← Quay lại trang sách

Chương 296 Sự ăn ý

Cơ Hào đầy vẻ không cam lòng.

Giết Yêu Đế, đây là một kỳ tích đến nhường nào?

Nhưng thấy Chu Du thần sắc nghiêm túc, liền tiếp tục vung đao quét sạch mấy con cá sấu vừa bò lên bờ, rồi vội vàng theo sau Chu Du di chuyển về hướng khác.

Dù sao cũng thu được không ít yêu đan, đối với bọn họ, như vậy cũng không thiệt thòi gì.

Cơ Hào dần bình tĩnh lại, cũng nhận ra sự bất thường.

Đây là Đại Lục Yêu Hoang!

Bọn họ tới đây để săn đuổi Hùng Đế, chẳng khác nào một con yêu thú lao vào lãnh địa của nhân tộc để săn lùng hoàng đế của họ.

Nói rằng xung quanh không có chút động tĩnh gì thì thật là điều không thể nào. Nhưng điều kỳ lạ là các đại yêu tộc lại rất bình thản trước chuyện này?

Điều này thật sự không hợp lý! Có thể đây là một âm mưu!

Cơ Hào không khỏi hít sâu một hơi, tuy rất kiêu ngạo nhưng không có nghĩa là hắn ta ngu ngốc.

Như lúc ban đầu muốn giết Kỳ Lân, hắn ta đã một trăm lần không muốn. Loại tự biết mình biết mình này, bản thân cũng có đôi chút.

“Vẫn là ngươi bình tĩnh hơn.”

Cơ Hào hiếm hoi khen ngợi Chu Du một câu.

Chu Du im lặng, chỉ tăng tốc bước chân, “Mau rời khỏi đây đi, nơi này vẫn chỉ là vùng ngoại vi thôi.”

Đại Lục Yêu Hoang rất rộng lớn, việc gặp được Hùng Đế cũng có phần nào do Hùng Đế thích sống độc lập. So với nhiều đại yêu ưa cuộc sống sung túc khác, Hùng Đế quả thật là một đại nhân vật có tinh thần làm việc rất cao. Nếu không, hắn ta cũng chẳng thường xuyên đến những khu vực luân hãm để thị sát. Chỉ riêng điểm này thôi, trong yêu tộc có bao nhiêu đại nhân vật làm được như vậy?

“Đại Lục Yêu Hoang vô cùng nguy hiểm.”

Chu Du thầm nghĩ: “Có lẽ là ta quá ngu ngốc, không thể đoán nổi ý định của bọn chúng.”

Sau đó, Chu Du nhìn về tấm lệnh bài ở thắt lưng. Lệnh bài vẫn chỉ về hướng của Đỗ Tử Đằng, nhưng vị trí cụ thể không rõ. Tốt nhất là nên hội ngộ với Đỗ Tử Đằng của Trừ Yêu Ty, sau đó quay về Đại Lục Khôn Nguyên.

Cảm giác phương hướng đôi khi không đáng tin cậy. Vả lại, bên kia Thiên Tằng Hải còn có Lão Cẩu bọn họ nữa. Hiện tại, dù Cảnh Tiểu Dụ đã đạt đến Vô Cực Cảnh, nhưng ở vùng đất luân hãm vẫn còn nhiều đại yêu cửu phẩm, có nơi thậm chí còn có Yêu Hoàng, thậm chí là Yêu Đế tọa trấn.

Gặp phải những đối thủ như thế, ngay cả Chó Phú Quý của mình, cũng chưa chắc sống sót được trong khe hẹp.

Chu Du nhẹ nhàng thở dài, suy nghĩ về nhiều vấn đề.

Cơ Hào cắm đầu tiến lên, không khỏi có chút buồn bực.

Là Yêu Đế bị thương đấy! Thật sự đáng tiếc.

Yêu Đế so với đại yêu cửu phẩm, quả là một ở trên trời, một ở dưới đất.

Đúng như lời Cơ Hào đã nói, bỏ lỡ cơ hội này, lần sau không biết là khi nào mới có cơ hội nữa.

Thậm chí hắn còn cảm thấy có chút xui xẻo.

Kỳ Lân bị Thiên Phạt đánh trọng thương thì chạy mất, giờ Hùng Đế cũng đã thoát thân.

Chẳng lẽ…

Vận mệnh định sẵn mình không có cơ hội giết những tồn tại siêu cấp này?

“Nơi này không thể ở lâu.”

Chu Du khẽ an ủi Cơ Hào, đồng thời lấy yêu đan của cá sấu Cửu phẩm vừa có ra xoa xoa vào người Cơ Hào, “Mạng sống quan trọng hơn.”

Cơ Hào hít sâu một hơi, “Ta hiểu.”

Hắn không phải người không biết lý lẽ. Hiểu rằng mình là nhân tộc, ở Đại Lục Yêu Hoang thì vẫn nên cẩn thận. Yêu Đế thì tốt, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.

Cơ Hào nắm chặt chuôi đao mở ra một con đường, “Ta sẽ cố gắng, ta muốn dùng bản lĩnh thực sự để giết một tên Yêu Đế chân chính!”

Giọng hắn dõng dạc, khí thế mạnh mẽ.

Chu Du nuốt yêu đan, xua tan cơn đói.

Rất nhanh, bọn họ nhận ra rằng hướng họ truy đuổi Hùng Đế hoàn toàn trái ngược với hướng của Đỗ Tử Đằng.

Theo con đường lúc đầu, họ quay trở lại. Khi đi ngang qua ổ hồ ly, một bầy hồ ly như thường lệ tản ra, nấp trong rừng cây, bụi rậm, cảnh giác quan sát hai người họ.

Cơ Hào sẵn sàng chiến đấu, thanh Hàn Uyên Đao ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

“Ôi trời.”

Chu Du bỗng đập trán, vẻ mặt đầy hối hận.

Cơ Hào không hiểu, “Sao thế?”

Chu Du thở dài, “Cá sấu vương đấy.”

Cơ Hào nhíu mày, “Yêu đan chẳng phải đã lấy rồi sao?”

Chu Du lắc đầu, “Thịt ấy, thịt của Cửu phẩm đại yêu đấy.”

Cơ Hào ngẩn ra, rồi mặt chuyển sang xanh lè, hét lên với Chu Du, “Im ngay!”

Chu Du dừng bước, “Đời người, chỉ có mỹ thực là không thể phụ lòng.”

Cơ Hào tức đến nỗi ngực phập phồng, “Ngươi có tin ta chém ngươi không?”

Vì một miếng ăn, lại quay trở về ư?

Đúng là điên rồi!

Chu Du nhìn về phía hồ với ánh mắt thèm thuồng, “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vị cá sấu thế nào sao?”

Cơ Hào gầm lên, “Ta không muốn chút nào!”

Chu Du bắt đầu bước, “Ta quay lại lấy một ít, lần sau chưa chắc đã có cơ hội tốt như vậy.”

“Đứng lại!”

Cơ Hào giơ đao ngang cổ mình, “Ngươi dám đi, ta sẽ chết ngay tại đây!” (ặc ặc)

Chu Du nhíu mày, “Được rồi, được rồi, đi thì đi.”

Hắn ta nuốt nước bọt, thầm nhắc nhở mình sau này săn yêu, nhất định phải xác định trước đối phương có ngon không, đừng chỉ vì yêu đan. Nhẫn trữ vật của mình còn nhiều chỗ trống lắm.

Đại Lục Yêu Hoang mà.

Đã đến đây, chẳng lẽ không mang chút đặc sản về cho cha mẹ?

Thịt của những đại yêu mạnh mẽ này vốn dĩ rất khó hỏng, lại được bảo quản trong nhẫn trữ vật thì càng khó hỏng hơn. Cùng lắm cũng chỉ thành thịt khô thôi.

Không biết từ lúc nào, họ đã quay trở lại căn nhà gỗ trước đó, vốn là hướng họ bắt đầu.

Cơ Hào vung tay, “Tạp ngư, lần sau gặp chuyện như vậy, ta nháy mắt ra hiệu, ngươi cứ phối hợp mà ra tay. Không phải ta nói ngươi, ở bên nhau lâu vậy rồi, sao vẫn chẳng có chút ăn ý nào thế?”

Chu Du liếc nhìn căn nhà gỗ, “Ngươi khát không?”

Cơ Hào tức giận, “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy!”

Chu Du đáp, “Ta vừa nhớ ra, lúc trước chúng ta đang đun nước trong nhà gỗ mà nhỉ?”

Cơ Hào hừ một tiếng, “Giờ chắc nước cũng cạn khô rồi.”

Chu Du bước lên bậc thang, vào trong nhà.

Ấm nước vẫn còn bốc khói, vẫn còn nửa ấm nước.

“Nghỉ ngơi chút đã.”

Chu Du kéo một cái ghế ngồi xuống, nhấc ấm nước, bắt đầu pha trà. Dù gì thì cũng biết đôi chút.

Cơ Hào lẩm bẩm ngồi xuống, cảm thấy ở Đại Lục Yêu Hoang mà có một ngụm nước nóng để uống thì đúng là may mắn. Khi nhấp ngụm trà đầu tiên, hắn thật sự có cảm giác nhẹ bẫng.

Cuộc sống thường nhật của Yêu Đế, quả thật vô cùng xa hoa. Cũng như nhân tộc, những nhân vật lớn thì rượu phải là đặc biệt, trà cũng vậy.

“Không thể tin nổi.”

Cơ Hào chép miệng, tán thưởng, “Trà này lại có thể mang đến cho ta cảm giác gột rửa linh hồn, xua tan hết mọi hung khí. Trà ngon, trà ngon thật.”

Chu Du khẽ gật đầu, rồi nói, “Uống trà không nói, mới là quân tử.”

Cơ Hào lập tức im lặng.

Khi Chu Du thưởng trà, hắn cũng đang suy nghĩ về Đại Lục Yêu Hoang.

Giờ chỉ mới thấy một góc của nó thôi, nhưng cũng khiến hắn hiểu rằng vùng đất luân hãm so với Đại Lục Yêu Hoang thực sự chỉ là một trò cười. Không có gì ngạc nhiên khi ba đại vương triều phải ký những hiệp ước kỳ lạ với yêu tộc. Tính toán thời gian, chỉ vài tháng nữa, đợt tấn công tiếp theo của yêu tộc sẽ tiến đến vòng mười sáu.

Trong khoảnh khắc, cả hai người bất ngờ quay đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa. Hùng Đế, toàn thân ướt sũng, đang biến thành người và khoác lên mình một chiếc áo choàng trắng.