Chương 343 Thân Đồ Liệt Dương
Lão giả nọ, tuy tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt hồng hào như trẻ, rõ ràng là một cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh!
Lúc này, ông ta trợn trừng mắt giận dữ, tay phải chỉ lên trời, nơi ông chỉ tới liền bừng sáng, hóa thành một vầng thái dương rực rỡ.
Chu Du chớp mắt, tự nhủ trong lòng.
Tông môn Thiên Dương này hắn có biết, vì từng gặp tông chủ của họ.
Cũng thấy không tiện ra tay cho lắm.
“Khoan đã.”
Chu Du cất tiếng, “Thật ra, đây chỉ là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Lão giả tóc bạc phơ, Sư Bân, quát lên giận dữ, “Đợi ta giết ngươi rồi, ngươi hãy xem có phải… có phải…”
Giọng của ông ta dần nhỏ lại, chăm chú nhìn thanh kiếm Tru Tà mà Chu Du giơ lên.
Vầng mặt trời chói sáng kia dần dần tắt ngấm, sau đó biến mất.
Phan HạoThiên sốt ruột kêu lên, “Sư tôn, ra tay giết bọn chúng đi!”
Sư Bân nuốt nước bọt, đôi mắt sáng lên, tỉ mỉ quan sát. Thời buổi này, kỹ nghệ làm giả thật sự đáng sợ. Không có kinh nghiệm và kiến thức cùng với người từng thấy qua mà mô tả kỹ càng, thật khó mà phân biệt.
Sư Bân là một trong những trưởng lão nội môn của Thiên Dương Tông, sức mạnh xếp hạng mười.
Gần đây, tông chủ đã triệu tập hội nghị trưởng lão, mô tả kỹ lưỡng về thanh kiếm Tru Tà.
Và yêu cầu họ dựa trên manh mối này để tìm kiếm nhân vật mục tiêu.
Kiếm, trông rất tàn tạ. Kiếm, nhìn rất cũ kỹ.
Điều này rất phù hợp với tính cách của đại nhân Ngưu Trấn Thủ.
Sắc mặt Sư Bân dần thay đổi, phớt lờ sự thúc giục của Phan Hạo Thiên.
“Tông chủ!”
Sư Bân bất ngờ hét lớn, tiếng vang chấn động cả không gian, “Tiếp khách rồi... không, nghênh đón quý khách rồi!”
Phan HạoThiên giật mình, “Sư tôn?”
Sư Bân nhanh chóng hạ xuống, nở nụ cười rạng rỡ chạy đến bên Chu Du, “Quý nhân đây rồi! Chúng ta còn chưa tìm ra ngài, ngài đã tự dâng tới cửa rồi. Thật đúng là giày cỏ còn chưa đi mòn, ngài đã đến. Sao không báo trước một tiếng nhỉ? Thật là hiểu lầm rồi.”
Chu Du ngạc nhiên, hắn chắc chắn rằng chưa từng gặp người này.
Ở trên núi, số người hắn gặp rất ít, một năm mà thấy một người cũng coi như là chuyện hiếm.
Phan Hạo Thiên lộ vẻ kinh hãi, hắn ta mơ hồ nhận ra điều gì đó. Chẳng lẽ người này chính là nhân vật được nhắc đến trong nhiệm vụ của tông môn?
Tìm một người nào đó? Nhưng người đó trông như thế nào, ở đâu, tất cả đều không có manh mối.
Lúc đó, ai nghe đến nhiệm vụ này cũng đều ngớ người.
Thế nào gọi là tài giỏi hơn người, xuất chúng không ai bì kịp?
Ai mà biết tiêu chuẩn đó là gì!
“Lão phu là Sư Bân.”
Sư Bân nắm lấy tay Chu Du, “Tuấn tú lẫm liệt quá! Lão phu không có tài cán, chỉ có một đứa cháu gái tên là Sư Phi Huyên, sau này gặp mặt nhé?”
Chu Du vừa định lên tiếng.
Sư Bân vội vã nói, “Không cần lễ hỏi đâu, chỉ cần chút tiền làm quà cưới làm thiếp là đủ, ngài thấy sao?”
Lễ hỏi là dành cho chính thất. Còn quà cưới là cho thiếp, tục gọi là tiền mua thân. Do đó, danh phận chính thất phải là lễ hỏi, địa vị vô cùng cao. Nếu là người trong gia tộc, có thể sánh ngang với gia chủ, quyền lực và địa vị đều lớn. Đây là truyền thống, không phải cứ muốn sửa là sửa được. Cho dù sau này chính thất giết đi cả trăm người thiếp, bước ra ngoài cũng không có gì phải sợ.
Chu Du cau mày, “Lão đầu, chúng ta có quen biết gì sao?”
Hắn cảm thấy không ổn.
Lời của Vân Nghê Tiên Tử bất ngờ hiện lên trong đầu.
Vân Nghê Tiên Tử nói rằng có tông môn muốn tìm hắn để làm chưởng môn!
“Kết thân một cái không phải là quen sao?”
Sư Bân cười ha hả, không nỡ buông tay của Chu Du.
Chu Du muốn rút lui, nhưng tay phải lại bị Sư Bân giữ chặt.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười sảng khoái vang lên, không gian chợt bị xé rách, rồi một nam nhân xuất hiện trong ánh sáng rực rỡ, “Tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp.
”
Chu Du ngẩng đầu nhìn. Một nam nhân trung niên, dung mạo tuấn tú như một bậc tao nhã. Thật ra thì tu sĩ chẳng ai là kém sắc cả, ai trông cũng rất khôi ngô, thanh tú. Chỉ là người này lông mày dài, người kia lông mày mảnh, hoặc là mặt trái xoan hay mặt dài mà thôi.
Những người xung quanh thấy thế, đều đáp xuống đất, cúi người hành lễ.
“Tham kiến Tông chủ!”
Tông chủ Thiên Dương Tông, Thân Đồ Liệt Dương. (răm răm cô nương gặp liệt dương công tử ư, hóa ra liệt dương công tử trong truyền thuyết là đây sao, cơ mà hán việt của ngữ cảnh này là ánh mặt trời mãnh liệt nha, giống như liệt hỏa ấy- lửa cháy dữ dội)
Thân Đồ Liệt Dương phất tay, “Miễn lễ hết đi.”
Vừa dứt lời, ông đã đứng trước mặt Chu Du, “Nói ra thì đây là lần đầu hai chúng ta gặp nhau bằng chân diện.”
Chu Du thản nhiên nói, “Ta luôn nhìn ngài hình như có chút gian.”
Thân Đồ Liệt Dương bật cười lớn, “Ngươi cũng đã nói năng bình thường rồi, trời chứng dám, ta là người xin lão tiền bối nhiều nhất, cũng là may mắn nhất đấy.”
Chu Du nhíu mày, “Ngài tìm ta? Đừng nói là…”
Thân Đồ Liệt Dương khoác tay lên vai Chu Du, Sư Bân vội rời ra. “Người một nhà đừng nói chuyện khách sáo, cần gì cứ nói.”
Chu Du nghiêng đầu, “Thân Đồ Tông chủ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua, tiện lấy một ít Hỏa Linh…”
Thân Đồ Liệt Dương hào sảng nói, “Sau này việc phân phối Hỏa Linh, ngươi cứ quyết định. Chỉ cần ngươi gật đầu, mọi thứ ở đây đều là của ngươi.”
Chu Du thở dài, “Nếu ta nói nhà ta bị cháy, cần về xử lý, ngài có tin không?”
Thân Đồ Liệt Dương cười sảng khoái, “Cháy thì có sao đâu? Ngươi chỉ cần đưa địa chỉ, ta sẽ phái người đón gia đình ngươi tới đây, hoặc xây hẳn chỗ ở mới, ngươi thấy sao?”
Chu Du lắc đầu, “Không cần, phiền phức lắm.”
“Những người này đều là bằng hữu của ngươi chứ?”
Ánh mắt của Thân Đồ Liệt Dương lướt qua, chỉ dừng lại lâu hơn ở Cơ Hào, “Đi nào, ngươi đã đi xa đến vậy, ta phải làm một bữa tiệc tẩy trần cho ngươi.”
Lão Cẩu lẩm bẩm, “Ta đầu óc có hơi rối loạn.”
Đổng Cửu Phiêu mở to mắt, xác nhận rằng người trước mặt chính là Tông chủ Thiên Dương Tông.
Một tồn tại đỉnh cao!
Chu Du thật sự quen biết Tông chủ Thiên Dương Tông sao?
Chuyện này có phải là quá đáng kinh ngạc không?
Lão Cẩu bỗng nhiên mắt sáng lên, ông ta nhớ lại.
Trước đây Chu Du từng nói quen biết Tông chủ Nguyệt Hoàng Tông và Tông chủ Hạo Thiên Tông, lúc đó không ai tin.
Kết quả thì sao?
Chỉ một bức thư, Lý Uyển Cơ đã vào Nguyệt Hoàng Tông!
Hóa ra hắn thật sự quen biết!
Chưa kịp nghĩ thêm gì, Thân Đồ Liệt Dương đã dẫn mọi người rời khỏi chỗ cũ trong chớp mắt.
“Giải tán, giải tán.”
Sư Bân vội vàng hô to, không để ý đến Phan Hạo Thiên nữa. “Đứa cháu gái ngốc của ta, nhất định phải ở trong tông môn.”
Những người khác của Thiên Dương Tông nhìn nhau bối rối, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Có lẽ đây là lần Tông chủ hòa nhã nhất?
Tông chủ từ khi nào lại hiền hòa như vậy?
Sắc mặt của Phan Hạo Thiên đột nhiên thay đổi, trong chốc lát hắn đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất. Không chừng những người này còn biết hắn từ đâu đến!
Nếu họ báo với Tông chủ rằng hắn là người của Tà Long Các tìm cách lẻn vào, thì sẽ thế nào?
Dù tư chất của hắn có cao đi nữa. Nhưng ở Thiên Dương Tông, người tài năng hơn hắn có cả chục người!
“Tà Long Các bên đó có minh chứng của ta.”
Ánh mắt của Phan Hạo Thiên trở nên âm u, “Chỉ cần họ điều tra, Tà Long Các không phải là đối thủ của Thiên Dương Tông. Không được, mình phải rời đi trước khi họ kịp nói điều này. Hơn nữa, cho dù không phải người của Tà Long Các, nhưng mối thù đã kết, chắc chắn họ sẽ tận diệt ta!”