← Quay lại trang sách

Chương 297 Hợp tác sâu rộng

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quặc. Giữa bầu không khí kỳ lạ ấy, lẩn khuất một chút ngượng ngùng. Hùng Đế vẫn đang giữ động tác mặc áo, nhưng lại khựng lại.

Hắn nghĩ mình đã thoát khỏi sự bám theo của hai người kia, nên đi dạo quanh đây một vòng rồi định trở về căn nhà nhỏ của mình để uống trà và nghỉ ngơi.

Cơ Hào ngẩn người, một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hùng Đế mím môi, đưa mắt nhìn xung quanh.

Thậm chí hắn còn tự hỏi, có phải mình đang gặp ảo giác hay không? Chẳng lẽ hai người này thực sự có thể đoán trước hắn sẽ quay trở lại?

Chu Du lặng lẽ đặt chén trà xuống, tay trái chạm vào thanh Tru Tà Kiếm. “Ngươi không định trốn sao?”

Giọng anh rất khẽ, mang chút ngạc nhiên.

Hùng Đế hít sâu một hơi, “Mệt rồi.”

Mọi người đều đã mệt. Nếu không, Chu Du cũng sẽ không đề nghị nghỉ ngơi uống trà.

Hùng Đế biến đôi tay thành móng gấu, “Đến đi, quyết đấu cho sảng khoái.”

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để giao chiến! Cơ Hào nhìn Chu Du ra hiệu, nhưng Chu Du lại chẳng buồn động đậy. Những năm tháng trên núi, số bước chân hắn đi mỗi ngày còn thua cả lũ gà trong trại.

Hôm nay số bước đã bằng tổng cộng cả đời của hắn.

Chu Du vung tay, một chén trà bay ra ngoài. “Uống một chén trà đi.”

Hùng Đế đón lấy, “Đa tạ.”

Làm người hay làm yêu, đều phải nhớ kỹ lễ nghĩa. Điều đó có thể cứu mạng mình.

Chu Du ngồi yên, Cơ Hào đứng ở cửa, còn Hùng Đế đứng ngoài ngây người.

“Nói chuyện chút chứ?”

Chu Du nói nhẹ nhàng.

“Được thôi.”

Hùng Đế khập khiễng bước vào. Cơ Hào trừng mắt, chăm chăm nhìn Hùng Đế đầy thù địch.

Hùng Đế chẳng mảy may để ý, dù sao hắn cũng từng trải qua nhiều phong ba.

Chu Du khẽ nói, “Cuộc gặp này chỉ là trùng hợp, ngươi tin không?”

Hùng Đế gật đầu, “Giờ ta tin rồi.”

Chu Du gật đầu, bày tỏ ý định của mình, “Ta chỉ muốn rời khỏi Đại Lục Yêu Hoang.”

Mắt Hùng Đế sáng lên, “Thật sao?”

Chu Du khó hiểu, “Ngươi vui mừng vì điều gì?”

“À...”

Hùng Đế ngập ngừng, “Uống trà, uống trà thôi.”

Hắn chủ động rót trà cho Chu Du.

Chu Du nhìn Hùng Đế đầy nghi hoặc, con gấu này có vẻ hơi kỳ lạ.

Hùng Đế cảm nhận được ánh mắt của Chu Du, “Ngươi đã đến thì Đại Lục Yêu Hoang dĩ nhiên là hoan nghênh. Chỉ có điều quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc không được tốt lắm, nên việc đón tiếp không chu toàn, mong ngươi thông cảm.”

Không tốt lắm? Quan hệ đã xấu đến mức đáng sợ rồi.

Dù sao nói gì cũng không nên nhắc lại chuyện bị truy sát ban nãy. Có những chuyện, cần hiểu mà không cần nói ra. Cơ Hào đứng sau Hùng Đế, không ngừng ra hiệu cho Chu Du.

Chu Du bình thản nói, “Sức mạnh của Đại Lục Yêu Hoang, dù ta chưa thấy hết, nhưng chắc chắn còn mạnh gấp mười, gấp trăm lần so với những gì ta đã thấy.”

Nghe vậy, ánh mắt Hùng Đế lóe sáng.

Chu Du không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại khiến Hùng Đế bùng lên bao nỗi oán giận trong lòng. Nỗi oán hận này không nhằm vào Chu Du, mà nhắm đến các yêu tộc khác.

Lũ hèn nhát này!

Hùng Đế tựa người ra sau, “Nói thật, ta chẳng xem trọng nhân tộc. Ta luôn muốn tự tay gây dựng một sự nghiệp vĩ đại cho yêu tộc. Nhưng những gì xảy ra gần đây thật khiến ta lạnh lòng. Không nói ngoa, mỗi lần tấn công thành trì của nhân tộc, chẳng phải ta đều trực tiếp chỉ huy sao? Cái tinh thần tận tụy này, có yêu đế nào so bì được với ta?”

“Nhưng thực tế thì sao? Thực tế là kẻ nỗ lực nhất như ta lại trở thành kẻ gây rắc rối cho bọn họ.

Nếu là ngươi, liệu có vui nổi không?”

Chu Du lắc đầu, “Chẳng vui nổi chút nào.”

Hùng Đế cười lạnh, “Ai cũng quá hưởng thụ rồi, giống như ba đại triều đình và những tông môn hàng đầu của nhân tộc các ngươi, từng người đều ngồi hưởng phúc ở hậu phương. Đợi đến khi địch đánh đến cửa mới biết hoảng sợ. Giờ ta cũng đã nhận ra, Ngũ Trảo Kim Long đại đế, Thánh Thú Thanh Long gì chứ. Thẳng thắn mà nói, trước mặt bọn chúng, chúng ta chẳng qua là đội cảm tử mà thôi.”

“Chúng ta cố gắng chiến đấu, còn bọn họ thì hưởng thụ!”

“Kẻ nỗ lực nhất lại là kẻ chịu khổ nhất và nhận ít nhất, thật là bất công.”

Giọng Hùng Đế đầy phẫn nộ, trong khoảng thời gian này hắn thực sự đã ghét bỏ yêu tộc.

Chu Du chớp mắt, “Hay là, ngươi đến nhân tộc chúng ta?”

Hùng Đế đùa, “Có bao ăn bao ở không?”

Đó chỉ là lời bông đùa, ai mà nghiêm túc thì coi như thua.

Chu Du hơi nghiêng người nhìn Hùng Đế, “Nếu ngươi bất mãn như vậy, tại sao không tự tạo dựng sự nghiệp?”

Hùng Đế cười nham hiểm, “Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Khởi nghiệp không phải chỉ dựa vào lời nói suông, nào là tài nguyên, nào là quan hệ.” (triết lý dữ à nha)

Chu Du cười, “Kết nối với những kẻ bất mãn với Kim Long đại đế, trước tiên xây dựng đội ngũ, từ từ thu hút thêm yêu tộc vào hàng ngũ của ngươi. Có những thứ, chỉ nghĩ suông thì chẳng ích gì, phải hành động.”

Hùng Đế cười thấp, “Đây gọi là soán ngôi.”

Chu Du lắc đầu, “Không, đây gọi là khởi nghĩa.”

Soán ngôi, là lòng tham. Khởi nghĩa, là quét sạch bất công.

Hùng Đế cười, “Công tử, ngươi ủng hộ ta trở thành Chí Tôn của yêu tộc sao?”

Ánh mắt hắn sắc lạnh, lóe lên vài phần gian xảo. Nếu đệ tử của Ngưu Đại Lực ủng hộ mình làm Chí Tôn của yêu tộc, thì điều này ra ngoài kể cũng oai lắm.

Chu Du cười, “Yêu tộc mạnh mẽ nhiều vô số, chẳng cần ta ủng hộ cũng đủ rồi.”

Hùng Đế cười lớn, đôi mắt lạnh băng thể hiện sát khí trong lòng hắn.

Chu Du là người.

Hắn là yêu.

Tự nhiên giữa hai bên chẳng có gì đáng để bàn. Nhưng đi ra ngoài, cũng phải dựa vào bối cảnh.

Chu Du có bối cảnh đủ lớn, dù bản thân hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Chu Du mỉm cười, “Ta thích những kẻ hành động hơn là những kẻ chỉ nói suông.”

Ánh mắt Hùng Đế lóe sáng, “Nếu ta có thể giúp ngươi một số việc, ngươi có thể cho ta lợi ích gì?”

Chu Du suy nghĩ, “Không giết ngươi, liệu có coi là lợi ích?”

“Bốp!”

Hùng Đế vỗ mạnh lên bàn, “Được! Vậy chúng ta nói là quyết định thế nhé, nhưng miệng nói không đủ, ta cần ngươi viết cam kết!”

Chu Du cười, “Tin ta thì không cần cam kết. Không tin ta, cam kết cũng vô ích.”

Hùng Đế nghiêng người, “Chúng ta đang nói chuyện lớn đấy.”

Chu Du nghiêng đầu, “Nếu ngươi thất bại, chẳng phải ta sẽ bị xem là kẻ xúi giục sao?”

Hùng Đế nhìn thẳng vào Chu Du, một hồi lâu mới thu ánh mắt lại, “Ta tin ngươi, vì thanh kiếm này.”

Đó là thanh Tru Tà Kiếm.

Thanh kiếm này đã thức tỉnh, Hùng Đế mơ hồ cảm nhận được điều sắp tới. Không gì khác, hắn hiểu tính cách của người đó!

Hiểu rằng người đó tuyệt đối sẽ không làm việc gì vô nghĩa.

Chu Du khẽ lắc chén trà, “Vậy thì chúc ngươi tiền đồ rộng mở, thành công nối tiếp thành công, vinh hoa phú quý.”

Hùng Đế cười hiểm, “Ngươi chơi thành ngữ nối tiếp hay lắm, nhưng những thứ ta sắp cung cấp, sợ rằng ngươi không đủ gan để nhận.”

Chu Du cười nhẹ, “Có lúc ta cũng rất gan dạ.”

Hùng Đế từ tốn nói, “Trứng rồng, trứng của Ngũ Trảo Kim Long đại đế.”