← Quay lại trang sách

Là con gái thì tuyệt

...Nhưng không phải lúc nào họ cũng biết được điều đó. Cần có một ai đó để bảo với họ như thế. Không phải một lần, mà phải là rất rất nhiều lần như thế.

Như khi phải nói với Mẹ là Mẹ đừng tuyệt vời quá mức như thế. Cứ kiểu nấu toàn món ngon, nhắn tin ngọt lịm, rồi xả quần áo thơm phức cho bạn. Kể cũng nên nói với Mẹ, không cần nhiều lắm, rằng Mẹ thật tuyệt vời ông mặt trời. Rằng Mẹ có biết người chính là lý do lớn nhất giữ bạn ở lại với thành phố này thay vì tìm kiếm cơ hội lập nghiệp ở một thành phố khác. Rằng Mẹ, ngắn gọn, là tất cả với cuộc đời bạn.

Rồi cũng phải nói với cô bạn thân của bạn là đừng buồn bã vì những chuyện không may trong tình cảm nữa. Nếu không phải là bạn thân, có lẽ bạn đã yêu nó từ rất lâu rồi. Ai mà cưỡng được sức hút từ một cô nàng dễ thương như thế chứ, hãy cứ tự tin, hãy cứ mỉm cười... Rồi sẽ lại gặp một người nào đó thực sự phù hợp.

À, cũng cần nói đôi điều về một vài cô gái từng khiến bạn hạnh phúc. Có thể họ quên hoặc nhớ, nhưng chỉ riêng việc họ từng có mặt trong cuộc đời bạn, dù dài hay ngắn, đã là một niềm vui. Bởi chỉ có thể có duyên mới gặp được nhau trong cuộc đời này.

Nhắn với các chị bạn rằng bạn không hề cảm thấy tủi thân khi mình vụt lớn và mọi người vụt trở nên ít gặp nhau hơn. Những đứa cháu xinh xắn và đáng yêu là quá đủ cho niềm vui bé mọn của bạn.

Nhắn với mấy cô em gái là các cô ý rất thông minh, cá tính và xinh đẹp trong mắt bạn. Bất kể bạn luôn miệng bỉ bai chê bôi các cô ý thế nào.

Nhắn với mấy bà chị cá tính dễ thương là hãy lấy chồng đi vì bạn thích ăn cưới bỏ xừ ra.

Nhắn với những độc giả của bạn, câu chữ có tác dụng lớn tới mức mà chỉ vì những dòng động viên của họ mà bạn luôn có động lực để viết tiếp.

Nhắn với Sài Gòn là Hà Nội đang vào những ngày rất đẹp. Cứ ra chơi là sẽ được dẫn đi vi vu.

Nhắn với trời xa là luôn có một góc Hà Nội dành cho những sự trở về.

Và nhắn với “vợ tương lai” của bạn: Năm anh hai mươi lăm tuổi, anh đã nghĩ mình sẽ phải sống khác đi và trưởng thành hơn, để được gặp một người như em.

Nỗi nhớ dịu dàng

Này, nỗi nhớ, cớ sao mà dịu dàng thế?

Cứ len lỏi trong căn phòng này suốt mấy ngày qua, len lỏi trong tâm trí này mỗi khi mặt trời đã tắt, và cả khi ngày mới bắt đầu.

Cứ cơ hồ như một thứ mới mẻ khó gọi được thành tên, gieo vào lòng những niềm vui, sự chờ đợi và hi vọng nhỏ nhoi!

Cứ như một trò chơi đuổi bắt, mà ta lúc nào cũng chậm hơn nó một nhịp!

Cứ như là tiếng gió thổi về từ phía ban công, nơi ta đã có những tối ngồi café, nghe nhạc, đọc sách, và nghĩ về cô gái ấy!

Cứ như một cơ hội, để ta thử một lần chân thật với cảm xúc của mình, không xảo trá nó, nói yêu ghét, thương nhớ rõ ràng, không lầm lẫn. Và hài lòng vì tự mình phá bỏ những nguyên tắc cứng nhắc của bản thân.

Và là cơ hội để trải nghiệm sự trưởng thành, lòng dũng cảm, và tình yêu.

Cố nhân

Anh vẫn nghĩ về em, trong những phút giây lòng trải ra mênh mang nhất... Anh thường đặt những câu hỏi, bây giờ em thế nào, sau cú shock, em đã khá hơn chưa? Bình yên mà em nghĩ mình đã từng tìm được còn tồn tại không? Để lần đầu tiên mà cũng là cuối cùng, anh đèo em đi trên đường, và bất lực trước nước mắt của em...

Thật buồn là tình yêu đã đi qua cùng với những ngày tháng hoa niên của chúng ta. Anh đã không còn có thể quan tâm đến em từng ngày, không thể yêu em như cảm xúc của lần đầu tiên được... Một tình yêu nhiều non nớt và lắm tổn thương.

Và anh nhớ, hình như chưa bao giờ hỏi: Em có hạnh phúc không?

Vì anh nghĩ, với em, sự lựa chọn nào cũng sẽ đúng đắn. Em là một cô gái, trong mắt anh, lúc nào cũng rất rõ ràng về đường đi phía trước. Anh thì khác, lông bông và không ổn định...

Thế nên, anh chỉ có thể biết về em qua những kênh bạn bè ít ỏi. Sự thực, nếu có nói chuyện, kiểu lệch pha sẽ khiến hai đứa nhanh mệt, thậm chí cãi nhau vì những chuyện đâu đâu... Anh thì không muốn thế...

Vậy mà...

Mỗi lần trời trở thu, anh lại nhớ em quay quắt. Nhớ những lần đèo em về nhà, quay đi mà miệng đắng ngắt, và ngực thì đau...

Nhớ kiểu cười của em, nụ cười khiến người khác không thể buồn bã...

Nhớ những bước chân em in trên miền kí ức xanh thẳm, thời hoa niên tươi đẹp, tiếng hát cất cao cùng cơn gió biển lành lạnh.

Nhớ cái nắm tay của hai đứa trẻ con...

Nhớ về khung hình có em từ đằng sau! Nụ cười sau tấm áo mưa, nhớ cái dáng chiên trứng của cô gái lém lỉnh.

Nhớ đôi tay lấm lem đất của em, những vệt đất sét trắng khiến chiếc jeans cũ thêm bợt bạt.

Nhớ BB, nhớ đôi mắt chỉ cần nhìn đã biết anh định nói gì và đang nghĩ gì...

Còn bao nhiêu kỉ niệm nữa thì chất vừa nỗi nhớ? Anh không trả lời được!

Cũng như nhớ về những lời từ chối lạnh lùng, những giây phút em làm anh đau! Để từ đó, những mối quan hệ sau, anh cố gắng giữ nó yên bình hết mức có thể! Vì anh không muốn đau, và cũng không muốn làm người khác đau...

Chỉ là những dòng viết vội cho em thế thôi! Sự thực, anh chỉ còn nhớ về em cùng những điều tươi đẹp. Còn tình yêu, có lẽ cũng đã cùng với thời gian mà chết đi. Khi chúng ta mất mát cảm xúc về nhau, và càng ngày càng cách xa nhau...

Trên tất cả, viết về em, anh vẫn muốn in hoa hai chữ CỐ NHÂN.

Vì em là cô gái mà anh sẽ chẳng thể nào quên..