CHƯƠNG 9
HAI NGƯỜI NGỒI BÊN BÀN ăn bị bắn chết bởi súng shotgun.
Green nói với Jamison như vậy.
Quả đúng là bữa tối cuối cùng của hai người.
Họ đang ở trong một ngôi nhà có vẻ giống nơi mà họ đã tìm thấy xác hai người đàn ông trước đó.
“Điều kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến,” Green nói khi anh nhai kẹo cao su. “Họ ngồi ngay đó, và ‘bùm’ một cái. Cả hai chết ngay lập tức, bác sĩ pháp y kết luận. Bị súng shotgun bắn ở cự li gần thường có kết cục như vậy.”
“Các nạn nhân có sống ở đây không?”
“Như chúng tôi biết thì không. Không một ai sống ở đây một cách hợp pháp cả . Ngân hàng cũng sở hữu căn nhà này, giống những căn khác.”
“Có mối liên hệ nào giữa hai người không?”
Green kiểm tra lại sổ ghi chép của mình. “Chúng tôi chưa điều tra được manh mối gì. Họ thuộc các tầng lớp xã hội khác nhau. Không có liên hệ nào được ghi lại.”
“Kể cho tôi thêm về họ đi.”
“Joyce Tanner là người da trắng và đã ba mươi tuổi. Cô ta làm việc tại JC Penney trước khi nơi đó bị đóng cửa. Vào thời điểm tử vong thì cô ta đang thất nghiệp. Đã li hôn và không có con. Chồng cũ đã bỏ đi biệt tích từ lâu. Chúng tôi vẫn đang cố gắng truy tìm anh ta, nhưng hiện tại không có cơ sở để tin rằng anh ta có liên quan gì đến việc này. Toby Babbot là người da trắng và bốn mươi tuổi, bị tàn tật vì tai nạn lao động.”
“Babbot có gia đình không?”
“Chưa kết hôn bao giờ, như chúng tôi kiểm tra thì cũng không có con.”
“Họ xuất thân từ Thị trấn Baron à?”
“Không. Babbot chuyển đến đây Pittsburgh khoảng sáu năm trước và làm việc tại một nhà máy sản xuất bộ phận cho máy điều hòa không khí. Nhà máy đóng cửa. Sau đó anh ta làm một số việc linh tinh sống qua ngày.”
“Còn Tanner?”
“Cha mẹ cô ta đã thiệt trong một vụ tai nạn xe hơi ở Connecticut. Cô ta đến đây sống với dì chú của mình khoảng bốn mươi năm trước. Họ đã nuôi nấng cô ta ở đây và rồi họ cũng qua đời. Chết vì tuổi già.” Anh nói thêm.
“Anh có suy đoán gì về lí do cặp đôi này có mặt ở đây không?”
“Không. Chúng tôi đã rà soát toàn bộ khu dân cư sau khi sự vụ xảy ra. Nhưng như cô thấy đó, không có nhiều người xung quanh đây có thể cho ta biết điều gì khả nghi. Vậy đấy, giờ chúng ta không có manh mối nào.”
“Họ đang ăn tôi khi vụ nổ súng xảy ra?”
“Không. Có vẻ như họ bị bắt ngồi vào ghế và sau đó bị bắn.”
“Còn điều gì khác đáng ngờ về hai cái chết này không?” Jamison hỏi.
Green chỉ vào bức tường vẫn còn vương những vết máu của vụ án mạng. “Kẻ giết họ đã viết cái gì đó lên kia bằng một cây bút lông dầu Sharpie. Chúng tôi đã cắt nó ra và thu thập để làm bằng chứng.”
“Ghi gì thế?”
“Một câu trong Kinh thánh.”
“Câu nào?”
“Không phải một câu quen thuộc. Tôi là một tín đồ giáo lí ngoan đạo. Đều đặn đến nhà thờ mỗi Chủ nhật. Thế mà tôi vẫn phải tra cứu câu đó.”
Green liếc xuống sổ ghi chép của mình và lướt qua một số trang. “ Anh em là gia nhân, thì hãy hết sức kính sợ phục tùng chủ, không chỉ những chủ tốt lành khoan dung mà thôi, song cả những người ác nghiệt. Quả là một ân sủng, nếu vì lương tâm đối với Thiên Chúa, mà phải lụy vào thân, bất công chịu khổ .”
Anh gập sổ tay lại và nhìn Jamison. Jamison nhanh chóng nói, “Đó là từ Thánh thư đầu tiên của Thánh Peter, quyển 2, câu số mười tám.” Green ngạc nhiên nhìn cô. “Đúng rồi. Làm sao cô biết?”
“Người chú yêu mến của tôi là một mục sư. Tôi thường giúp ông chuẩn bị cho lớp giáo lí ngày Chủ nhật. Ông bắt tôi đọc Kinh thánh cả xuôi lẫn ngược. Ông cũng là một học giả tôn giáo đáng kính và đã giới thiệu cho tôi rất nhiều bài viết và tranh luận về chủ đề này.”
“Vậy, cô có thể trổ tài kiến thức về tôn giáo và cho tôi biết một số thông tin về ngữ cảnh của câu này được không?”
“Thánh Peter đã bị tù đày và đánh đập vì tín ngưỡng của mình. Vì vậy, có thể qua câu đó ông muốn nói về việc giữ vững niềm tin của mình trong suốt trải nghiệm khủng khiếp đó. Và thời đó có rất nhiều nô lệ. Đó có thể là lời biện minh cho việc duy trì chế độ nô lệ và cố gắng dập tắt bất kì dấu hiệu nổi dậy nào. Ý tôi là, Chúa nói rằng việc sở hữu nô lệ không có gì sai trái?” Cô cau mày. “Thực ra có hơi cay nghiệt.”
“Còn gì khác không?”
“Nhiều học giả tôn giáo không tin rằng Thánh Peter đã viết bức thư đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bức thư cho thấy kiến thức uyên thâm về ngôn ngữ Hi Lạp và nền tảng triết học uyên bác mà thánh Peter đơn giản là không có. Và sự bắt bớ rộng rãi đối với những người theo đạo Cơ đốc chỉ bắt đầu không lâu sau cái chết của Thánh Peter.”
Green mỉm cười. “Chà, cô đúng là một cuốn tự điển sống. Cám ơn nhé!”
Tuy nhiên, Jamison lại cau mày. “Nhưng tôi không hiểu bằng cách nào những kiến thức đó có thể giúp chúng ta tiếp tục điều tra vụ án, trừ khi quanh đây có tổ chức buôn nô lệ.”
“Có thể đó là một cảnh báo. Đụng đến bọn ta và điều này sẽ xảy đến với ngươi. Nhưng giết những người thậm chí không quen biết nhau và không có mối liên hệ nào rõ ràng? Tôi không hiểu. Tôi đoán có thể là chúng ra tay một cách ngẫu nhiên.”
Jamison nghiền ngẫm điều này. “Này, Thị trấn Baron không hẳn là một thị trấn lớn. Tuy nhiên, ta đang có đến ba hiện trường tội ác riêng biệt xảy ra rất gần nhau, mỗi nơi đều có một cặp nạn nhân. Ở đây có một câu Kinh thánh khó hiểu được viết trên tường. Sau nữa, có máu động vật tại hiện trường vụ án mà chúng tôi tình cờ khám phá được. Thế hiện trường vụ án mà Decker và cộng sự của anh đang điều tra lúc này thì sao?”
“Một anh chàng có tử ấn trên trán,” Green nói, “Tôi đoán thế cũng được xếp vào loại kì quặc.”
“Ý tôi là, tôi không thể tin rằng tất cả những vụ giết người này không có mối liên hệ nào với nhau. Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta đang phải đối mặt với một kẻ giết người, hoặc một nhóm kẻ giết người, Thanh tra ạ.”
Green thở dài chán chường. “Tuyệt vời chưa. Những vụ giết người hàng loạt ở Thị trấn Baron. Thị trấn đang cố gắng phục hồi và mớ bòng bong này chẳng chóng thì chày cũng sẽ lên bản tin thời sự quốc gia và khiến nơi này ngày càng khó thu hút thêm cư dân.”
“Anh có cân nhắc việc gọi viện trợ không? Từ cảnh sát bang chẳng hạn?”
“Thành thật mà nói, họ cũng đang quá tải. chúng tôi không phải thị trấn duy nhất gặp vấn đề. Ngân sách nhà nước đã bị thu hẹp so với trước.” Anh dừng lại. “Decker có vẻ như rất giỏi trong những vụ như thế này?”
“Anh ấy là người giỏi nhất mà tôi từng gặp. Tôi nghĩ anh ấy là người giỏi nhất mà FBI từng có.”
“Chà, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội. Bỏ qua mấy cái phát ngôn châm chích, Decker có vẻ cũng dễ làm việc cùng.”
“Ồ, để rồi xem,” Jamison nói, cố nén cười.