CHƯƠNG 12
BARON NHẮM MẮT và rên rỉ trong lòng.
Anh mở mắt lại, hai tay ôm lấy li cocktail của mình. Đây đã là li thứ - chà, anh không thể nhớ mình đã uống bao nhiêu nữa. Nhưng những li trước đó đều rất ngon.
Li này thậm chí còn ngon hơn.
Rồi bọn cư dân này xuất hiện và làm nó mất ngon.
“Mày là gã John Baron đó hả?”
Baron nhìn sang ba gã đàn ông trẻ tuổi đang đứng cạnh chỗ anh ngồi ở quầy bar.
Cô nàng pha chế trẻ tuổi lo lắng lau li và theo dõi cuộc đụng độ.
Baron nâng li lên môi, nhấp một ngụm, để cho vị rượu scotch ngọt nhẹ pha soda trượt xuống cổ họng. Anh đặt li xuống và nói, “Tôi đây. Có vấn đề gì không?”
Bọn này mặc quần jean bẩn, áo thun và giày thể thao quá khổ không có dây buộc, và hai người trong số đó đội nón lưỡi trai có in hình đội bóng bầu dục Pittsburgh Steelers.
Tay đầu tiên, to lớn nhất trong bộ ba, cười nham hiểm, “Vấn đề ấy hả? Trời ạ, bọn tao thì không có vấn đề gì. Nhưng có lẽ mày đang vướng vào một số đấy.”
“Như là?”
“Cái gia tộc chết tiệt của mày đang hủy hoại cả thị trấn này.”
“Chính xác thì họ đã làm điều đó như thế nào?”
“Đóng cửa các mỏ. Đóng cửa các nhà máy.”
“Sau khi điều hành chúng trong nhiều thập kỉ và đem lại công ăn việc làm cho phần lớn thị trấn? Có thể là công ăn việc làm cho bố mẹ các cậu. Hoặc ông bà. Hay ông bà cố các cậu.” Anh lại uống một ngụm. “Vì vậy, tôi không thấy bằng chứng nào cho thấy chúng tôi đã gây họa cho ai cả.”
“Mày không cho chúng tao việc làm,” hắn nói.
“Tôi không biết mình phải giao việc cho các cậu cơ đấy,” Baron trả lời.
Gã thứ hai lên tiếng. “Mày sống trong ngôi nhà lớn trên đồi. Mày nghĩ rằng mày cao sang hơn tất cả bọn tao.”
“Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng chẳng những tôi không nghĩ mình hơn ai hết mà tôi còn biết chính xác rằng tôi không bằng ai cả. Còn về chuyện ngôi nhà lớn, đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa.”
“Mẹ tao nói rằng mày hãy còn tiền cổ và đồ trang sức ở đó. Bà nói rằng mày chỉ giả vờ nghèo mà thôi.”
Baron quay lại nhìn thấy. “Giả vờ nghèo? Ai lại làm vậy chứ? Là cậu, cậu có vờ thế không hả?” Anh nhìn hai tên còn lại. “Hay là cậu?”
“Mẹ tao nói rằng chúng mày là đồ loạn luân. Kết hôn với em gái mình, loạn hết cả lên. Mày bị điên rồi. Vậy đấy, là mày thì dám giả vờ nghèo lắm.”
“Chà, tôi không có em gái. Và tôi chưa kết hôn. Và tôi không giả vờ nghèo. Hụt cả ba phát rồi nhé, giờ thì biến dùm.”
“Bọn tao còn lâu mới nghĩ thế,” tên đầu tiên nói. Hắn xô Baron mạnh đến nỗi anh suýt ngã lăn ra khỏi ghế.
Cô nàng pha chế nói, “Này, đừng bắt tôi gọi cảnh sát. Để anh ta yên.”
“Mày để một con đàn bà đứng lên thay mình vậy à?” Tên thứ hai nói sặc mùi chế nhạo.
“Tôi đang cảnh cáo các anh đấy.” Cô gái nói, tay cầm điện thoại.
Hắn lại đẩy Baron một lần nữa. “Mày sẽ làm vậy hả? Núp sau váy đàn bà hả thằng khốn?”
Baron hất phần đồ uống còn lại vào mặt tên đó.
“Mày đang nằm mơ à,” anh nói, bật dậy, cao hơn tất cả bọn chúng.
Khuôn mặt giờ đẫm rượu scotch và soda, tên đầu tiên vung nắm đấm về phía Baron, nhưng anh bắt được và vặn mạnh ra sau lưng hắn.
Anh đẩy một cái thật mạnh khiến hắn nằm dài trên sàn.
Baron đỡ đòn từ tên thứ hai và phản công bằng nắm đấm, ngay cằm hắn ta.
Nhưng tên thứ ba đã đấm thẳng vào hông Baron từ phía sau, khiến anh loạng choạng và ngã xuống sàn.
Hai tên còn lại nhảy lên và bắt đầu đấm và đá anh. Có những người khác trong quán bar, nhưng không ai trong số họ cố gắng can ngăn bọn du côn đang nện cho Baron một trận.
Ngoại trừ một người.
“FBI đây!”
Amos Decker chĩa vũ khí vào ba tên thanh niên.
Tất cả đều dừng lại.
“Tránh xa anh ta ra. Ngay lập tức!” Decker gầm lên, anh vừa bước vào đã nhìn thấy vụ ẩu đả. Sau khi những tên đó lùi lại, anh liếc nhìn Baron. “Anh không sao chứ?”
Baron, môi tứa máu và mắt phải sưng húp, gượng dậy và vịn vào quầy bar ngay bên sườn cho vững.
Anh đưa tay xoa dọc lưng và vươn vai. “Có vẻ như không có thương tổn vĩnh viễn nào,” anh nói, dù nhăn mặt vì đau.
“Hắn hất rượu vào mặt tôi,” tên đầu tiên nói. “Hắn gây sự trước.”
Cô nàng pha chế nói, “Không, anh ta không làm vậy. Chính mấy người mới gây sự.”
Decker cáu kỉnh, “Ba đánh một trong khi chúng mày chỉ bằng nửa tuổi người ta?”
“Anh không cần bắt giam bọn chúng,” Baron nói.
“Cái gì?” Decker nói.
Sau đó, Baron nhìn cô nàng pha chế, đang bắt đầu bấm 911 trên điện thoại của mình. “Cô không cần làm vậy. Những thanh niên này rõ ràng là có tí men trong người. Tôi chắc chắn rằng họ không có ý xấu.”
“Tôi khá chắc rằng chúng có ác ý.” Decker phản bác.
Baron xua tay. “Nhưng thực sự chẳng ích gì nếu họ bị bắt. Tình hình có thể còn tệ hơn nhiều.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc kèo luôn, cám ơn anh.”
Decker trừng mắt nhìn ba tên du côn. “Chúng mày còn nghĩ đến việc đụng vào anh ta, thì coi chừng cái đít. Hiểu không?”
Tên to lớn nhất trong bọn lườm Decker khi đang chùi sạch scotch khỏi mắt. “Thế nào cũng được.”
Decker cất súng, tiến về phía trước, túm lấy áo sơmi của hắn và ghì hắn vào tường. “Không phải ‘thế nào cũng được’. Mày có hiểu không ?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, được chưa? Chết tiệt!”
Decker thả hắn ra và đẩy hắn về phía lối ra. “Giờ thì cút!”
Ba tay thanh niên từ từ rời đi, mỗi tên đều quay lại nhìn Decker và Baron trước khi tên cuối cùng đóng sầm cửa lại sau lưng.
Decker nhìn Baron. “Chuyện vừa rồi là sao?”
“Anh không nghe gì cả à?”
“Không, hình như tôi đã đến quá muộn.”
“Chà, tóm gọn lại là thị trấn này sắp đến ngày tàn rồi và đó là do lỗi của tôi.”
“Được rồi,” Decker chậm rãi nói.
“Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này, và không chắc có phải lần cuối hay không?”
“Tức là mọi người ở đây hãy còn giữ mối thù đó, đúng chứ?”
“Người dân ở đây giữ nhiều thứ lắm. Tôi có thể mời anh một li, xem như lời cảm ơn, được không?”
Decker ngồi xuống chỗ của mình và Baron cũng ngồi xuống.
“Anh đưa tay ra. “Tự giới thiệu đúng quy cũ nào. Tôi là John Baron đời thứ tư.”
Decker bắt tay. “Amos Decker. Tôi đoán thị trấn này được đặt theo tên gia đình anh?”
“Đúng vậy. Đó từng là một điềm lành, thật đấy. Một điều đáng tự hào. Tôi e là giờ không còn như vậy nữa. Tôi nghĩ rằng tự anh đã nhìn thấy rồi.”
Cô nàng pha chế nói, “Bất cứ món gì anh muốn, hôm nay nhà hàng sẽ mời, John ạ. Và đây, cầm lấy cái này.” Cô đưa cho anh một túi chườm nhựa đựng đá, và anh đặt lên vết bầm tím trên mặt.
“Cô thật tốt bụng, Cindi,” Baron nói, mỉm cười với cô. Anh gọi một li scotch pha soda nữa. Decker gọi một cốc bia.
“Anh đến đây đi công tác hả?” Baron hỏi.
“Đi nghỉ.”
Baron trông có vẻ ngạc nhiên. “Anh thực sự đến chốn này...để đi nghỉ?”
“Cộng sự của tôi có người nhà ở đây. Cô ấy muốn đến thăm họ nên tôi đi cùng. Chúng tôi đang ở với họ.”
Baron nhấp một ngụm đồ uống của mình. “Và cộng sự của anh đâu rồi?”
“Ở nhà rồi. Còn tôi chưa muốn ngủ.”
“Anh có hứng thú với thiên đường nhỏ của chúng tôi không?”
“Thực lòng tôi không thể nói là có. Chắc là do một loạt các vụ giết người diễn ra ở đây.”
Baron trầm ngâm gật đầu. “Tôi đã nghe chuyện đó rồi. Khá khủng khiếp. Quãng thời gian khó khăn khiến con người ta làm những chuyện kinh khủng.”
“Đó là cách nhìn nhận của anh à?”
“Tôi không có nhìn nhận cái chi cả. Tôi chỉ đang chuyếnh choáng và nói lảm nhảm thôi.”
“Anh có thường xuyên như này không?”
“Tôi chẳng có mấy thứ để làm. Tôi đến đây khoảng mỗi tuần một lần trong một giờ, sau đó tôi về nhà và không rời khỏi đó cho đến khi tôi quay lại đây, trừ khi làm một vài việc vặt. Và tôi thực sự chẳng có gì để mà ảnh hưởng đến thói quen sinh hoạt bé nhỏ đó cả.”
“Mừng cho anh.”
“Thực ra có lẽ không đáng mừng lắm. Chà, khi anh bước vào, anh đã hô lên, ‘FBI đây!’. Anh là một đặc vụ hay đang nói quá lên thế?”
“Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, nhưng tôi làm việc với Cục.”
“Anh đến từ đâu?”
“Burlington, Ohio. Cũng là một thị trấn ‘tàn tạ’ như nơi này.”
“Đúng vậy. Hẳn anh đã đọc về lịch sử của thị trấn và việc gia đình tôi phải chịu trách nhiệm đối với sự sụp đổ đó?”
“Có biết đôi chút.”
“Điều đó đúng một phần, anh biết đấy. Thị trấn được dựng nên bởi ông tổ của tôi, người mà tôi được đặt tên theo, khi ông phát hiện ra một mạch than đặc biệt dồi dào. Phần lớn chỗ than được chuyển đến Pittsburgh dùng cho các lò cao trong các nhà máy thép. Đó là lí do tại sao ông xây dựng các nhà máy than đá và than cốc. Và sau đó, ông đã xây các nhà máy dệt. Và rồi ông khám phá ra khi tự nhiên. Ông cũng điều hành nhiều doanh nghiệp khác và thực sự đã sở hữu phần lớn Thị trấn Baron. Trên thực tế, hồi đó hầu hết thị trấn đều làm thuê cho ông. Một doanh nhân với năng lượng và sự kiên trì vô tận, có nhiều may mắn và khát vọng tư bản hơn tất thảy những người sau này trong gia tộc.”
“Tôi đã nghe về tất cả các doanh nghiệp mà ông ấy đã tạo dựng. Nhưng tôi chưa nghe về các nhà máy thép.”
Baron gật đầu. “Than cốc được sử dụng để sản xuất thép có nguồn gốc từ than đá sau khi nó trải qua quá trình chưng cất. Hồi đó than rất dồi dào và tương đối rẻ. Các ông trùm thép, và cả những người cung cấp than cho doanh nghiệp của họ, phát triển mạnh. Cụ John Baron đã phải thử nghiệm cho đến khi tìm ra công thức chuẩn. Ông là một người tàn nhẫn, như tôi được biết. Ông bóp chết các nghiệp đoàn, trả tiền cho các chính trị gia tham nhũng, làm ô nhiễm các dòng sông, không khí và mặt đất. Ông trả lương cho công nhân của mình ít nhất có thể và đối xử với mọi người nói chung tồi tệ cùng cực. Ông đã tạo ra một khối tài sản khổng lồ và con cháu của ông sống ăn bám vào sản nghiệp đó.”
“Nhưng sau đó tất cả đã sụp đổ?”
“Mọi chuyện gần như chắc chắn sẽ sụp đổ. Nước Mỹ nói chung không thích việc các gia tộc thâu tóm kinh tế. Những gia đình như Rockefellers là một trong số ít những trường hợp ngoại lệ. Mỗi chúng ta đều phải tự lực vươn lên bằng sức mình. Hoặc ít nhất theo lí thuyết là vậy. Tôi đoán cứ trông số người trong bảng Xếp hạng Tỉ phú Thế giới của Forbes hầu hết đều giàu lên nhờ tiền thừa kế là đủ để đập tan cái niềm tin đó rồi.”
“Nhưng gia đình anh vẫn còn tiền chứ?”
“Một ít. Ít nhất vẫn giãy giụa một thời gian được.”
“Anh có biết ai trong số những người bị giết không?”
Baron nhìn anh với vẻ tò mò. “Câu tiếp chuyện đột ngột quá đấy. Tại sao anh lại hỏi tôi câu đó?”
“Tôi là một cảnh sát. Tôi đặt câu hỏi với hi vọng giải quyết được vụ án mạng.”
“Nhưng ai là nạn nhân?”
Decker nói với anh. “Hai người cuối cùng vẫn chưa được xác định.”
“Tôi không thể nói rằng tôi biết bất kì ai trong số họ.”
Tuy nhiên, Decker đã nhận thấy sự do dự của người đàn ông đối diện.
“Anh chắc chắn về điều đó không?”
Baron cầm li cocktail lên. “Tôi hầu như không bao giờ chắc chắn về bất cứ điều gì. Nhất là khi ngồi trong quán bar Mercury.”
Decker liếc nhìn cô nhân viên pha chế, người đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ trong khi giả vờ lau quầy. Cô gái khá đẹp, với mái tóc vàng dài ngang vai và dáng người cao gầy, mặc quần jean đén và áo cộc tay để lộ cánh tay rám nắng khẳng khiu.
Decker quay lại nhìn Baron. “Anh thực sự đến đây mỗi tuần một lần?”
“Hầu như không có nơi nào khác để đi.” Anh liếc nhìn người pha chế. “Và tôi thích bầu bạn ở đây hơn.”
Cô gái mỉm cười, và khi bắt gặp Decker đang quan tâm nhìn mình, liền nhanh chóng chuyển sự chú ý sang việc đặt những chiếc li bẩn vào máy rửa bát sau quầy bả.”
“Tôi có thể lấy địa chỉ của anh không?”
“Tại sao?” Baron hỏi.
“Tôi có thể muốn nói chuyện thêm với anh.”
“Tại sao?”
“Tôi đã nói với anh rồi. Tôi là một cảnh sát đang cố gắng giải quyết vụ án.”
“Chà, vậy anh hãy nhìn lên nơi cao nhất trong thị trấn này và anh sẽ thấy ngôi nhà to nhất, xấu xí nhất. Nói để anh hay, chuông cửa không hoạt động và tôi thường không dậy sớm.”
Baron uống cạn li và nghiêng đầu về phía người pha chế, bỏ lại một ít tiền mặt để thanh toán đồ uống. “Cám ơn, Cindi. Hẹn gặp lại mọi người lần sau.” Anh vỗ vai Decker. “Và cám ơn anh, anh Decker, vì đã cứu tôi.”
Anh loạng choạng bước ra.
“Này, anh có đủ tỉnh táo để lái xe không?” Decker gọi theo.
Baron quay lại, cúi đầu và giơ tay lên. “Tôi chẳng tỉnh táo lái xe chút nào, nhưng tôi sẽ bất chấp mà thử cho đáng, vì khả năng rất cao là bất cứ thứ gì tôi có thể đâm trúng có khi lại khắc tên gia đình tôi, và điều này sẽ giảm bớt trách nhiệm pháp lí của cá nhân tôi.”
Decker nhìn anh đi một lúc rồi quay lại với người pha chế.
Nhưng cô nàng cũng đẽ bỏ đi tự lúc nào rồi.