← Quay lại trang sách

Hạnh phúc chờ đợi, tình yêu dẫu chia lìa…

Thực ra cả tối nay giai điệu bài hát ấy ám ảnh tâm trí anh. Lặp đi lặp lại. Nhấn nhá và nhói đau đến từng câu. Như có một điều gì đó tiếc nuối, nhưng vĩnh viễn không thể lấy lại được. Như là lúc mình biết buông tay là rơi và đã xa rồi thì sẽ không còn cơ hội nào quay lại nữa.

Đêm qua, lúc gần sáng thiếp đi, anh mơ thấy em, thản nhiên và xa cách. Điều chết tiệt ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại, đi qua giấc mơ này và lại về trong giấc mơ khác. Thỉnh thoảng vào những ngày nhiều gió, khi trở về với khoảng trống trải vô định đằng sau, cảm giác ấy lại lặp lại.

Ngần ấy năm trôi qua, anh nghĩ mình đã sống ích kỷ nhưng cũng thương yêu nhiều nhất. Thương yêu cả cái nỗi cô đơn đến kiệt cùng trong tâm hồn mình.

Nên đọc mấy câu Lưu Quang Vũ viết mà như thấy đang viết cho mình:

Tôi biết trái tim chẳng có tội gì đâu

Nhưng thuyền có bến rồi không dại dột đi tìm sông nữa

Còn lạ gì khe khắt của người qua...

Như là hình ảnh cái bến sông trống trải. Như là khúc sông khao khát con thuyền trôi. Như là đóa hoa hồng lặng lẽ thơ ngây trong vườn. Như là cô gái cứ thẫn thờ nhìn thời gian trôi, tiếc thời tóc xanh và những ước vọng. Mà đâu biết rằng có lẽ ở nơi nào đó phía thượng nguồn, có người cũng nhớ em nhiều và sâu nặng như thế.

Ban công ngày mưa

Hà Nội mưa suốt, mưa rầm rì, trong đêm tối nghe như lời lầm rầm cầu nguyện. Đức tin là một thứ khi bị sứt mẻ thì khó có thể lành lặn như xưa. Nên lại dặn mình, nên vị tha hơn một chút, nên bao dung hơn một chút, và nên đặt niềm tin kỹ càng hơn một chút. Để mà có vỡ cũng không bị đứt tay.

Mình thích những lúc mưa, vác ghế ra ban công ngồi, pha một ly G7 to oành, nhấm nháp và nghe Tình ca phố của Đức Tuấn. Cũng chỉ lặp lại những thói quen cũ kĩ của hai năm về trước. Tự nhiên lại thấy một đứa mình thân quen và gần gũi, tự nhiên thấy lại hòa trong cái mùa mà mình thuộc về.

Nhưng tuyệt nhiên, có những thói quen cũ kĩ mình đã không bao giờ mang ra dùng lại. Những gương mặt cũ kĩ mình đã thôi xao xuyến khi nhớ về từ rất lâu rồi. Tự nhiên tất cả đều vụt thành xa lạ, mọi liên kết cắt đứt đột ngột chỉ bằng một nhát kéo mang tên lãng quên.

Cũng đừng buồn khi mình đã quên hẳn bạn! Mình chả còn nhớ được những con phố bọn mình đã đi qua, không rẽ vào quán café cũ nữa, thôi không lướt mắt qua mỗi hàng bán bóng bay trên đường. Vì cuộc sống này có nhiều thứ đang chờ đợi mình quá. Mình sẽ không đợi những thứ chẳng bao giờ thuộc về mình!

Lại thêm một mối tình tan vỡ. Mình đón nhận tất cả bằng sự quan tâm vừa phải và thờ ơ nhiều hơn. Tự nhận ra cái nhu cầu cần thiết có một người bên cạnh đã không còn quan trọng với mình nữa rồi.

Mình sẽ đi ngủ, mai bắt đầu đi làm full time, mình yêu công việc, thích đắm chìm trong nó hơn là đầu tư những mối quan hệ không lâu bền. Và mình yêu quý bạn bè mình, hẳn rồi!

Hẹn lại dịu dàng

Anh nhớ những ngày dịu dàng. Vào một ngày rất oi ả đầu tháng Tư khi chỉ tiết trời cũng đủ làm người ta khó chịu, anh lại tự hỏi sự dịu dàng đã lẩn trốn ở nơi nào? Có thể nhiều người sẽ cười và nói họ chỉ mong nhìn thấy ở một người đàn ông sự mạnh mẽ. Nhưng anh luôn có niềm tin vô cớ vào chuyện ai cũng sở hữu một sự dịu dàng cố hữu, dù ít hay nhiều. Chỉ cần có nó, người ta sẽ biết cách nhìn vấn đề một cách mềm mại và dễ chịu hơn. Và vì thiếu nó, nên phần nào anh lý giải được tâm trạng bực bội cáu bẳn gắt gỏng của mình những ngày gần đây.

Lại nói về dịu dàng. Anh quen một cô gái thuộc về cơ số những người phụ nữ dịu dàng nhất mà anh biết. Những người mà thậm chí sẽ cố gắng giữ mọi thứ ổn tới mức không muốn làm đau người khác chỉ vì một lời nói. Ngày mai cô ấy lấy chồng. Thực ra khi nghe tin anh đã giật mình. Anh vẫn mãi lưu giữ hình ảnh cô gái ấy ngồi rất ngoan đằng sau xe mình, ăn rất lắm khi vào hàng kem và chơi rất hay mỗi khi ngồi bên dương cầm. Thậm chí chỉ đến khi không còn có cơ hội ngồi uống café với bạn mình, khi cô ấy vẫn còn là một cô gái tự do, anh mới nhận ra thời gian thật khắc nghiệt. Vì nó chẳng chờ đợi ai, nên anh nảy ra ý định hay là sẽ ngồi café với tất cả các cô bạn đang tự do phòng khi họ... lấy chồng mất. Nhưng nói gì thì nói, nếu những thứ nắm trong tay mà mình không trân quý, thì nó hẳn sẽ tuột đi rất nhanh. Như những người bạn, như những mối quan hệ.

Nên nếu mai là một ngày dịu trời, và có thời gian, anh sẽ ngồi viết thư cho em. Cả chục năm trời anh quên mất khái niệm viết thư cho một ai đó. Rồi tự nhiên đến một ngày, anh nghĩ được trải lòng mình qua từng trang giấy hẳn cũng là điều dễ chịu. Có thể anh sẽ chia sẻ một chút với em rằng hành trình đi tìm lại sự dịu dàng mới chỉ bắt đầu. Rằng Hà Nội với những bông loa kèn tháng Tư thật dịu dàng. Vào hạ, những tán cây sẽ rực rỡ hơn trong sắc nắng. Và cả sự oi bức. Nhưng sẽ có những cơn mưa rào, rồi trả lại mảng trời xanh trong sau những trận mưa ấy.

Và biết đâu bản thân trong cả sự chờ đợi cũng đã hứa hẹn những điều dịu dàng. Nếu chúng ta chịu tin tưởng.