CHƯƠNG 5
THÙM THỤP.
Cánh cửa sau của xe chở xác đóng lại và hai thi thể không rõ danh tính biến mất hút.
Decker và Jamison đứng bên đường quan sát chiếc xe chở xác chạy qua, với một xe tuần tra theo sau.
Băng bảo vệ hiện trường bay phấp phới trong những cơn gió, tàn dư của trận bão.
Thanh tra Green bước tới chỗ họ trong khi Lassiter quay vào nhà.
Green nói, “Chúng tôi sẽ cho kiểm tra dấu vân tay. Hi vọng có thể xác định được danh tính hai thi thể.”
Jamison nêu ý kiến: “Có rất nhiều người không được ghi nhận trong cơ sở dữ liệu.”
“Nhưng cũng có cơ số người có thông tin trong đó,” Green phản bác.
Decker nói, “Này, hay cho chúng tôi biết về những vụ án mạng khác đi.”
Green bóc một phong kẹo cao su và bắt đầu nhai, cuộn giấy gói lại và đút túi.
Decker theo dõi anh ta. “Tôi có một cộng sự ở Ohio cũng nhai kẹo cao su suốt ngày. Cô ấy đang cố gắng bỏ thuốc.”
Green nói, “Tôi bỏ cái thư gây ung thư ấy đã được hai năm rồi. Nhưng răng tôi đã mòn đến mức gần như không còn gì nữa.”
“Còn những vụ án mạng nào khác?” Decker vẫn tiếp tục.
“Chúng tôi có rất nhiều vấn đề trong thị trấn này. Các doanh nghiệp đóng cửa. Nhà cửa bị tịch thu. Nhiều người không có việc làm cũng như chẳng có triển vọng kiếm được việc. Tỷ lệ nghiện hút cao vượt nóc.”
“Không chỉ ở đây thôi đâu,” Jamison nói. “Đâu chả thế.”
Green tiếp tục. “Khi tôi còn nhỏ, các mỏ và nhà máy vẫn hoạt động. Mọi người ăn nên làm ra. Cha đi làm, mẹ ở nhà nuôi con. Mọi người đến nhà thờ vào Chủ nhật. Trung tâm thị trấn hết sức nhộn nhịp, đầy sức sống. Rồi các mỏ và nhà máy gặp khó khăn, phải thắt lưng buộc bụng và mọi thứ sụp đổ. Cả thị trấn sống được là nhờ vào các mỏ và nhà máy. Chúng là lí do duy nhất mà thị trấn này được dựng nên.”
“Thị trấn Baron được đặt theo tên gia đình Baron phải không?” Jamison nói. “Chị tôi đã kể với tôi một chút về chuyện này.”
Green nhai kẹo cao su và gật đầu. “Cách đây rất lâu, quý ngài John Baron đã đến khu vực này và phát hiện ra than đá. Ông dựng nên một thị trấn vì nhu cầu công nhân cho các khu mỏ. Ông cũng kiếm được nhiều tiền từ đó, rồi mở thêm các nhà máy than và than cốc, nối tiếp là các nhà máy dệt, nhà máy giấy ra đời. Baron sau đó vớ được mỏ khí tự nhiên, tiền chảy như lũ vào túi. Ông của tôi nói với tôi rằng cụ Baron chỉ có duy nhất một bước lùi trong cả cuộc đời. Công việc kinh doanh dệt may của ông sa sút và ông định bán nó khi qua đời. Ngoại trừ vụ đó, ông ấy không bao giờ thất bại trong một việc kinh doanh nào. Baron đã cho xây nên một dinh thự khổng lồ và sống như một ông hoàng. Nhưng khi ông qua đời, mọi thứ bắt đầu xuống dốc. Các doanh nghiệp bắt đầu đổ bể và bị bán tháo. Vào những năm bảy mươi, khi nền kinh tế suy thoái dần và hoạt động sản xuất bị chuyển ra nước ngoài, cuối cùng mọi công ty đều phá sản. Thế là bài ca yêu đời chợt tắt và những cư dân lương thiện của Thị trấn Baron cứ bơ vơ như vậy. Từ đó đến nay tình hình vẫn không khá khẩm gì hơn.”
Tỏ ra thiếu kiên nhẫn, Decker nói, “Anh có kể cho chúng tôi nghe về mấy vụ án mạng không hay cứ định giảng giải về lịch sử của Thị trấn Baron đây?”
Green nhổ kẹo cao su ra và nhìn thẳng vào Decker.
“Bốn nạn nhân ở hai hiện trường vụ án khác nhau. Cả hai xảy ra cách nhau chưa đầy hai tuần, vụ gần nhất xảy ra chưa đầy một tuần trước.”
“Có điểm tương đồng nào không?” Phương thức gây án chẳng hạn?” Decker hỏi ngay.
“Sự kì quặc là điểm chung duy nhất,” Green đáp, cong môi vẻ ghê tởm.
“Không có manh mối nào sao?” Jamison hỏi.
“Không có manh mối nào đáng giá phục vụ điều tra cả. Và như cô biết đấy, để càng lâu thì khả năng phá được vụ án càng hẹp dần.”
Decker nói: “Việc ấy thì miễn bàn rồi.”
Đúng lúc đó Lassiter bước ra khỏi nhà và ra hiệu cho Green. “Marty, anh có thể qua đây ngó qua không?”
Green nhìn cô ta qua mảnh sân. “Cái gì thế?”
Lassiter liếc nhìn Decker. “Tôi không muốn nói trước mặt những người không có thẩm quyền .”
Green quay sang anh. “Sáng mai tôi sẽ ở nhà ga. Trên đại lộ Baron ấy. Nếu anh muốn ghé qua.”
“Lại thêm một chỗ có cái tên Baron,” Decker lưu ý.
Green nói: “Nếu anh ở đây một thời gian, anh sẽ chán ngán cái tên Baron đến tận cổ.”
“Có người nào mang họ Baron còn ở lại đây không?” Jamison hỏi.
“Có một người,” Green nói. Anh khó khăn bước qua bãi cỏ ướt về phía Lassiter.
Jamison nhiếc móc Decker. “Thật không tin được là anh lại mắc vào một vụ điều tra án mạng khác. Hồi ở D.C., anh đã là nhân chứng cho một vụ rồi. Ngay trên đại lộ Pennsylvania chứ đâu. Giờ ở đây, giữa khối thịnh vượng chung Pennsylvania, anh đã phát hiện được hai thi thể.”
“Thì nhân tiện tôi đang có mặt ở đây, ít nhất tôi cũng phải cố tìm ra kẻ đã giết hai người họ chứ.”
“Bộ anh không thấy mệt với việc cứ đi điều tra suốt à?”
“Ôi, giá ai cũng tìm được niềm vui trong những vụ án mạng như anh nhỉ,” Jamison cáu kỉnh.
“Alex, hình như cô đang cáu.”
“Thì tôi đang cáu đây! Nhưng có vẻ như họ sẽ không để anh tham gia vụ này. Anh nghe Lassiter nói gì rồi đó.”
“Và tôi cũng nghe được một điều từ cộng sự của cô ta. Anh ta muốn có sự hỗ trợ, ngay cả khi cô ta phản đối.”
Jamison nói thẳng:” Nhưng có lẽ họ không để chúng ta tham gia giải quyết vụ án này.”
“Nếu ở đây án mạng liên tục xảy ra, có lẽ họ sẽ cần có người hỗ trợ.”
“Anh đừng có mà gọi Bogart để nhờ anh ta can thiệp vào chuyện này đấy.”
Decker nhìn cô dò xét. “Nhưng nếu là cô gọi cho anh ta thì sao?”
“Ồ, không, không. Anh không được lôi tôi vào vụ này.”
“Alex, có đến sáu vụ án mạng chưa có lời giải gần đây ở Thị trấn Baron.”
Cô đỏ bừng mặt. “Tôi biết mà!”
“Chị gái cô và gia đình cô ấy đang sống ở đây. Thực ra, họ đã ở sát sàn sạt vụ án mạng mới nhất này.”
Jamison há hốc mồm. “Decker, tôi không thể tin rằng anh đang cố khiến tôi cảm thấy tội lỗi đấy.”
“Nhiều người đã chết, Alex ạ.”
“Cảnh sát có thể tìm ra thủ phạm.”
“Tôi không chắc họ làm được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Thanh tra Green và Lassiter dường như không nắm bắt được sự thiếu nhất quán khá rõ ràng ở ngay hiện trường vụ án. Tôi đã cho họ cơ hội để nói ra, nhưng họ không đề cập đến.”
“Sự thiếu nhất quán nào?”
“Về chuyện đó, cứ tin tôi đi. Tôi chỉ không tin là họ làm được việc, vậy thôi.”
Jamison định nói gì đó, nhưng dừng lại và nhìn về hướng ngôi nhà nơi xác hai người đàn ông được tìm thấy. Sau đó, cô nhìn sang nhà của chị gái mình.
Cô thở dài thườn thượt. “Được rồi, được rồi.” cô rầu rĩ đáp.
“Cô không cần phải làm gì cả, Alex. Hãy tận hưởng kì nghỉ cùng chị mình và gia đình cô ấy. Hãy để tôi giải quyết vụ này.”
Mặt cô đỏ bừng. “Chẳng nhẽ tôi để anh xử lý vụ này một mình. Tôi thậm chí không thể tin nổi anh sẽ nói như vậy.”
Giờ đến Decker trông có vẻ dè dặt. “Là…là tại Zoe.”
“Con bé thì sao?”
“Cô bé nhờ tôi canh chừng không để cô bị người xấu làm hại.”
“Tôi đánh giá cao đó, Amos, thật đấy. Nhưng tôi là một cô nàng mạnh mẽ, phòng khi anh không để ý. Tôi được đào tạo tại FBI, do vậy cơ thể tôi đang ở thời kì sung mãn nhất trong đời. Và tôi có thể cầm súng. Và tôi đã sẵn sàng làm việc của mình.”
Decker cười méo xẹo.
“Gì?” Cô chất vấn.
“Ước gì tôi có thể nói rằng cơ thể mình đang ở thời kì sung mãn nhất trong đời.”
“Anh từng thi đấu ở NFL. Tôi ngờ rằng người anh sẽ lại cường tráng như xưa. Nhưng không hề gì.”
“Ý cô là sao?”
Giờ đến lượt cô mỉm cười. “Tôi sẽ bảo vệ anh mà.”