Một chút về đêm
Thỉnh thoảng, anh thường bị mệt não với mấy suy nghĩ, kiểu mình đang sống nhanh quá hay mình đang sống chậm quá, mình cần gì ở cuộc đời và cuộc đời cần gì ở mình? Tuy nhiên, do bản tính lười biếng, nên anh quyết định chỉ nghĩ thôi chứ không đào sâu tìm câu trả lời. Lúc nào cần sống vội thì phải nhanh cái chân lên, lúc nào cần chậm thì ngừng lại. Mối quan hệ giữa cuộc đời và con người là công bằng. Mình cần gì ở đời thì đời cũng cần những thứ tương tự ở mình, kiểu thế.
Đôi lúc, anh thấy mình không dũng cảm. Kiểu gặp chuyện buồn chán hay bế tắc, thì có xu hướng không thích sẻ chia hoặc tìm đến rượu bia để chiêu cơn ngủ. Nói thẳng thì nhiều lúc cũng hèn. Nghĩ được kiểu rất đàng hoàng tử tế nhưng làm thì không được như nghĩ.
Dạo này Hà Nội với anh tự nhiên thành xa lạ. Ngần ấy gương mặt con người mà phút chốc chỉ muốn nhấn một quả del cho sạch sẽ xong xuôi hết thảy. Rồi đi xa, rồi trở về. Đôi khi, tình yêu với mảnh đất này chỉ gắn với nỗi nhớ, nhiều hơn là với cuộc sống thực. Nhớ một vài khuôn mặt, một vài người mà chỉ cần biết rằng được ở bên họ là mình đã có cả Hà Nội. Tự nhiên nhớ câu nói của người bạn thân: Hà Nội giờ chỉ còn là mảnh đất nghèo về văn hóa và hẹp về lối đi.
Anh nghĩ, trọn vẹn đời mình sẽ bị ám ảnh bởi câu chữ. Mà những người nặng nề chuyện câu chữ, đau kiểu đau cũng khác người thường. Một tối muộn đi qua Lotte, nhìn lên tầng cao, sau những lớp kính, anh lại tự hỏi mình: Cuộc đời này, tri kỉ dễ có mấy ai?
Kiểu con trai như anh
Kiểu con trai như anh, làm gì cũng trong tình trạng tự tin có thừa. Cái gì cũng nghĩ mình sẽ làm được, nếu hiện tại mình chưa làm được thì tương lai phải làm được. Tự tin quá hóa tự cao, cũng nhiều lúc vấp ngã dúi dụi, nhiều lúc bị đời đá cho vài cú đau điếng. Rồi lại lồm cồm bò dậy đi tiếp, kiểu mù quáng cứ nghĩ bước tới là thế quái nào cũng có đường.
Kiểu con trai như anh, lúc nào cũng bị phàn nàn là chân không chạm đất, đầu chả tới trời, cứ lửng lơ lơ lửng. Rồi thi thoảng mộng mơ ngốc nghếch hi vọng hão huyền. Ai chẳng biết cuộc sống trần trụi, thực tế cơm áo gạo tiền níu con người ta ghì sát đất. Nhưng nếu không có những giấc mơ thì ai sẽ dẫn lối cho tuổi trẻ của mình đi qua những ngày thế này? Nên dù có bị xủa rả bĩu môi cười đểu đá xoáy thì vẫn lầm lũi mơ giấc mơ đời mình và kiên quyết không để người khác bóp chết.
Kiểu con trai như anh, tinh tế nhạy cảm có thừa, cũng đa mang nghệ sĩ nửa mùa, nhạy cảm các thứ này nọ. Nhưng cũng nhiều lúc đanh đá cá cày cạnh khóe mỉa mai cay độc cuộc đời. Kiểu người sống vừa thỏa mãn vừa không thỏa mãn.
Kiểu con trai như anh, xếp lòng tốt vào đầy bụng, lại còn bị con gái dắt mũi. Cứ đắm đuối cá chuối hiệp sĩ này nọ, bên cô lọ cô chai an ủi động viên. Để đến lúc chính nỗi buồn của mình thì loay hoay không có ai giúp được. Kiểu con trai như anh, tin người cũng nhiều khi quá mức.
Kiểu con trai như anh, tài chưa bằng ai mà đã quen thói rong chơi. Thích cuộc đời là những chuyến đi đến nơi này nơi khác, gặp người nọ người kia, cùng anh em ly rượu nhạt hoặc cốc bia cuối chiều. Đời cứ thế mà trôi, cũng chẳng có ý định ganh đua tranh giành với người này người khác. Nhưng thích những sự cạnh tranh công bằng và đo đếm nhờ tài năng, chứ tuyệt nhiên ghét chơi bẩn chơi gian đâm sau lưng chiến sĩ.
Kiểu con trai như anh, giờ có thích ai yêu ai thì cũng quên mất cách khiến họ chú ý. Giờ đang lò mò học lại, cũng khi nhớ khi quên, càng lớn thì càng ít ồn ào mà chỉ thích sự quan tâm không lời và thầm lặng.
Kiểu con trai như anh, yêu một người thì không biết điểm dừng, cứ mải mê đắm đuối. Say mê đến chết thì thôi chứ không thích thủ thế yêu vừa vừa, yêu phòng ngừa, yêu hời hợt.
Kiểu con trai như anh, có những thứ biết là không còn hi vọng mà vẫn cứ đâm đầu.
Kiểu con trai như anh, về cơ bản là... buồn
Không còn muốn là người xây lâu đài cát nữa
Năm hai mươi lăm tuổi, tôi vẫn nghĩ mình chỉ lớn hơn một chút xíu về tuổi tác, chứ hoàn toàn không tin rằng chú bé vẫn mộng mơ về những tòa lâu đài trên cát đã mất đi. Có nhiều hơn một điều để nói về những tòa lâu đài cát. Rằng nó mong manh, rằng sóng sẽ đánh ụp tất cả, rằng cũng hệt như niềm tin trong đời, những tòa lâu đài cát sẽ không ở lại mãi, mà sẽ mất đi. Và cũng như niềm tin, chúng ta sẽ lại nhanh chóng xây lại những tòa lâu đài ấy.
Nhưng nói với cuộc đời như thế hẳn cũng thiếu công bằng. Chẳng phải chúng ta đã lớn khôn lên từ những giấc mơ đấy ư? Từ giấc mơ xây cho mình những tòa lâu đài, những tháp canh nguy nga, những nàng công chúa có mái tóc dài thượt và câu chuyện nào cũng lấp ló bóng hình của một mụ phù thủy?
Xét cho cùng, chúng ta đã từng cần những tòa lâu đài ấy, cần những bám víu và tin tưởng... Cần rất nhiều lạc quan rằng mọi chuyện sẽ tốt dần thôi, nếu mình chịu tin. Bản năng hướng sáng đưa con người tới với những điều tốt đẹp. Tan vỡ một cuộc tình, chúng ta nhớ nhiều về những kỉ niệm đẹp. Chúng ta chỉ nhớ mọi điều tốt đẹp về người đã khuất. Và chúng ta tin vào một tương lai tốt đẹp.
Nhưng, cũng lại ở tuổi hai mươi lăm. Những lâu đài cát xa dần như những mơ ước thơ ấu. Thế giới không còn là một sân chơi. Thế giới không còn là những mảnh vỏ ốc lấp lánh cấu thành những ô cửa, không còn là mảng rêu xanh như mái tóc dài của nàng công chúa, không còn những chú ốc vỏ dài như những lưỡi gươm...
Thật khó để yêu cầu chúng ta làm nên những gì bền vững, và chắc chắn, thậm chí đậm sâu, khi chúng ta còn quá trẻ. Những lâu đài cát như cách người ta xây dựng nên cuộc đời mình bằng hệ thống những niềm tin. Khi niềm tin này đổ vỡ, chúng ta sẽ xây nên những lâu đài, những niềm tin khác. Chỉ có điều, khác với đứa trẻ thơ ngây trên bãi biển ngày nào, sau mỗi đổ vỡ, hạt giống nghi ngờ gieo vào lòng mỗi người một đậm sâu hơn. Và tới lúc lâu đài cuối cùng tan vỡ, liệu chúng ta còn đủ niềm tin để xây nên những lâu đài khác?
Về mặt nào đó, tôi không còn muốn là người xây lâu đài cát nữa. Hãy gác những lạc quan và bay bổng lại. Thay vì xây thêm, tôi nghĩ mình nên tập cách bảo vệ những lâu đài mà mình xây nên. Như cách mình sẽ bảo vệ gia đình, bảo vệ những người yêu quý, bảo vệ những mối quan hệ thật sự đáng quý.
Tạm biệt, những tòa lâu đài cát của tôi...