← Quay lại trang sách

Chương 883 Hy Vọng

Chu Du không biết đã xảy ra chuyện gì với Diệp Thanh Yên. Cả buổi chiều, nàng hết pha trà lại bóp vai, đấm lưng cho hắn. Sự nhiệt tình này khiến người ta cảm thấy quá mức chịu đựng.

Đến tối, Chu Du thở dài: “Ngươi yên tĩnh chút đi, về nghỉ ngơi đi.”

Diệp Thanh Yên không chịu nhúc nhích, “Ta sưởi ấm giường cho ngươi nhé? Thời tiết dạo này cũng lạnh rồi.”

Chu Du nhíu mày: “Vừa mới đầu hạ thôi mà.”

Diệp Thanh Yên hừ một tiếng: “Vậy thì ta quạt gió cho ngươi.”

Chu Du lắc đầu: “Ngươi đi nghỉ đi.”

Diệp Thanh Yên ghé sát mặt, “Ngươi gỡ khăn che mặt của ta ra đi?”

Chu Du đẩy nàng ra, “Mơ tưởng hão huyền đi.”

Ai gỡ, người đó cưới — thế này thì ai mà chịu nổi?

Chu Du cảm thấy hành động kiểu này, với cả việc tự quyết định thay người khác, cần phải bị nghiêm cấm triệt để.

Chẳng phải đây đang xem đàn ông như kẻ ngốc sao?

Chu Du đứng dậy đi ra ngoài, “Ngươi không đi, ta đi.”

Diệp Thanh Yên tức đến dậm chân, cảm thấy mình cần phải hành động dứt khoát trước khi Cảnh Tiểu Dụ đến.

Chu Du vừa bước ra khỏi phòng, dưới ánh trăng, hắn đã thấy Trận Tôn đang bận rộn bên ngoài, dường như đang bố trí trận pháp bao quanh cả thành Thanh Bình, đặc biệt là khu vực gia tộc Chu cũng được thiết lập một trận pháp.

Chu Du không hiểu nhiều về trận pháp, bèn nhờ Kính Yêu hỗ trợ để bay lên không. “Trận Tôn.”

Trận Tôn gật đầu, “Đọc tiên kinh một thời gian khiến ta khá mệt, nên muốn làm chút việc khác.”

Chu Du tò mò hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”

Trận Tôn đáp: “Một loại trận pháp hộ vệ có thể điều động sức mạnh của địa mạch. Một khi trận pháp bị phá vỡ, tất cả người bên trong sẽ lập tức được truyền tống đi. Trong trận pháp này còn ẩn chứa cả pháp trận truyền tống không gian.”

Chu Du ngạc nhiên: “Trận Tôn thật chu đáo, ngài vất vả rồi.”

Trận Tôn cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, trận pháp vốn là sở trường của ta.”

Sau đó, ông lại nói: “Trận pháp này còn có hiệu quả điều chỉnh nhiệt độ, có thể giữ nhiệt độ trong phạm vi trận pháp luôn ở mức cơ thể cảm thấy dễ chịu, bất kể là mùa hè hay mùa đông.”

Chu Du kinh ngạc: “Còn có thể như vậy sao? Thật tuyệt diệu.”

Nếu vậy, hắn sẽ không còn cần phải nhờ đến khí lạnh của Băng Tôn nữa.

Trận Tôn mỉm cười: “Chỉ là tiểu đạo, không đáng nhắc tới.”

Hai người đi dạo xung quanh. Chu Du, để tạm thời thoát khỏi Diệp Thanh Yên, cũng không thấy việc này có gì nhàm chán.

Khi trời sáng, Cảnh Tiểu Dụ và Cơ Hào cùng đến.

Cảnh Tiểu Dụ vừa xuất hiện, áp lực của Diệp Thanh Yên lập tức tăng lên.

Hiện nay, Cảnh Tiểu Dụ nhờ cảm ngộ trên Táng Tiên lộ, lực lượng Táng Thiên Linh Hoạt Kỳ Ảo Mạch trong người cũng đang dần khôi phục, điều này đem lại lợi ích lớn lao cho tương lai của nàng.

Có lẽ, nàng sẽ vì thế mà tiến bộ vượt bậc.

Hơn nữa, nhan sắc của Cảnh Tiểu Dụ vốn đã xuất chúng, tính cách lại dịu dàng, thực sự là mẫu phụ nữ hoàn mỹ hiếm thấy.

Sau khi Chu Du chào hỏi Cảnh Tiểu Dụ, Diệp Thanh Yên lập tức lên tiếng: “Tiểu Dụ, tỷ hỏi muội một câu nhé.”

Cảnh Tiểu Dụ gật đầu, “Thanh Yên tỷ cứ nói.”

Diệp Thanh Yên hỏi: “Nếu muội có một gói thuốc độc trong tay, muội sẽ cho Chu Du uống hay cho cha mình uống?” (nói chứ phong cách ông này chắc là không biết nhiều về tình êu nè, tui viết truyện cũng đề cập tới tình êu để thêm phần hấp dẫn, nhưng tình trường hạn hẹp, không đủ ý để viết, toàn viết lưng chừng rồi cắt ngang, làm cho đọc giả chửi sml)

Đây đại khái là nàng đã sửa lại câu hỏi mà trước đây Chu Du từng đưa ra.

Cảnh Tiểu Dụ sững người.

Ai đó có thể nói cho nàng, đây là loại câu hỏi gì vậy?

Diệp Thanh Yên nói: “Câu hỏi bắt buộc nhé.”

Cảnh Tiểu Dụ im lặng, “Cho Chu Du uống.

Diệp Thanh Yên lập tức vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, “Tại sao vậy?”

Cảnh Tiểu Dụ đáp: “Vì cha đã có công sinh thành và nuôi dưỡng muội.”

Diệp Thanh Yên nghiêng đầu, “Vậy nên Chu Du đáng chết?”

“Không.”

Cảnh Tiểu Dụ lắc đầu: “Là vì ta muốn cùng huynh ấy chết.”

Diệp Thanh Yên ngớ người, đây là kiểu câu trả lời gì vậy? (chết chưa kk)

Sao lại kỳ quái thế này?

“Cả hai đừng lôi ta ra đùa cợt nữa.”

Chu Du ngáp dài: “Người hiểu chuyện thì biết hai người đang đùa, không biết lại tưởng ta là kẻ lăng nhăng.”

Diệp Thanh Yên hừ lạnh: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Bên cạnh có mình ta vẫn chưa đủ, ngày nào cũng tơ tưởng lung tung.”

Chu Du quát nhẹ: “Đừng nói bừa.”

“Ta nói bừa à?”

Diệp Thanh Yên hậm hực: “Còn cô gái Tề Mạn đó, ngươi cưa cẩm từ bao giờ thế?”

Chu Du ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Yên: “Ngươi có vấn đề gì không đấy?”

Ngay cả chuyện của Tề Mạn mà ngươi cũng nhớ?

Thật là khó hiểu.

Quả nhiên, như Hoạt Diêm Vương đã nói, tâm tư phụ nữ đừng cố đoán, càng đoán càng không hiểu nổi.

Diệp Thanh Yên vỗ nhẹ vào ngực Chu Du, “Như ta đây, vừa cởi mở vừa rộng lượng, loại con gái như vậy không dễ tìm đâu. Ta đã cho phép ngươi nạp thiếp rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Đừng bao giờ cố lý luận với phụ nữ.

Chu Du dần hiểu ra câu nói này, nhưng không cảm thấy chán ghét.

Thực ra, Diệp Thanh Yên cũng rất tốt, tuyệt đối vượt trội hơn phần lớn phụ nữ khác.

Về thực lực, nàng có thừa. Về nhan sắc, dù che mặt cả ngày, nhưng dáng vẻ mờ ảo vẫn khiến người ta đoán được sự xuất chúng.

Còn về tính cách, thực sự không tồi.

Trên đời này, có ai hoàn hảo tuyệt đối?

Chu Du xoay người bước đến trận pháp tịnh hóa. Bên trong, máu Kim Ô tỏa ra sinh lực tinh khiết vô cùng.

Dòng máu tựa như hổ phách, đẹp đẽ lạ thường.

Diệp Thanh Yên đứng bên cạnh thốt lên kinh ngạc: “Đây thật là máu sao?”

Chu Du đáp: “Khi đạt đến một đẳng cấp rất cao, mọi thứ đều sẽ thay đổi lớn lao. Loại máu này gần giống như máu tiên. Chỉ tiếc là thi thể tiên nhân kia đã chết quá lâu, máu dù có mang về cũng không còn tác dụng gì, chỉ có thể dùng để chế độc dược.”

Kim Ô lại khác.

Dù đã chết, nhưng sức mạnh của Hỏa Thần Thái Dương trong nó vẫn không tiêu tán.

Hơn nữa, lửa vốn là khắc tinh của mọi chất độc.

Huống chi, đây còn là Hỏa Thần Thái Dương.

Máu Kim Ô lơ lửng trong tay Chu Du, không gian xung quanh chấn động bởi năng lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.

“Với máu Kim Ô này,”

Chu Du nhìn về phía Cảnh Tiểu Dụ, “biết đâu đôi mắt ngươi có thể hồi phục.”

Hắn thường quan sát tình trạng của Cảnh Tiểu Dụ, nhận ra nguồn lực sinh mệnh từ chiếc trâm cài đã bắt đầu ảnh hưởng đến các mạch máu quanh đầu nàng.

Điều này rất gần với suy nghĩ ban đầu của hắn.

Người bị mù sau này thường liên quan đến các kinh mạch và mạch máu ở vùng đầu.

Nếu có nguồn lực sinh mệnh tác động dần dần, rồi thêm sự hỗ trợ từ các vật ngoại thân, thì mạch máu có thể được thông suốt.

Khi khí huyết lưu thông, mắt sẽ tự nhiên sáng lại.

Vấn đề không quá khó, cái khó là làm thế nào để thực hiện.

Tà Y tuy giỏi, nhưng năm xưa không có những thứ quý giá như thế này, nên ông ta chỉ chọn phương pháp đơn giản nhất: móc mắt người khác để thay thế.

Chu Du không thể hiểu nổi cách làm của Tà Y, y thuật của ông ta ngay cả Hoạt Diêm Vương cũng chỉ dùng từ “quái dị” để đánh giá.

Cảnh Tiểu Dụ thở dốc, không ai thích cảm giác bị mù.

Dù nàng có bí pháp để dùng linh hồn cảm nhận thế giới xung quanh, nhưng nếu có thể, nàng vẫn hy vọng mình có thể nhìn thấy.

Chiều hôm đó, khi Hoạt Diêm Vương và Âu Diệp đến, mọi người đã lần nữa tụ họp đầy đủ.