← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

THẬT ĐIÊN RỒ!” Frank Mitchell nói.

Anh đang ngồi trong phòng khách với Amber, Decker và Jamison. Giờ đã quá nửa đêm và anh chỉ vừa về nhà vài phút trước. Cuối cùng anh cũng gọi lại cho Amber trên đường về nhà và được nghe kể về vụ án mạng.

Frank khoảng mét tám lăm, gầy nhưng vạm vỡ, với mái tóc vàng xoăn và tóc mai dài. Anh mặc một chiếc sơmi trắng hở cổ, cà vạt được nới lỏng quanh cổ và chiếc quần kaki tối màu. Đôi tất của anh hơi kéo xuống và đôi giày màu đen chật ních ngay đầu ngón chân.

Amber ngồi bên cạnh, đôi tay Frank quàng qua người như muốn bảo vệ cô.

Cô nói, “Khi em nghe người ta kể về những vụ giết người khác trên TV, em đã rất choáng váng. Những chuyện như vậy thường không xảy ra ở những thị trấn nhỏ như thế này. Lúc này đây, em ước rằng chúng mình chưa từng chuyển đến đây.”

Frank nhìn vợ đầy ngạc nhiên. “Anh bị thuyên chuyển đến đây, Am à. Anh không có quyền lựa chọn.”

“Cô có thể kể về những vụ án mạng khác không?” Decker hỏi. “Cô nói rằng mình biết về chúng qua TV?”

Amber nhún vai. “Tôi đã xem một bản tin trên kênh tin tức địa phương. Tôi thực ra không chú ý đến chi tiết, chỉ biết là có người đã bị giết và cảnh sát đang điều tra. Và sau đó tôi tắt TV vì Zoe bước vào phòng.”

Frank cởi cà vạt, ném nó lên bàn café và xoa cổ. Anh cười một cách buồn bã. “Tôi vẫn chưa quen với việc đi làm mà phải sơ vin đóng thùng.” Anh ngửa người ra sau. “Anh nói rồi, hoặc anh làm việc này hoặc về Kentucky tiếp tục làm việc chân tay ở dây chuyền sản xuất.” Anh ta liếc nhìn Decker. “Tôi từng làm việc ở các cửa hàng bán lẻ trước khi vào làm tại một trung tâm hoàn tất đơn hàng. Nhưng các trung tâm mua sắm đang trượt dốc vì mọi người đều muốn mua hàng trực tuyến. Tôi chưa bao giờ học xong chương trình Đại học. Vậy đấy, nên giờ tôi ra nông nổi như thế này đây.”

“Do mẹ anh bị ốm nên anh phải nghỉ học để giúp đỡ gia đình, anh yêu. Giờ thì anh đang làm việc chăm chỉ và thăng tiến trong công ty mà,” Amber động viên.

Frank cười yếu ớt và vỗ nhẹ vào cánh tay cô. “Ừ, thì, dù sao cũng phải ở lại Thị trấn Baron rồi, trước mắt là thế. Công việc này trả gần như gấp đôi mức lương tôi từng kiếm được và có phúc lợi tốt hơn rất nhiều. Thêm nữa là cho phí sinh hoạt ở đây rẻ rề. Đó là lí do tại sao người ta không xây những trung tâm hoàn tất đơn hàng ở trong hoặc quanh các thành phố lớn. Đất đai và mọi chi phí khác đều quá cao.”

“Chà, những khu vực như thế này chắc chắn có những lao động cần việc làm tại công ty của anh lắm,” Jamison nhận xét.

“Ấy thế mà bọn anh vẫn không thể tuyển dụng đủ nhân lực, rắc rối là chỗ đó.”

“Tại sao vậy?” Jamison hỏi. “Hẳn là mọi người ở đây sẽ đổ xô đi xin việc chỗ anh chứ nhỉ?”

“Đúng là vậy. Nhưng họ không thể vượt qua bài xét nghiệm các chất kích thích,” Frank nói. “Bọn anh đang phải bắt đầu tuyển dụng từ các khu vực khác của tiểu bang, và thậm chí qua biên giới ở Ohio.”

Amber nói, “Tốt hơn là chúng ta nên đi ngủ. Frank phải làm việc cả ngày và ắt hẳn chồng chị đã kiệt sức rồi. Anh đã ăn tôi chưa, anh yêu?”

“Công ty gọi pizza rồi. Anh ổn.” Anh liếc nhìn Decker và Jamison rồi cười ngượng ngùng. “Rất vui được gặp lại em, Alex. Và rất vui được gặp anh, Amos. Tôi thực lòng mong rằng chuyến thăm của hai người đã không vướng phải những chuyện kinh khủng như thế này.”

Decker nhìn anh. “Tôi biết cảnh sát đã nói chuyện với Amber. Nhưng anh có bao giờ nhìn thấy ai trong ngôi nhà đằng sau nhà anh không?”

Frank ngẫm nghĩ. “Tôi không chắc. Tôi đã chuyển đến đây vài tháng trước Amber và Zoe, để làm quen, tìm hiểu công việc, sắp xếp nhà cửa và vài thứ khác. Tôi thường rời đi vào sáng sớm và trở về nhà vào tối muộn. Đó là lịch trình của tôi trong một thời gian dài. Tôi phải tiếp cận với quá nhiều thứ mới mẻ trên cương vị một quản lí. Tôi buộc phải dành thêm thời gian cho công việc.”

“Anh chưa từng thấy ai ở sân sau à? Hoặc ở cửa sổ hay cửa sau?”

Frank lắc đầu và liếc nhìn Amber. Cô nói, “Tôi thậm chí chưa từng đặt chân ra sân sau. Trong nhà lúc nào cũng có tỉ tỉ việc phải làm. Thật chứ, tôi còn chưa dọn đồ ra khỏi thùng hết nữa là. Tôi đã khai báo với cảnh sát như vậy rồi.”

“Những người đó chết như thế nào?” Frank hỏi.

Decker nói: “Cảnh sát vẫn chưa có kết luận.”

“Nhưng anh đã nhìn thấy xác,” Amber nói. “Hẳn anh cũng phần nào biết gì đó chứ.”

“Đúng thế. Nhưng tôi không thể chia sẻ với cô mấy chuyện này được.”

Nhìn Amber có vẻ bối rối, nên em gái cô nhanh chóng đỡ lời: “Bọn em có thể sẽ hỗ trợ phá án. Vì vậy, chúng em thực sự không thể tiết lộ gì thêm.”

“Hỗ trợ phá án ư! Nhưng chị tưởng là em đang trong kì nghỉ phép cơ mà?”

Jamison liếc nhìn Decker sắc lẹm trước khi trả lời chị gái. “Em cũng tưởng vậy, nhưng rõ ràng là án mạng đâu có tuân theo lịch trình. Ít nhất là lịch trình của em.”

Amber bất giác rùng mình. “Chúa tôi! Tôi vẫn không thể tin được. Một vụ giết người đã xảy ra ngay trong sân sau nhà tôi, thật không ngờ.” Cô nhìn Decker. “Tôi đoán anh hẳn đã quen với những vụ việc như thế này.”

Decker nhìn lại cô. “Cô đoán sai rồi.” Anh liếc nhìn Jamison. “Lái xe đi dạo một chút không?”

Cô đờ đẫn nhìn anh nhưng đành gật đầu cam chịu.

Cả hai đang đi xe tự lái cho thuê, chủ yếu là do xe riêng của Jamison quá nhỏ, và Decker sẽ phải cuí gập đến một nửa cơ thể to lớn của mình mới chui vào được. Đối với một chuyến đi dài, đó không phải viễn cảnh đáng hoan nghênh.

Một chiếc Yukon rộng rãi hơn hẳn để duỗi chân và có thừa khoảng không trên đầu.

“Anh nói đi một chút thôi mà,” Jamison nói, “Chà, để tôi thử đoán điểm đến xem sao?”

“Chỉ cần lái xe đến con phố tiếp theo thôi, Alex.”

“Tôi có thể hỏi tại sao không? Vì chúng ta sắp đến nơi rồi.”

“Tôi chỉ muốn xem thử.”

“Chúng ta có thể đi bộ.”

“Ngồi trong xe sẽ dễ hơn.”

Khi họ đi xuống con phố, Decker chỉ vào tấm biển được dán ở lối vào. “Ngõ cụt. Không có lối thoát.”

Jamison mỉa mai, “Chà, ngõ cụt 1 là một biển hiệu thích hợp dành riêng con phố này tối nay đấy.”

1. Tiếng Anh ngõ cụt là “dead-end”, chữ “dead” cũng có nghĩa là “chết”

Cảnh sát vẫn ở đó để xử lý hiện trường vụ án và một sĩ quan liếc nhìn hai người khi họ lái xe ngang qua. Trước khi anh ta kịp phản ứng, Jamison đã lái xe qua căn nhà. Cô đi đến cuối con đường, quay đầu lại, đậu chiếc SUV ở lề đường cách hiện trường vụ án chừng sáu căn nhà, và tắt đèn.

Trong khi họ quan sát, Green và Lassiter xuất hiện ở cửa trước. Dưới ánh sáng hắt ra từ ánh đèn trước hiên, hai thanh tra dường như đang trò chuyện sôi nổi.

“Đó là những gì anh muốn quan sát à?” Jamison ngáp dài hỏi.

Decker lắc đầu. Anh muốn nhìn thấy đường phố và những chiếc xe đậu ở đó. Những ngôi nhà ở đây không có bãi để xe riêng trong nhà, chỉ có bãi đậu xe và các điểm đậu xe trên phố.

Điểm đặc biệt là, ngoài những chiếc xe cảnh sát và chiếc SUV của hai người, không một chiếc xe nào đậu trên đường, và cũng không có chiếc xe nào đậu gần ngôi nhà hiện trường vụ án. Decker nhìn những ngôi nhà chạy dọc hai bên đường. Không ngọn đèn nào bật sáng, nhưng có thể do đã tối muộn.

“Hầu hết những ngôi nhà này trông như không có người ở nhỉ?”

“Chà, như chúng ta đã nghe kể, Thị trấn Baron không hẳn là một nơi tấp nập.”

“Và điều đó cũng có nghĩa là sẽ không có nhiều tai mắt quanh đây có thể giúp chúng ta tìm hiểu về những diễn biến của vụ án. Bọn chúng phải đưa hai người đó, dù còn sống hay đã chết, vào căn nhà. Căn nhà đó không có bãi để xe riêng trong nhà, do vậy phải có khoảnh khắc chúng lộ diện ra ngoài đường.”

“Hoặc hai nạn nhân có thể tự đi vào nhà rồi bị giết ở đó.”

Decker nhắm mắt lại và suy nghĩ về những gì mình đã thấy và nghe thấy trước khi đèn trong nhà bắt đầu chớp tắt vì chập điện.

Một chiếc máy bay đi qua.

Một loạt âm thanh vang lên: tiếng lạch cạch và tiếng rột roẹt.

Nhưng những âm thanh kì lạ? Có thể có liên quan đến vụ việc.

Một chiếc xe đã rời đi sau khi vứt xác vào nhà chăng?

Anh nhắm chặt mắt hơn. Khả năng ghi nhớ hoàn hảo của anh hoạt động tốt nhất khi có những hình ảnh trực quan. Còn đối với các sự kiện âm thanh, khả năng đó vẫn ổn trên mức trung bình.

“Anh đang làm gì đấy?” Jamison hỏi.

Decker nhăn mặt khi giọng cô khiến anh mất tập trung trong khi đang cố nhớ lại chính xác những tiếng động mà anh đã nghe thấy.

“Decker, đã gần một giờ sáng và tôi mệt nhoài rồi. Chúng ta đã lái xe hơn sáu tiếng để đến đây đó. Chà, chính là tôi đã lái xe hơn sáu tiếng.”

Decker thả lỏng cơ thể. “Cô ấy là chị gái của cô. Nếu chúng ta đến thăm chị em của tôi chẳng hạn, chính tôi sẽ cầm vô lăng cho.”

“Hai chị gái của anh sống ở California và Alaska. Chúng ta sẽ không đời nào lái xe đến tận California hoặc Alaska.”

“Chà, vậy thì tôi đoán chúng ta sẽ không đến thăm họ đâu.”

Cô thở dài và ngồi thẳng lưng, nghịch nghịch đèn xi nhan trên vô lăng. “Tại sao mấy chuyện này lại quan trọng với anh đến vậy? Tôi hiểu rằng đây là một vụ án mạng. Và nó thật kinh khủng. Nhưng anh không thể điều tra mọi vụ giết người mà anh gặp phải được.”

“Tại sao không?” Anh bực bội nói.

Cô nói: “Bởi vì ahh không thể, vậy thôi.”

Anh lắc đầu. “Phải chấp nhận là về vụ này, tôi và cô không có chung quan điểm.”

Một vài khắc im lặng trôi qua rồi cô nói, “Anh đã tìm ra kẻ đã giết Cassie và Molly, Amos. Chúng đã nhận được những gì chúng xứng đáng phải chịu. Nhưng anh không thể giải quyết mọi vụ án mạng anh gặp phải. Điều đó là không thể. Anh làm vậy là tự mình chuốc lấy thất bại đó.”

Decker không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ ngôi nhà nơi anh tìm thấy xác của hai người đàn ông.

Sau cùng, Jamison nói, “Bây giờ chúng ta có thể quay lại nhà chị gái tôi được chưa? Không thì tôi sẽ cuộn tròn ở băng ghế sau và đánh một giấc đấy.”

“Giờ thì đi được rồi.”

Cô nhanh chóng phóng xe đi.

Cả hai ở với gia đình Mitchell trong hai phòng ngủ dành cho khách trên lầu. Amber nói rằng đó từng là một phòng ngủ lowsh nhưng họ đã dùng vách ngăn ngăn nó thành hai phòng riêng. Dù đã có Zoe nhưng Amber và Frank vẫn muốn có thêm con.

Jamison nói chuyện một chút với chị gái, vẫn đang đợi họ trở về, rồi chúc ngủ ngon. Cô và Decker đi lên cầu thang, rồi Jamison đi về phòng mình và Decker cũng về phòng.

Sau đó, anh ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường. Nơi đây thật giống quê nhà của anh ở Ohio. Sống dở chết dở. Có lẽ phần chết nhiều hơn phần sống.

Anh cời quần áo và nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Xét trên một phương diện mang tầm bao quát, thì Jamison đã nói rất chính xác.

Mình đang tái diễn mãi cái cahhr truy bắt kẻ đã giết hại Cassie và Molly.

Một việc sẽ không bao giờ có hồi kết, bởi vì trên đời này không thiếu những kẻ giết người.

Cuộc đời mình giờ chỉ có thế thôi, chào mừng cô đặt chân đến cái cuộc sống này của tôi.