Valentine cho người cô đơn
Năm con hai mươi ba tuổi. Một ngày có nhiều nắng, một buổi chiều trước cơn gió mùa, con nhìn thấy mình của năm năm về trước. Nhìn thấy sự hồ hởi của con với cuộc sống này, sự tin yêu vô điều kiện vào lòng tốt, và tình yêu. Con cứ nhìn mãi hình ảnh ấy với niềm mê say không giấu giếm. Có thể ảo giác của một buổi chiều đẹp trời sẽ qua nhanh, nhưng nó đủ sức nặng để nhớ lại những gì thầy nói với con. Khi đọc những gì con viết, thầy từng bảo con sẽ chẳng bao giờ viết nổi cái gì u ám và luẩn quẩn. Bởi thầy đọc được trong những câu chữ ấy có quá nhiều niềm tha thiết với cuộc sống. Những người luôn tin vào lòng tốt của con người, hẳn sẽ cho đời những cái kết có hậu. Con vẫn tin thế, chưa bao giờ nghi ngờ điều ấy cả.
Vì nhiều lần con thấy chỉ toàn một màu u ám về cuộc đời. Khi tình yêu, công việc, các cơ may... một ngày lần lượt nối đuôi nhau, bỏ con mà đi. Đó là lúc con tuyệt vọng kinh khủng. Bởi khi người ta dành quá nhiều niềm tin, thì sự thất vọng như một cú đấm ác. Nó khiến màu trời lúc nào cũng xám xịt, và những ý nghĩ mù mịt chực chờ xâm chiếm. Con đã sống những ngày như thế, những ngày vạ vật mong tìm kiếm chút ánh sáng hiếm hoi, nhưng bất lực trong màn đêm của cuộc đời mình.
Rồi con cũng bước qua những chuyện đó. Nhìn lại, ai cũng từng trải qua những khoảng thời gian như thế. Chỉ giữ cho mình không lún sâu thêm vào nó, cũng là cách người ta bước qua những chuyện buồn bã, rất khó khăn nhưng không phải bất khả. Vì cuộc sống quả thực là một món quà tuyệt vời mà ta chẳng thể biết sau mỗi lớp giấy bọc kia lại mang đến những điều gì. Niềm tin của con được bù lại bằng những niềm tin khác. Và vì thế, mà chúng ta có nhiều hơn một niềm tin để đi tiếp trên hành trình dài đằng đẵng kia. Với điều quan trọng nhất là niềm tin vào chính mình.
Có lẽ điều ấy giải thích phần nào lí do con gặp lại mình của năm năm về trước. Tuổi trẻ ồn ào và sôi nổi, vấp váp và trải nghiệm, cay đắng với ngọt ngào... nhưng đáng tự hào. Bởi chẳng ai có những trải nghiệm cuộc sống giống hệt nhau. Và chỉ riêng điều đó, con cũng thấy mình giàu có hơn bao người khác, khi con lúc nào cũng nuôi một bầu cảm xúc tràn đầy, và chưa bao giờ con vô cảm với cuộc đời cả.
Con nghĩ mình vẫn đang trên hành trình dũng cảm ấy. Mở lòng mình ra với mọi điều, tận hưởng cuộc sống này, cho đi những gì mình có... Có thể thời điểm này, cô gái của cuộc đời con chưa xuất hiện. Nhưng không đồng nghĩa rằng cô ấy chẳng tồn tại trên đời. Lúc nào đó, cô ấy sẽ hiện ra, yêu con thiết tha, như con sẽ yêu cô ấy.
Giác quan của người viết đôi khi trở nên thính nhạy quá mức. Có vẻ như ngày ấy chẳng còn xa xôi nữa. Miễn là con chịu tin. Như con vẫn luôn tin, vào những điều tốt đẹp của cuộc sống này.
Anh
À, nhân là anh vừa nghe một bài hát tên nó như thế. Bài này em cũng nghe rồi, đi hát karaoke tụi nó chả gào ầm ầm lên. Em vẫn bảo bài này sến kinh lên được ý, vì tình yêu khó đạt tới những gì đẹp đẽ như thế lắm. Anh thì chỉ nghĩ nó là một bài hát thôi, nhưng xét cho cùng, em cũng không sai đâu.
Điển hình là lúc này chả hạn, gió mưa cũng to phết chứ chả đùa. Và anh hẳn nhiên là không đến rồi. “Anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối...” Mắt anh thì cận, mưa vào là anh chẳng nhìn thấy đường. Nếu anh mà đi ngoài đường như thế, rồi đến với em chả vì lí do gì, kiểu gì cũng sẽ bị em mắng té tát. Nhưng không vì thế mà chúng mình không yêu nhau... Anh sẽ đến bên em, chỉ cần một cuộc gọi!
Anh cũng chẳng biết là mình có đến với “ánh mắt mang tình yêu nồng nàn” không nữa. Anh mà làm thế, kiểu gì mặt cũng trông phát khiếp. Anh cứ đến, là Mực thôi, để em thấy bình thường, để em thấy bánh bao đập bẹt thì muôn đời vẫn là bánh bao đập bẹt. Người đẹp trai nhìn ánh mắt hay bờ môi còn dễ chịu. Anh xấu bỏ xừ ra...
Anh cũng biết, mình chẳng bao giờ đủ khả năng “xóa hết âu lo” của em. Em còn rất nhiều mối quan tâm khác, gia đình, bạn bè... Mỗi chúng ta, sống cuộc sống của mình trước hết, với muôn vàn rắc rối và khó khăn. Em là người mạnh mẽ, em luôn muốn mình là người tự thân giải quyết tất cả, và không muốn người khác vì mình mà mệt mỏi. Anh, với tất cả sự vô duyên và vô tâm của mình, nhiều khi còn góp phần chất thêm cho em âu lo... Anh xin lỗi... Vì thế mà anh luôn muốn, được xóa đi không phải tất cả, thì cũng chỉ là một phần mười những âu lo của em.
Nhưng ở chiều ngược lại, rõ ràng em mang đến “những phút giây ấm áp”, thật sự. Dù chúng mình có thể chẳng bao giờ biết thế nào là “tựa đầu bên nhau dưới ánh sáng muôn vì sao”, thì những thứ mình có cùng nhau cũng đủ lấp lánh. Dù chúng mình chưa bao giờ biết đến hòa nhịp đôi tim với ngàn lời yêu thương, thì mình cũng đang chăm chỉ, học cách để thương yêu nhau.
Anh không hứa “đi với em suốt con đường đời”. Vì, chuyện tình yêu, cùng với duyên số, chẳng nói trước được điều gì. Anh cũng không phải người dẫn đường đáng tin cậy, anh sợ mình sẽ đưa em đi lạc mất. Nên vì thế đặt vào tay anh con tim em cùng cuộc đời, rõ ràng là một hành động mạo hiểm và ngốc nghếch.
Nhưng có một điều anh biết, rằng anh yêu em, hơn tất cả... Và vì chẳng có ưu thế gì để so đo cả người ta, nên anh chỉ biết yêu em nhiều hơn người khác thôi...
Tạnh mưa rồi! Bây giờ thì chắc anh sẽ đến...