Chương 342 Huyết Mạch Nào
Đổng Cửu Phiêu chăm chú nhìn Chu Du vẫn còn trong trạng thái tu luyện.
Trong lòng hắn lóe lên hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã phân tích qua nhiều cái tên của các huyết mạch.
Cuối cùng, hắn nghĩ đến năm loại huyết.
Năm loại huyết cổ xưa nhất, thậm chí trong giới tu sĩ, người ta còn bí mật gọi chúng là năm huyết tổ.
"Không đúng..."
Đổng Cửu Phiêu cau mày, suy nghĩ đan xen, "Nếu là năm loại huyết đó, Chu huynh chắc hẳn sẽ biểu hiện rất rõ ràng. Nhưng tính cách của huynh ấy hoàn toàn không hợp với những loại huyết đó. Những huyết đó sẽ hoàn toàn ảnh hưởng đến tính cách một người, khiến họ trở nên ngạo mạn hung hãn, khát máu đáng sợ. Hơn nữa, biểu hiện sức mạnh này cũng không phù hợp."
"Thái Dịch Ám Huyết."
"Thái Sơ Cuồng Huyết."
"Thái Thủy Hỗn Độn Huyết."
"Thái Tố Minh Đạo Huyết."
"Thái Cực Thần Linh Huyết."
"Không đúng, huyết linh không đúng, tính cách không đúng, sức mạnh cũng không đúng."
Đổng Cửu Phiêu đan chặt mày thành nếp nhăn; những người có được các huyết mạch kể trên đều bị sức mạnh chi phối tâm tính.
Những người đã từng xuất hiện trong lịch sử, không ai không phải là nhân vật thiên tài ngạo mạn, không chịu khuất phục trước người đời.
Trong lòng những người đó, họ chính là...
Trời!
Đổng Cửu Phiêu cắn môi đến bật máu, nhưng lại không hề nhận ra.
Năm loại huyết đó chính là Ngũ Thái Tiên Thiên.
Theo ghi chép lịch sử, ngay cả huyết linh cũng là cố định.
"Trừ khi..."
Đổng Cửu Phiêu giãn mày ra, "Huynh ấy bị người khác phong ấn?"
Nhưng tại sao lại phải làm như vậy?
Đổng Cửu Phiêu lại thấy băn khoăn, chẳng lẽ là sư tôn của huynh ấy đã phong ấn sao?
Nếu muốn động thủ với một người, tất nhiên phải là người quen thuộc và có năng lực nhất mới có thể làm được.
"Ngũ Thái Tiên Thiên... Ngũ Thái Tiên Thiên..."
Đổng Cửu Phiêu ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ lại những nghiên cứu của mình trong nhiều năm qua. Lần gần nhất xuất hiện huyết mạch có liên quan đến Ngũ Thái Tiên Thiên là — Thái Dịch Hỗn Độn Huyết.
Người này sinh ra đã khiến thiên địa dị tượng xuất hiện, cảnh giới đột phá trước mặt hắn chỉ là trò đùa.
Mới mười tuổi, hắn đã bắt đầu độ kiếp, vượt qua thiên kiếp của Vô Cực Cảnh. Tính cách của hắn càn rỡ bá đạo, khát máu như mạng, thường xuyên gây ra thảm sát.
Đến năm mười ba tuổi, hắn đã dám chỉ vào mũi của cường giả đương thời mà mắng.
Mười lăm tuổi, hắn gây chấn động khắp đại lục Khôn Nguyên.
Hai mươi tuổi, hắn và một vị Tà Tôn danh tiếng đương thời đã có một trận chiến không phân thắng bại.
Năm hai mươi ba tuổi, tuyên cáo tử vong.
Người này mang họ Long, mất cách đây một ngàn năm.
Người giết hắn chính là...
Phù Tôn!
Tương truyền, Phù Tôn đã dành năm năm nghiên cứu để sáng tạo ra một loại phù thuật chưa từng có.
Loại phù thuật này có tên là — Tiên Thiên Ngũ Thái Thập Tuyệt Phong Tâm Phù.
Từ đó, hai vị cường giả đỉnh cao này hoàn toàn trở mặt.
Sau này, Tà Tôn phản bội, Phù Tôn biến mất ở ngoài Trấn Vực Quan.
Đổng Cửu Phiêu dùng tay phải mạnh mẽ vuốt qua da đầu, cảm thấy đầu óc ngứa ngáy.
Mặc dù những chuyện đó đã qua lâu, nhưng vì những sự việc tương tự rất hiếm hoi và đáng sợ như vậy, nên người đời vẫn âm thầm ghi chép lại.
"Thanh kiếm trong tay hắn, liệu có phải là hàng thật không?"
Ánh mắt Đổng Cửu Phiêu rơi lên thanh kiếm Tru Tà.
Chủ nhân của Tru Tà Kiếm xuất thân từ tán tu, tuổi trẻ đã áp đảo khắp đại lục Khôn Nguyên, đấu ngang ngửa với tám gia tộc viễn, chưa bao giờ thất bại. Một người như vậy đáng để bất cứ ai xem như thần minh. Cũng là người mà thế gian xưng tụng là Phàm Trần Tiên.
Vì thế, khi người ấy thành danh, không biết có bao nhiêu người đã mô phỏng lại thanh kiếm Tru Tà.
Trong số đó, không thiếu những phiên bản mô phỏng đạt tới cấp độ linh khí thượng phẩm.
Thậm chí đến nay, trong số top năm trăm kiếm tu mạnh nhất đại lục Khôn Nguyên, có rất nhiều là tín đồ trung thành của hắn.
Người nổi tiếng nhất trong số đó chính là Kiếm Thần.
“Đây có phải là việc ta nên suy ngẫm không?”
Đổng Cửu Phiêu hạ tay xuống, tự hỏi liệu mình có đang nghĩ quá xa xôi không.
Nếu theo cách nghĩ này, chẳng phải Chu Du sẽ trở thành đệ tử của đại nhân Trấn Thủ Sứ Ngưu Đại Lực hay sao?
Nói đùa sao?
Một tồn tại cấp chí tôn như vậy, chỉ cần giơ tay hô một tiếng là có biết bao nhiêu người sẽ hưởng ứng? Những tín đồ cuồng nhiệt của y, chỉ trong khoảnh khắc đã có thể quét sạch cả đại lục.
Huống chi, đệ tử của Thiên Kiếm Chí Tôn, không ai là không cao ngạo và nổi bật.
Dù ngay cả những người không mấy ai từng gặp, danh tiếng của họ cũng lớn đến nỗi làm người khác phải sợ hãi. Tuy những người này không giao tiếp với người thường, nhưng hễ có chuyện gì xảy ra thì nhất định sẽ có liên quan đến các tông môn hùng mạnh.
Đổng Cửu Phiêu lắc đầu, tự thấy suy nghĩ của mình thật nực cười.
Nếu còn tiếp tục nghĩ như vậy, sau này khỏi cần tu luyện, có khi có thể đi kể chuyện ở trà quán rồi.
Khi ý nghĩ của hắn vừa tắt, Chu Du cũng vừa thu công. Khí huyết trong cơ thể ổn định, kim quang lan tỏa khắp thân.
Thành công rồi!
Một cái hỏa linh liền giải quyết hết. Cảnh giới không thay đổi, nhưng sức mạnh của bản thân đã tăng mạnh. Sức mạnh này đến từ huyết mạch, ẩn náu trong thân thể.
Khi tu sĩ chiến đấu, khởi đầu là dùng linh lực. Sau đó, thứ tranh đấu chính là nội lực, tức là khí huyết, đó mới là trận tử chiến thực sự.
Xem ai có thể kiên trì lâu hơn ai!
“Này.”
Cơ Hào ném ra một hộp ngọc.
Chu Du đón lấy, “Gì vậy?”
Cơ Hào cười khẩy, “Bảo vật đấy.”
Chu Du ngạc nhiên mở hộp, rồi bất ngờ kêu lên, “Quả Kim Ngọc Mãn Đường? Ngươi lấy ở đâu ra?”
Cơ Hào khinh thường, “Ta ăn trộm đấy, được chưa? Tạp ngư, thực lực ngươi yếu, ăn đi.”
Chu Du bật cười, “Đang làm gì thế? Kính lão à?”
Cơ Hào nổi giận, vung đao lên định chém, “Tạp ngư, có tin ta chém ngươi không?”
“Tin, tin, tin.”
Chu Du cười lớn, tiện tay ném trả lại.
Cơ Hào ngẩn ra, rồi gầm lên, “Lão tử cho ngươi thứ này, ngươi dám không lấy? Muốn chết à?”
“Ngươi cứ ổn định cảnh giới Luân Hồi đi, sau này đột phá Tạo Hóa Cảnh sẽ dùng được.”
Chu Du cười nói, “Ta còn lâu mới tới lúc đó, không vội.”
Cơ Hào phẫn nộ, “Ngươi tưởng cần ngươi dạy chắc? Ngươi là cái gì chứ? Ta thừa sức để đột phá rồi!”
Đổng Cửu Phiêu đầu óc trống rỗng, nhìn chằm chằm, “Hai người không cần thì cho ta đi? Ta yếu đuối mà, đầu óc ta lại ngu muội, ta không muốn đi ngộ đạo đâu, cửa đó là cơn ác mộng của tất cả tu sĩ mà.”
“Ngươi là đồ tạp ngư, ăn cứt đi!”
Cơ Hào quát mắng, “Thiên kiếp Vô Cực Cảnh cũng đủ dọa chết ngươi, còn đòi Tạo Hóa, ta thấy ngươi hỏa hóa còn hợp lý hơn!”
Đổng Cửu Phiêu mặt liền tối sầm, “Đang nói chuyện bình thường, sao tự nhiên lại chửi người ta thế.”
Cơ Hào gầm lên, “Im miệng, không thì ta chém ngươi!”
Lão Cẩu và Tiểu Cảnh nghe mà đầu óc quay cuồng.
Kim Ngọc Mãn Đường Quả là gì?
Kim Ngọc Mãn Đường họ đều hiểu nghĩa, nhưng thêm chữ “Quả” vào thì lại không hiểu gì cả.
Nói là nhiều con cháu thì có thể hiểu.
Cơ Hào tức tối cất Kim Ngọc Mãn Đường Quả, “Một lũ tạp ngư không hiểu chuyện!”
“Kia kìa!”
Theo một tiếng hét lớn, Phan Hạo Thiên (hình như là Phan Khiếu Thiên mới đúng, mà thôi kệ, lỡ rồi cho cùi luôn) với gương mặt tái nhợt dẫn đầu một nhóm người bay đến.
Phải công nhận rằng chỗ họ chọn khá kín đáo, từ trên cao thật khó thấy.
“Bọn tặc nhân kia”
Một lão giả bên cạnh Phan Hạo Thiên ánh mắt lóe sáng, “Làm hại đệ tử của ta, tất cả hãy lưu lại nơi đây, hóa thành tro bụi đi!”