← Quay lại trang sách

Nhảm tháng Mười hai

Một sáng, tỉnh giấc trên chiếc giường ấm áp, bạn bật máy và check các thông tin quan trọng. Thế rồi, đập vào mắt bạn là các cập nhật mới toanh về bạn bè. Mới thế mà tự nhiên cũ. Tự nhiên bạn thấy, buồn sao mà buồn, sao ai cũng khác quá đi.

Sao cô bạn nhỏ xinh ngày xưa chơi cùng bạn vẫn mày tao chí tớ, vụt cái còn chưa đầy mười ngày đã cưới chồng. Ngồi nói chuyện với nhau, bạn thấy trong mắt cô ấy, sự háo hức, hứng thú... nhưng cũng mệt mỏi và âu lo. Bạn vẫn đùa với cô ấy rằng mẹ bạn rất vui khi có con dâu như cô ấy. Nhưng giờ thì cô ấy chuẩn bị làm con dâu... nhà người khác. Bạn thấy buồn quá đi. Không phải vì bạn đã để hụt ứng viên con dâu tiềm năng cho mẹ bạn, mà bạn chạnh lòng khi thấy bạn mình đã đi lấy chồng. Cái cụm từ mà theo cô gái mô tả là sẽ mang tới rất nhiều điều vất vả, chứ không sung sướng như người ta nghĩ. Rồi tới lượt bạn của bạn chạnh lòng. Sau này quyết đẻ lấy thằng cu, làm con gái khổ lắm. Bạn cười. Trời, làm con trai cũng khổ lắm chứ bà ơi. Làm con người là khổ rồi, sinh ra đã định vậy. Biết làm sao...

Rồi bạn lại gặp một cô gái khác. Người mà đã định sẵn là sinh ra không dành cho bạn. Tức là dành cho cơ số các bạn khác. Bạn lại bị buồn vì không có được cô ấy. Nhưng bạn lại có thể vui ngay vì bạn có được ở cô ấy những thứ mà người khác không có được. Các chia sẻ thầm kín, câu chuyện tình yêu... và bạn hiểu ngay một điều là, khi yêu mới là khi người ta giấu lòng với nhau nhiều nhất. Khi người ta cố gắng giữ kín những điều mà họ biết chắc rằng, khi tình yêu đi qua, người cũ có thể vì chuyện đó mà làm ta đau. Bạn sướng như điên, vì ngày xưa khi yêu bạn giấu ti tỉ thứ. Nhưng cũng buồn như điên, có khi vì thế mà nhanh xa nhau.

Rồi bạn ngồi nói chuyện với một thằng bạn cũng đang ế chổng vó như bạn vậy. Bạn và nó ngồi hồi tưởng lại quãng đời tươi đẹp, khi bạn và nó ở trong một hội các chàng trai độc thân, lạc quan về cuộc sống và dành cho nhau rất nhiều thời gian. Nhưng chả nhẽ cứ bắt chúng nó độc thân mãi? Bạn, cả nó đều giật mình. Rồi cả bạn và nó cũng sẽ tìm thấy một ai đó trong đời. Làm sao bắt được tụi con trai nhạy cảm và tinh tế? Cái điều mà tụi con gái có khi còn chưa làm được. Bạn đành chúc thằng bạn bạn và cả bạn may mắn. Rồi bạn thở dài. Là mùa Giáng Sinh thứ hai bạn cô đơn...

Nói chuyện thiệt hơn làm gì khi ngay cả thằng bạn rất thân của bạn, một ngày cũng có thể đá tung đít bạn cho những mối quan tâm khác. Bạn tặc lưỡi, trời, cái thằng ngày xưa chơi được dễ sợ, thế mà giờ này... Nhưng bạn lại phải nghĩ cho nó, khi cuộc sống của nhau mỗi ngày một khác. Bạn hi vọng gì khi người ta cứ ở bên bạn mãi được? Con người chứ có phải món đồ chơi đâu? Mà từ bé đến giờ, bạn đã bao lần đánh mất những món đồ chơi mà bạn yêu quý?

Chẳng trách được bạn bè nay đã khác xưa, khi hình như bạn cũng đã khác xưa quá nhiều.

Lỗi hẹn với tháng năm

Buổi sáng tháng Mười hai đột nhiên thiếu nắng, báo hiệu một cơn mưa sẽ đến bất kì lúc nào. Thường thì kiểu thời tiết này khiến Hà Nội vụt trở nên ảm đạm, như một người mang nặng ưu tư. Thành phố bước vào mùa đông, những gương mặt người cũng vụt trở nên vội vã. Tháng cuối năm, làm gì cũng hối hả. Để kết thúc một năm trong bình yên.

Vừa trở về từ Mộc Châu, tự nhiên, tôi nảy sinh cảm giác sợ người. Nỗi sợ hãi rất đâu đâu. Nhiều người quá cũng sợ. Sợ những gương mặt tưởng như thân quen. Sợ cách người ta làm nhau đau. Và sợ cả một buổi chiều muốn về nhà rất mau mà không sao đi được. Vì lắm quá con người. Ồn ào bất tận. Chen lấn từng khoảng trống để ngoi lên phía trước. Những lời nói tục tằn. Ở Mộc Châu thì không thế. Người ta có quyền thảnh thơi nằm trên sườn đồi, chờ mặt trời hững hờ xuống núi. Người ta có quyền hét một điều gì đó thật to (kiểu như “Anh yêu em” chẳng hạn) mà không sợ bị các ánh mắt dò xét. Và người ta có quyền hít hà cái không khí rất đỗi thanh sạch của một sớm tinh mơ nơi cao nguyên ấy. Tất cả bình dị nhưng ấm áp. Ngay cả trong cái cách con người đối đãi nhau. Những chàng trai cô gái hiền lành, uống rượu rất khỏe nhưng tuyệt nhiên không biết cách buông những lời thô lỗ cợt nhả. Những con người lấy việc giúp đỡ người khác là niềm vui. Những điều ấy, Hà Nội hiếm hoi khó kiếm.

Các chuyến đi, xét cho cùng, cũng là một cách thay đổi không gian sống, để ta vừa trân trọng, lại vừa yêu quý những vùng miền mà ta sẽ ghé qua không nhiều lần trong đời. Trở về với thực tại, cuộc sống luôn khắc nghiệt hơn thế nhiều. Và vì thế bình yên là điều khó kiếm. Như một câu hát, có bình yên nào không xót xa...

Tháng cuối năm là thời điểm cho người ta được phép nhìn lại nhiều thứ. Những điều đã xảy ra, các gương mặt ta lướt qua trong năm rồi, các mối quan hệ... Với tôi, nhiều khi đó là một quãng thời gian xa xót. Tôi luôn có mặc cảm, dường như mình đã bỏ lỡ một điều gì đó. Một lời hẹn với tháng năm chăng? Hay một lời hứa về sự thương yêu không ràng buộc? Hoặc các cơ hội và duyên may sẽ không ghé lại lần thứ hai trong đời? Tôi đã làm mất đi nụ cười của một ai đó, bỏ quên những niềm đau mà mình vô tình gây ra cho những người tôi trân quý? Hoặc tôi đã không đi trọn vẹn những con đường mà mình đã đề ra? Tôi đã hờ hững để niềm mê say của mình bỏ đi đến một chân trời xa lạ? Hay đam mê những thứ làm cho tôi trở thành một con người mà tôi khó có thể hình dung ra?

Nếu như mọi lỗi lầm đều sẽ được thứ tha, tôi hi vọng mình được tha thứ. Vì đã không ít lần lỡ hẹn với tháng năm...

Mưa. Mùa cũ. Sự sợ hãi gương soi. Ai cũng phải thở

Hà Nội rất buồn. Nỗi buồn sũng nước. Những ngày đầu xuân bao giờ cũng bắt đầu như thế. Nhịp điệu cuộc sống sau Tết chẳng đủ hối hả. Người chỉ muốn nằm dài. Đọc sách. Chờ những ngày tạnh ráo. Nếu có mặt trời chắc mọi thứ sẽ ổn hơn.

Mùa cũ, ngồi nói với bạn những câu chuyện cũ. Thế mà rất vui. Kiểu không uổng một ngày ra đường dù ướt nhẹp vì mưa phùn. Thấy chúng mình khôn lớn nhanh quá. Rồi sẽ già đi. Có lúc nào đó, khi nhớ lại những gì của ngày hôm nay, chúng ta còn nhớ. Bao giờ sẽ còn ngồi lại bên nhau? Để tôi nói với bạn, rằng điều bạn nói với tôi chiều nay, khiến tôi thấy ấm áp, như nhìn thấy mặt trời những ngày sau mưa vậy.

Có vẻ rồi ai cũng sẽ sợ hãi gương soi. Chẳng phải vì chuyện dung nhan. Thường thì người ta sợ già đi, hẳn thế. Mà còn sợ hãi úa tàn và lặp lại nhàm chán. Có phải lại nhìn thấy tôi của năm trước, vài năm trước, hay nhiều năm về trước? Chẳng có gì thay đổi cả.

Ai cũng phải thở. Chúng ta có thể yêu quý, thù ghét, thân quen hoặc xa lạ nhau, nhưng điểm chung cuối cùng vẫn là cùng hít thở dưới một bầu trời.