Vì cuộc sống vốn chẳng công bằng
Cuộc đời này vốn dĩ rất thiếu công bằng.
Nếu có ai đó từng nói với em, cuộc đời hẳn rất công bằng, anh mong em nghĩ lại. Nếu cuộc đời vốn công bằng, hẳn em sẽ chẳng bao giờ lo nghĩ, tại sao có nhiều người tốt quanh mình luôn phải nhận trái đắng, tại sao chân lý không thuộc về những người yếm thế, và tại sao vẫn còn quá nhiều bất công của cuộc đời này mà cách duy nhất ta chấp nhận chỉ là có thể nhắm mắt cho qua.
Haruki Murakami từng viết: “Ngay cả trong sự không công bằng, tôi cũng tìm ra một vài khía cạnh nào đó công bằng”. Điều đó khiến anh nghĩ, rất có thể sự không công bằng mới chính là lý lẽ công bằng của cuộc đời này.
Thế nên, có lẽ vì thế mà nên bớt những cái nhìn so sánh, hơn thua, thôi đau đầu vì hơn kém bạn bè, thôi đặt những câu hỏi tại sao họ có thứ x mà tôi lại không có thứ y ngang bằng với họ.
Vì em biết không? Ngay chính tụi mình, đôi khi, vừa là nạn nhân, mà cũng có thể là kẻ hưởng lợi từ những phán quyết không công bằng của cuộc sống. Có thể em bảo, tôi chăm chỉ và tôi xứng đáng có may mắn. Nhưng sẽ thế nào ngay khi trong chuỗi may mắn của mình, là ở một nơi nào khác, một cuộc đời khác, có những người phải gánh chịu nỗi bất hạnh mà thậm chí em chưa từng bao giờ tưởng tượng ra?
Nên bọn mình đều lớn khôn lên. Công bằng không phải cớ để vịn vào nhằm tự an ủi bản thân. Đừng nghĩ là đời sẽ đền bù cho em vào một lúc nào đó. Mà hãy nghĩ, em sẽ đòi lại từ cuộc đời vào một lúc nào đó.
Nhớ nhé, phải là ĐÒI LẠI TỪ CUỘC ĐỜI..
Viết cho em gái, vài điều về tình yêu
Anh vừa đi Mộc Châu về, Twee ạ. Phần nhiều, anh ngạc nhiên, và thắc mắc, bởi tại sao rất lâu rồi mình chưa đến mảnh đất này. Đôi khi, cuộc sống không diễn ra như chúng ta mong đợi. Mọi mệt mỏi, phiền toái và âu lo đổ ập xuống đầu cùng lúc. Lúc đó, hẳn em sẽ có cảm giác muốn rũ bỏ. Em sẽ muốn nằm lăn ra trên một bãi cỏ, ngắm hoàng hôn về êm mượt trên khắp các triền đồi. Mộc Châu là một nơi cực tốt để làm điều ấy. Một mảnh đất bình yên.
Và đôi khi, tình yêu cũng diễn ra, không như chúng ta mong đợi. Điển hình là việc nó đến và đi, nằm ngoài sự dự đoán, chuẩn bị trước. Một vài ấn tượng, sự cảm mến, nuôi dưỡng vài niềm yêu thương nho nhỏ... hi vọng và thất vọng, đợi chờ và hồi hộp, vui sướng hạnh phúc kèm lẫn đau khổ buồn bã... Thật tốt nếu tình yêu diễn ra như chúng ta mong đợi, nhưng cũng không quá tệ nếu nó... hoàn toàn trật đường ray. Bởi điều tuyệt vời nhất ở tình yêu là việc luôn mang tới các cơ hội, miễn chúng ta có niềm tin.
Về cơ bản, tính cách của tụi con trai chẳng khó hiểu lắm, nếu không muốn nói là dễ hiểu. Trừ một vài trường hợp ngoại lệ (như anh chẳng hạn). Thế mà cũng có vài chàng trai mà anh biết, không hoàn toàn đi theo cái quy luật gọi là dễ hiểu ấy. Sự nóng lạnh thất thường của họ, bên cạnh ý nghĩa rất ít của việc mang tới một vài sự tò mò nho nhỏ, lại là nguyên nhân chính gây ra mệt mỏi cho đối phương. Có vài chuyện anh nghĩ, tụi con trai rất rõ ràng. Về các mục tiêu cần chinh phục, các cô gái họ theo đuổi... Con gái có thể mủi lòng và đồng ý một chàng trai chọn cách “mưa dầm thấm lâu” nhưng con trai thì không. Sự kiên trì của một cô gái, nhiều khi khiến họ thương hại nhiều hơn là cảm mến. Nhất là với những cậu con trai đa cảm, hoặc chưa quên được một bóng hình nào đó trong quá khứ. Dù logic thì con trai hồi phục rất nhanh sau đổ vỡ. Nhưng từ đó họ cũng nảy sinh cảm giác nghi ngờ và sợ tổn thương. Nhìn chung con người là vậy. Mỗi cú vấp là một bài học, vậy thôi.
Anh nghĩ mọi cô gái đều có quyền được hạnh phúc. Nhất là với một cô gái tốt như em, bé Twee ạ. Trong những cô gái mà anh biết, từng quen và từng gặp, thú thực mà nói để tạo được ấn tượng trọn vẹn như em không nhiều. Hãy giữ gìn những phẩm chất tốt đẹp ấy. Và để mọi thứ tự nhiên. Rồi tình yêu cũng sẽ đến với em. Như một món quà, dành cho người biết kiên nhẫn và chờ đợi.
Yêu mến:*