← Quay lại trang sách

One year

Có những thời khắc thật lạ, khi trái tim vẫn thầm nhắc về tất cả những điều đã qua! Dù lí trí đã cố gắng kéo tuột tất cả những mảnh vui buồn lẫn lộn ấy ở lại đằng sau. Nhưng mà những gì con tim nhắc, lại thường là những điều rất thật...

Có những hành động rất lạ, kiểu như ngồi bến bus mỗi tối chỉ để nhìn một gương mặt thân thuộc trong thoáng chốc. Thế rồi giật mình tự hỏi khi giây phút đấy đã đi qua, mình ngồi đây làm gì và có giải quyết được gì?

Có những giấc mơ rất lạ, để mỗi sáng tỉnh dậy nhoẻn cười. Nhìn một ngày mới với tràn đầy màu sắc, đi qua những thử thách để thấy mình dũng cảm. Thế mà có những con phố đi qua, cười nhẹ tênh khi thấy sau xe mình trống trải. Như là có ai đó vừa bước xuống ở một chặng dừng vô danh

Có những căn phòng rất lạ, khi mọi đồ vật đều hiện lên dáng dấp thân quen! Tựa như bàn tay vô hình khẽ lướt qua, ủ vào cho mỗi thứ vô tri một cái hồn. Chậu cây treo trên cửa sổ vẫn xanh, chưa chiếc lá nào bay về trời. Thế nhưng mắt đã thôi ngó tới.

Có những cơn mưa rất lạ, vội vụt qua bầu trời mà quên để lại những sắc cầu vồng!

Tựa như đã mong chờ những cơn mưa như thế từ lâu lắm rồi!

Thế mà khi nó đến thì vội vàng lảng tránh những ý nghĩ thân quen, như là chỉ yêu những ngày nắng!

Có những tin nhắn rất lạ, lưu lại đầy máy mà không sao xóa đi được! Cũng có những tin nhắn đã viết xong cũng chẳng gửi đi, có khi lại viện cớ gửi nhầm!.

Nhưng trong vô thức, rất có thể có vài tin nhắn đã bị gửi nhầm cũng nên...

Có những chàng trai rất lạ, cứ mải miết yêu một người mãi không thôi...

Chờ người nơi ấy

Năm hai mươi tuổi, cô yêu anh. Chắc cũng thuộc về độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Anh từ con người xa lạ mà cô hằng ngưỡng mộ, chỉ ngắn ngủi đã thành gần bên. Yêu anh, cô thiệt thòi không ít. Con người văn chương và lãng mạn của anh khác xa con người thực sự, không biết lãng mạn, thất thường, xử tệ với cô không ít lần. Anh nói đủ thứ linh tinh về Vũ, về Hemingway, về cô gái hoàn hảo anh theo đuổi... Cô nghe hết và im lặng.

Năm hai mươi tuổi, anh gieo vào cô những tháng ngày đau buồn nhất. Những ngày mà miệng thì cười nói nhưng lòng đau như cắt, những ngày mà cô bị bỏ lại cô đơn trong mối quan hệ của hai người. Anh thì triền miên với những cuộc vui...

Năm hai mươi mốt tuổi, anh chào tuổi mới của cô bằng một lời chia tay. Họ chấp nhận. Gắng bình thản để duy trì tình cảm. Anh miệt mài theo đuổi những cơn gió lạ khác. Cô rất buồn, nhưng vẫn tin tưởng điều gì đó mơ hồ.

Cũng năm cô hai mươi mốt tuổi, anh trở về bên cô. Như cơn gió đi mãi rồi cũng muốn nghỉ nơi vòm trời. Như con thuyền có đi khắp nơi thì cũng phải quay lại bến.

Năm hai mươi mốt tuổi, một tối gió mùa, anh bảo với cô rằng, giờ anh lười yêu hơn lúc nào hết. Cô có bỏ anh, chắc anh cũng sẽ sống vậy chứ chả thèm yêu ai nữa.

Về điểm nào đó thì anh không nói dối. Tim anh giờ ấm áp rồi. Tìm kiếm đâu xa xôi, hóa ra cũng chỉ là về với sự dịu dàng, về với cô gái chấp nhận con người thật của anh, cô gái mà bên cạnh tình yêu, anh còn thấy thương như thương chính cái sự cô đơn, buồn tủi và quẩn quanh chết tiệt như cái tuổi trẻ của mình.

Anh nghe có bài hát, chắc cả đời, cũng chỉ cần một người để cùng “chở che cho nhau những đêm lạnh lùng”...