Chương 882 Muốn Xem Kịch Chính Thống
Chu Du mở miệng, nhưng mãi không thể thốt ra lời nào.
Diệp Thanh Yên hừ lạnh, "Nói không ra lời rồi phải không?"
Chu Du thở dài, "Ngươi học từ ai vậy?"
Diệp Thanh Yên kiêu hãnh nói: "Học từ ngươi đấy."
"……"
Chu Du im lặng, nhìn vào pháp trận tịnh hóa, một lúc lâu mới nói: "Vậy nếu ngươi nói là thích ta, ta hỏi ngươi một câu."
Diệp Thanh Yên vung tay, "Chưa yêu, không cần sính lễ, con cái theo họ ngươi, ngươi chủ ngoại, ta chủ nội, tuyệt đối không đánh mẹ ngươi, cũng không mắng cha ngươi."
"Những lời vớ vẩn này là sao?"
Chu Du trừng mắt, khẽ quát.
Diệp Thanh Yên liền nói: " Hoàng hoa đại khuê nữ, không nói lời thô tục, vậy chưa đủ sao?"
Chu Du hỏi: "Người thân nhất của ngươi là ai?"
Diệp Thanh Yên đáp: "Mẹ ta... không, là sư phụ ta, dù sao ta cũng ở với sư phụ lâu nhất."
Chu Du gật đầu, "Vậy vấn đề đến rồi, giả sử ta và sư phụ ngươi cùng rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước?" (vãi tác giả)
Diệp Thanh Yên nhíu mày, "Cái này cần ta cứu sao?"
Chu Du im lặng hồi lâu, câu hỏi này đối với bọn họ thật sự chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu bị đè xuống nước, chắc chắn không biết sẽ chìm bao lâu.
Diệp Thanh Yên phản hỏi: "Sao lại là ngươi và sư phụ ta cùng rơi xuống sông? Nói đi, ngươicó phải thích sư phụ ta không? Trời ạ, ngươi lại thích sư phụ ta? Chúng ta cùng thế hệ, sư phụ ta cũng là sư phụ ngươi, ngươi đang làm trái luân thường đấy!"
Chu Du hít một hơi thật sâu, "Ta đổi cách hỏi."
Diệp Thanh Yên nữ gật đầu, "Đã bảo rồi, ngươi hỏi đi."
Chu Du hỏi: "Giả sử, có người bắt cóc cha mẹ ngươi và đưa cho ngươi một thanh kiếm, yêu cầu ngươi chọn giữa ta và sư phụ ngươi, ngươi sẽ chọn giết ai?"
Diệp Thanh Yên trợn mắt, "Ngươi đang nói chuyện con người sao?"
Chu Du đáp: "Đúng vậy, sự lựa chọn của ngươi chính là trái tim ngươi."
Diệp Thanh Yên hoàn toàn bối rối, cái câu hỏi này là cái quái gì?
Vì thế, Diệp Thanh Yên hỏi lại: "Câu hỏi này có ý nghĩa gì?"
Chu Du nói: "Có nghĩa là mức độ ngươi yêu ta."
Diệp Thanh Yên lại hỏi: "Vậy nếu ta trả lời, ngươi sẽ cùng ta ở bên nhau sao?"
Câu nói này lại khiến Chu Du khó xử.
Hắn vốn chỉ muốn đặt câu hỏi để làm Diệp Thanh Yên khó xử, để nàng nhận ra rằng cái đó đâu phải là tình yêu.
Chỉ là một nhiệm vụ mà sư phụ của nàng, Nguyệt Vô Hạ, giao cho nàng mà thôi.
Câu hỏi này trả lời thế nào được?
Tất nhiên là không thể.
Trả lời rồi thì đó chính là một lời hứa.
Diệp Thanh Yên nhìn Chu Du bằng ánh mắt khinh bỉ, "Bây giờ ta thấy ngươi giống hệt một tên nam nhân cặn bã, ta biết rồi, ngươi chẳng qua là muốn lấy thêm vài người vợ thôi phải không? Chỉ cần ngươi muốn, ngươi cứ lấy đi, ta đâu có ngăn cản ngươi. Nhà ta cũng chẳng thiếu miếng cơm, chỉ là thêm đôi đũa thôi mà."
"Vậy là ta sai rồi."
Chu Du bình tĩnh nói. (không nói lý được với nữ nhân đâu nhé, các đồng râm nhớ lấy)
Diệp Thanh Yên không hiểu, "Ngươi sai ở chỗ nào?"
Chu Du thở dài, "Thực ra ta chẳng nên hỏi ngươi câu này."
Không những chẳng nhận được câu trả lời mà còn bị hỏi ngược lại một đống câu hỏi.
Diệp Thanh Yên vươn tay nắm lấy tay Chu Du, "Ngoan nào, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Chu Du giật tay ra, "Đừng làm loạn."
"Đâu có ai làm loạn với ngươi đâu?"
Diệp Thanh Yên quả thực đã nổi giận, "Ta nói nghiêm túc đấy, ngươi là kiểu người không tự lo nổi cho bản thân, sao có thể để cả đời này để Chu Thần hầu hạ ngươi? Nàng sau này cũng phải lấy chồng chứ? Đừng để vì phải chăm sóc ngươi mà làm lỡ việc lớn của nàng."
"Với lại, ta quá hiểu ngươi rồi, chỉ cần ngươi nhấc mông lên là ta biết ngươi muốn làm gì. Dù sao thì ngươi cũng sẽ kết hôn, thà để ta hưởng lợi còn hơn để người khác hưởng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"……"
Chu Du quyết định im lặng, nghe xem, đây có phải là lời của một con người không?
Cái gì mà thà để ta hưởng lợi còn hơn người khác?
Chu Du quay người rời đi.
Diệp Thanh Yên quát lớn, "Tên họ Chu kia, tốt nhất là khi ngủ đêm, ngươi hãy mở mắt ra, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mất trinh tiết."
Sau đó, nàng tức giận chạy xuống sân sau tìm Đồng Khánh.
"Có nguyên liệu gây mê không?"
Diệp Thanh Yên hỏi.
Đồng Khánh liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đây là lời của một cô gái lớn tuổi à?
Diệp Thanh Yên nghiến răng, "Tốt nhất là loại có thể khiến tên Chu đó mất kiểm soát, cứ cho vào trong canh. Sau khi thành công, ngươi muốn gì, ta sẽ mua cho ngươi."
Đồng Khánh im lặng, cúi đầu ngồi bên cửa.
Diệp Thanh Yên nhíu mày, "Ta nói nghiêm túc đấy, hắn ta ngày nào cũng ăn đi ăn lại mấy thứ này, chắc chắn sẽ không đề phòng. Hơn nữa, loại thuốc đó là thuốc bổ, dù hắn ta không sợ độc, nhưng không thể tránh được."
Đồng Khánh ngẩng đầu nhìn trời, sau đó tựa vào tường, vẻ mặt viết hai chữ lớn: "Vô ngữ."
Diệp Thanh Yên ngồi xuống, "Giúp ta một lần được không? Chúng ta đã quen lâu rồi mà. Hơn nữa, ngươi thử nghĩ xem, nếu sau này hắn ta lấy một người ngoài làm thê chủ thì sao? Ngươi có thể chịu được không? Thà để ta hưởng lợi, còn hơn để người khác hưởng. Cách làm này gọi là tiêu thụ nội bộ."
Đồng Khánh xoa đầu, cảm thấy không hiểu nổi mấy người này sao lại thành ra thế này?
Chắc là mất trí rồi?
Diệp Thanh Yên làm bộ mặt cầu xin, "Coi như ta cầu xin ngươi, giúp tỷ một lần đi."
Đồng Khánh ngẩng đầu, “Cô nương đã nghĩ tới một chuyện chưa?"
Diệp Thanh Yên không hiểu, "Chuyện gì?"
Đồng Khánh nói: "Đối với một người đàn ông chưa từng động tới phụ nữ, nếu một người phụ nữ không mặc đồ xuất hiện trong giường của hắn ta, hắn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Diệp Thanh Yên ngơ ngác, "Sẽ thế nào?"
Đồng Khánh đáp: "Theo lý mà nói, khó mà kiềm chế được. Dù công tử có tính cách cao thượng đến đâu, không biết chiêu này có hiệu quả với hắn ta không."
Diệp Thanh Yên vung tay, "Vậy thì cho thuốc vào."
Đồng Khánh nói: "Thuốc? Nếu thuốc phát tác, cô nương sẽ chết. Cô nương phải hiểu rằng, sức mạnh và cơ thể của hắn ta mạnh mẽ thế nào. Nếu hắn ta bình thường, sẽ chẳng sao cả. Nhưng nếu không bình thường, cô nương có biết đó là khái niệm gì không? Cái đó sẽ khiến cô nương xương cốt tan vỡ, có nguy cơ chết người đấy."
Diệp Thanh Yên giật mình, một cô gái chưa từng yêu đương như nàng làm sao biết những chuyện này?
Chưa kể, chuyện này vốn dĩ là một chủ đề xấu hổ.
Sau khi nghe Đồng Khánh nói xong, nàng lập tức bắt đầu do dự.
Đồng Khánh nhẹ giọng, "Vì thế, dù có dùng thuốc, cũng phải chọn đối tượng. Đối với hắn ta? Đó là chuyện rất nguy hiểm."
Diệp Thanh Yên thở dài, "Vậy không còn cách nào khác sao?"
"Tặng cô nương bốn chữ."
Đồng Khánh bình tĩnh nói: "Kiên trì không từ bỏ, một người phụ nữ xinh đẹp, không có bất kỳ vết nhơ nào, chỉ cần nàng hạ thấp thái độ, cộng với tinh thần không bao giờ bỏ cuộc, chẳng người đàn ông nào có thể chịu nổi."
Diệp Thanh Yên ngạc nhiên, "Hài tử này sao lại biết nhiều thế?"
Đồng Khánh nhún vai, "Cô nương không xem kịch sao? Những vở kịch tình yêu trên sân khấu đều là theo cách này đấy."
Diệp Thanh Yên "À" một tiếng, "Là vậy sao? Ta ngày nào cũng tu luyện, chưa bao giờ xem kịch ngoài đời."
Đồng Khánh gật đầu, "Miễn là xem là kịch chính thống, vẫn có thể học được điều gì đó."
Diệp Thanh Yên ngơ ngác, "Có cả kịch không chính thống à?"
Đồng Khánh ho nhẹ, "Cố gắng lên, ta tin tưởng cô nương. Ít nhất giờ cô nương đã học được cách phát huy tinh thần không biết xấu hổ rồi."