còn nhiều sự đợi chờ khác nữa.

Nên có thể, dù rất thích mùa đông, tôi cũng sẽ chẳng mong nó về một cách vội vã. Dù ngày ngày vẫn ngóng từng cơn gió bấc, nhưng tôi sẽ kiên nhẫn đợi. Te bảo, lúc nào cũng sẽ có quà cho người biết giá trị của sự đợi chờ. Một vài sự việc gần đây trong cuộc sống làm tôi thêm tin vào điều đó. Có lẽ vì thế mà tôi vẫn đang chờ đợi. Chờ đợi mùa đông sẽ đến trong thành phố, để nỗi thèm hơi ấm nhắc tôi đừng sống cách xa mọi người. Chờ đợi những điều kì diệu sẽ đến, nếu tôi sống xứng đáng với chúng. Và chờ đợi một ai đó sẽ xuất hiện trong đời. Vì bản thân việc yêu và được yêu đã là một điều quá đỗi ngọt ngào. Lúc nào tôi cũng tin như thế. Rằng luôn phải chờ đợi. Nhất là trong tình yêu.

Mùa đông cũng biết hát tình ca

Tôi bắt đầu nhận ra hơi hướm mùa đông về từ đợt gió mùa cuối tháng Mười. Thời khắc giao mùa luôn được ghi dấu bằng kiểu thời tiết điển hình: Ngày rất nắng và đêm thì rất lạnh. Mùa thu đang cố sải những bước đơn độc cuối cùng, trước khi nhường hẳn cho cái lạnh giá của mùa đông. Từ ban công nhà mình, mỗi buổi chiều, khi trời trở nên tối nhanh hơn, khi màn sương mỏng bắt đầu hiện hữu, khi mọi người vội vã trở về sau một ngày tất bật... và cả khi nhận ra chỉ một tấm áo mỏng không đủ giữ ấm mình, tôi nhận ra mùa đông. Háo hức, say mê và cả phút bối rối rất điển hình khi lâu lắm mới được tái ngộ một người bạn cũ.

Mùa đông sẽ về cùng những trận gió từ phương Bắc. Và thành phố tôi yêu có thể chỉ run rẩy trong chốc lát, trước khi khoác cho mình tấm áo ấm từ những ánh đèn đường, từ những quán hàng nghi ngút khói, từ những chiếc khăn len ấm áp mà người ta quàng lên nhau đầy yêu thương. Hình như, cũng vì thế, mà chưa bao giờ tôi cảm giác lạnh lẽo khi bước chân trên những con đường thân quen đến lạ. Bởi mùa đông là thời gian dễ dàng nhất cho sự đồng cảm, khi mà chỉ một nụ cười hoặc sự hạnh phúc lấp lánh trong từng ánh mắt, cũng đủ ấm lòng. Và cũng là mùa dễ hài lòng nhất, khi chỉ một chén trà nóng, hay gói hạt dẻ thơm lừng đều có thể làm quãng đường trở về bớt dài và lạnh...

Tôi thích chọn cho mình một chỗ đứng trên cầu Long Biên, hít hà cái lạnh, dõi mắt về phía xa, phía có những ánh đèn, dòng người nối nhau hối hả, và cả phía mà dòng sông cũng lấp lánh như ẩn chứa một vài niềm vui khó hiểu. Thảng hoặc, chuỗi âm thanh huyên náo bị cắt ngang bởi tiếng còi của những đoàn tàu, đi và về phương Bắc. Lần nào tôi cũng bị cái âm thanh ấy mê hoặc, như thể tôi nhìn thấy chính tuổi trẻ của mình qua hình ảnh những đoàn tàu ấy. Cứ mải miết đi về phía trước, dù có thể được dẫn lối bằng vô số khát khao và ước vọng nhưng chưa bao giờ quên đường về...

Dạo này, tôi rất thích nghe một bài hát, chỉ bởi nó có một câu khiến tôi phải suy nghĩ: “Mùa đông không biết hát những bài tình ca, biết yêu…”

Thế mà, chừng như tôi đã nghe được rất nhiều khúc tự tình của mùa đông. Đó là khi một ngày sắp tắt, mọi người hối hả về nhà cho kịp bữa cơm ấm áp. Đó là tiếng lách tách trên những bếp ngô nướng vỉa hè chẳng thiếu bao giờ. Đó là cảm giác thong thả dạo bộ qua vài con phố, rét căm căm nhưng vẫn chen bằng được để mua lấy một que kem. Và đó cũng chỉ đơn giản là nghe thấy tiếng chuông nhà thờ mà thấy thật yên bình, khi một ngày sắp tàn...

Có thể những thương yêu chưa bao giờ chấm dứt của tôi và cả mùa đông mà tôi thân thuộc đến từng hơi thở, sẽ qua... Nhưng ai dám chắc một điều, mùa đông không biết hát tình ca?