← Quay lại trang sách

Nhìn bóng mình mà đi

Hầu như anh không còn nhớ nổi những ngày như sáng hôm nay nữa. Có vẻ như nó đã xuất hiện quá nhiều lần trong đời. Đó là những ngày u ám, thiếu mặt trời, lạnh lẽo và cô đơn. Đó là những ngày anh hiểu mình thực sự cần một ai đó trong cuộc đời để làm bạn, để thương yêu, và để cùng nhau làm vài điều gì đó nhỏ nhoi thôi, nhưng ấm áp.

Thật lạ lùng, anh đã sống qua những ngày như thế. Những ngày mà anh gọi đùa là nhìn bóng mình mà đi. Khi anh thấy hoàn toàn bế tắc với cuộc sống của bản thân, và khi anh còn không đủ dũng cảm đương đầu với những lỗi lầm mình từng mắc phải. Đó là những ngày u tối, trốn chạy và hèn nhát. Những ngày mà chỉ việc nhìn thấy mình trước gương cũng nảy sinh cảm giác chán ghét vô cớ. Anh đã từng sống những ngày như thế...

Vậy nên, đừng thắc mắc khi đôi lúc anh hoài nghi và khó chịu. Anh mới chỉ bước ra từ con đường cũ, những bước đầu tiên. Cả cuộc sống tươi mới và những mục đích sáng rõ của cuộc đời, tất cả đều mới mẻ. Phải mất thời gian để làm lại mọi thứ từ đầu. Như con người từ bóng tối nhận thấy ánh sáng, bao giờ cũng bị chói mắt. Nhưng dần rồi sẽ quen. Giống như đa phần muôn loài, con người cũng có bản năng hướng sáng. Anh nghĩ mình chỉ đang dần lấy lại bản năng ấy mà thôi.

Cả với tình yêu. Anh không đếm được những cơ hội mình từng bỏ lỡ trong cuộc đời, khi vẫn còn tha thiết với một người sẽ chẳng bao giờ cho anh cơ hội. Nghe có vẻ phũ phàng nhưng thực tế, yêu cũng là một kĩ năng. Mà anh thì càng ngày càng quên đi ít nhiều những bài học về kĩ năng ấy. Để yêu thương một ai đó, chăm sóc họ, và cho mối quan hệ được dài lâu. Anh cứ mò mẫm từng chút một. Rồi chán chường, uể oải... Rồi lại làm lại... Đã có lúc, tất cả những cô gái anh từng gặp khiến anh hồ nghi về cái gọi là một mối quan hệ vững chắc. Tóm gọn lại, chắc chắn anh không phải là một người tha thiết quá nhiều với tình yêu. Nhưng lại có nhu cầu được ai đó yêu tha thiết.

Thế nên, đừng đến một ngày, em nói với anh rằng em đang khóc. Anh vô cảm và không biết làm gì với nước mắt con gái đâu, thực sự đấy. Dù anh biết đó là thứ quý giá mà chúng ta chẳng nên dễ dãi cho đi. Nhưng phần nhiều, việc quen biết quá nhiều cô gái mạnh mẽ, hoặc tỏ-ra-mạnh-mẽ, khiến anh không còn cảm giác trước nước mắt nữa. Nếu không muốn nói đến sự thờ ơ và lạnh lùng. Một ngày, em nhận ra anh quá khó hiểu và phức tạp, chẳng dịu dàng và tinh tế như những chàng trai em ao ước. Một ngày, em mệt mỏi vì anh...

Nhưng cũng có thể một ngày, có một chàng trai ngồi xuống cạnh em, dịu dàng cầm lấy tay em và nhìn sâu vào mắt em. Một chàng trai chỉ có gia tài là sự hão huyền và cuồng vọng, đam mê và nông nổi, nhưng lắm hoài bão và ước ao... Một chàng trai không biết cách an ủi khi em khóc, nhưng sẽ cố gắng để em không còn phải khóc nữa...

Lúc ấy, em có đi với anh không?

Chưa bao giờ

Chưa bao giờ, em nói với anh về sự mệt mỏi, nhàm chán, hay cái gì đó tương tự thế. Chúng mình cứ yêu nhau theo kiểu rất lặng lẽ, nén những suy nghĩ, không hài lòng về nhau. Rồi đến một ngày, khi tất cả trở nên quá mức chịu đựng của cả hai, bọn mình chia tay.

Chưa bao giờ, em nhìn thẳng vào mắt anh, nói rằng em đã hết yêu anh rồi. Cái cảm giác mỗi ngày nhận được một tin nhắn rằng em đang dần dần không yêu anh nữa cũng tệ không kém việc anh cảm thấy mình chết dần chết mòn từng ngày.

Chưa bao giờ, em thừa nhận trung thực về lý do mà bọn mình chia tay.

Chưa bao giờ, anh nghĩ về chuyện em sẽ lo lắng thế nào những ngày anh về muộn. Những ngày anh muốn làm cơn gió đi hoang. Chưa bao giờ em gay gắt với anh về những chuyện như thế. Nhưng cách em bày tỏ cho anh biết, em đã chờ đợi, đã lo lắng, đã vô vọng... như thế nào, lại làm anh đau.

Chưa bao giờ, chúng mình thực hiện được cái điều mà cả hai đã cùng thống nhất, khi làm một điều gì đó, hãy suy nghĩ cho cả người mình yêu nữa.

Và, chưa bao giờ, chúng mình có thể yêu nhau, nhiều hơn yêu bản thân mỗi đứa. Đó có phải vì cả hai quá đề cao lòng tự trọng của mình? Hay đơn giản như em nói, anh là một kẻ cao ngạo và yêu quý cái tôi tới mức lạ lùng?

Thỉnh thoảng anh đã nghĩ rằng mình gần như bước hoàn toàn khỏi chuyện này. Nhưng thỉnh thoảng anh lại nghĩ, đó là những điều “chưa bao giờ”, thì quên làm sao?

Thư tình gửi một người

Thực ra thì ai cũng cần hạnh phúc. Kể cả những người chọn sự tự do, thì họ hẳn cũng tìm thấy hạnh phúc trong chính những điều ấy. Một số người khác sinh ra với dòng máu tự do bẩm sinh. Với họ, cuộc đời là đi, và khám phá, để tìm thấy mình đâu đó trong những tháng ngày người ta gắng gỏi sống sao cho không nhàn nhạt.

Có lẽ anh thuộc về nhóm những người ấy. Những người, hoặc bay bổng với cuộc đời nhiều ước vọng, hoặc chết chìm trong mớ hoài bão của mình. Anh ở đâu đó đoạn giữa. Chưa đến nỗi chân không chạm đất, nhưng cũng từng suýt chết chìm vài lần.

Cho đến một ngày, lúc mình tĩnh tâm nhất có thể, anh nhận ra, hạnh phúc là nguồn cơn của mọi thứ cảm xúc khác. Nếu không hạnh phúc với công việc, anh chẳng thể làm nó một cách say mê. Nếu không hạnh phúc với cuộc đời, hẳn anh sẽ mất mát hết thảy các suy nghĩ lạc quan và tích cực. Và nếu không hạnh phúc trong gia đình, hẳn mỗi sự trở về của anh đều là mỏi mệt.

Nên, nếu sau này, có một ngày anh nói với em rằng: Với em, anh hạnh phúc. Thì hẳn đó là câu nói có ý nghĩa xác tín quan trọng hơn rất nhiều câu nói khác, kiểu anh yêu em hay đại loại thế. Tức là em cần thiết trong cuộc đời anh đến thế nào.

Giờ thì anh chưa nói. Hãy cho anh cơ hội để nói điều ấy sau này. Trước hết thì chào mừng em đến với thế giới của anh. Sẽ vui lắm đấy, nhưng cũng buồn nhiều lắm đấy. Sẽ nhiều sóng gió đến độ chỉ có ai đủ dũng cảm, niềm tin và yêu thương thì mới vượt qua được. Nhưng tất cả đều là đánh đổi. Sẽ có một cánh buồm đỏ thắm cho cô gái dũng cảm (anh tin là em hiểu sao anh lại dùng cánh buồm đỏ thắm).

Yêu thương