← Quay lại trang sách

Thức giấc nửa đêm, ta mất em hồn nhiên

Tôi không nghĩ chia xa là điều gì đó đáng sợ nhất trong cuộc đời. Mà đáng sợ hơn cả là cảm giác trở thành những người xa lạ, và cô đơn trong chính cuộc sống của nhau. Không hiểu vì đâu mà tôi bắt đầu có suy nghĩ như vậy. Có lẽ từ tối qua, khi ngồi cùng một người bạn trên một cái quán nhìn ra hồ Tây. Đó là một buổi tối thật vui. Vui tới mức cả khi nhìn thấy bóng bạn đã dần xa ở chiều đường ngược lại, tôi tự hỏi, liệu còn bao nhiêu lần mình được vui như thế trong đời nữa? Còn bao nhiêu lần được cười nói hỉ hả mà không toan tính thiệt hơn? Và bao nhiêu lần mình được sống thật, nhiều và sâu như mình có thể?

Câu trả lời đôi khi không thuộc về chính mình. Có quá nhiều thứ trong đời chúng ta ngại ngần phá bỏ. Những ranh giới an toàn, những vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo... thậm chí cả những niềm vui nỗi buồn mượn vay. Và vì thế như thứ phản ứng bản năng nhất, thỉnh thoảng tôi cũng muốn được say, không phải để giải thoát, chẳng phải ru ngủ và bế tắc chán chường, mà chỉ để thấy đời thật hơn, và thấy mình thật hơn.

Tôi nhớ lại Holden Caulfield trong The Catcher in the Rye. Tôi nhớ lại tâm trạng nổi loạn của cậu. Tôi nhớ lại lần đầu bất an khi cậu gặp một cô gái điếm, khi cậu bị lừa tiền, khi cậu nhận ra cuộc sống này phức tạp hơn là cậu tưởng. Nhưng tôi cũng nhớ Holden với mơ ước dịu dàng, đứng trông đám trẻ con nô đùa trên cánh đồng, trông chừng chúng không đi ra gần miệng vực... Và tình cảm với cô em gái nhỏ bé đáng yêu của cậu.

Tất cả chúng ta đều sở hữu những phần thiện lương tương tự như vậy, dù nhiều hay ít, dù bản năng hay được luyện rèn. Và chỉ điều đó thôi cũng đủ an ủi tôi là mỗi người đều có một (vài) điểm tốt nào đó, miễn là ta chịu nhìn họ với ánh mắt độ lượng hơn.

Vậy thì cái note này có liên quan đếch gì tới cái tiêu đề nhỉ?

Hay là khoảnh khắc hồn nhiên, đã biến mất cùng với những buổi sáng tỉnh dậy hoang hoải và trống rỗng, như sáng nay?

Nỗi sợ của mỗi người

Thực ra, ai trong chúng ta cũng tồn tại những nỗi sợ, vô hình hoặc hữu hình. Tôi không tin lắm vào những người chẳng biết sợ gì. Sự sợ hãi, đôi khi là điều cần thiết để chúng ta không bước quá những ranh giới, yêu quý bản thân hơn và có động lực trở nên mạnh mẽ hơn.

Hồi nhỏ, tôi bị bệnh sợ đám đông. Cứ mỗi lần đứng trước đám đông, ám ảnh chân run và giọng nói thều thào lại khiến tôi khiếp hãi. Không thể tin được cũng chính thằng bé tôi ấy, năm lớp Năm đứng trước hàng trăm người, đong đưa như một thân liễu và lắp bắp thứ gì đến giờ cũng không nhớ nổi nữa.

Dần dần, tôi khắc chế được nỗi sợ của mình. Bằng cách thử điều đó, nhiều lần. Tôi không còn mất tự tin nữa. Cao hơn một bậc, tôi dần trở nên mạnh dạn hơn, và yêu thích các đám đông. Càng lớn tôi càng phát hiện, mình bị say mê đám đông thế nào. Càng đông người, càng nhiều ánh mắt phấn khích, càng nhiều tiếng vỗ tay... thì càng khiến tôi mạnh mẽ hơn.

Đó chỉ là ví dụ nhỏ nhoi cho hàng ngàn nỗi sợ khác. Khi tôi sợ ma và bóng tối, bố tôi bỏ tôi lại giữa mảnh vườn cũ không một bóng đèn. Khi tôi sợ bạo lực, thằng bạn cấp một dạy cho tôi bài học đầu tiên bằng một cú thọi nhớ đời. Khi tôi sợ độ cao, bác tôi dụ tôi nhìn từ điểm cao của Vạn Lý Trường Thành xuống...

Em ạ, còn đủ thứ sợ khác mà tôi từng sợ hãi trong đời. Sợ sự cãi vã, sợ sự phản bội... và sợ cả những đổ vỡ. Nhưng có lẽ, dần thì chúng ta cũng sẽ quen được hết, và dần chẳng có nỗi sợ hãi nào đủ lớn để khiến ta âu lo, hoang mang nữa. Kể cả sự phản bội, kể cả những vỡ tan.

À, thực ra còn một nỗi sợ nữa. Là nỗi sợ mãi mãi không chiến thắng được bản thân mình.