← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

“MÁU LỢN HẢ?” Jamison hỏi khi cả hai lái xe dọc con phố.

“Chỉ là đoán mò thôi. Xem mọi chuyện sẽ ra sao?”

“Anh không kể với tôi rằng anh đã gặp John Baron đêm qua.”

“Giờ cô biết rồi đấy.”

“Anh ta trông thế nào?”

“Cao, gầy, tóc dày màu xám tro, ở độ tuổi 40. Một anh chàng điển trai. Thanh lịch, giống như một ngôi sao điện ảnh hoặc người mẫu. Uyên bác, nói chuyện lịch thiệp. Nhưng châm chọc cũng khá sắc sảo. Và mặc dù mấy thằng chọi còn trẻ hơn anh ta nhiều nhưng có vẻ anh ta đã tẩn vài thằng trước khi bọn chúng chiếm thế thượng phong. Vậy đấy, anh chàng này đánh đấm được.”

“Anh ta thực sự bị tấn công ở quán bar?”

“Ba thằng ngốc đó rõ ràng có mối thù với Baron.”

“Chà, nếu lời Lassiter nói là sự thật, thì cả thị trấn này dường như đang thù hận dòng họ ấy. Anh có thực sự nghĩ họ của gia đình đó là Baron không? Đó có vẻ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Decker trả lời: “Tôi thực sự chưa xem xét điều đó, và cũng không quan tâm.”

“Anh có thực sự tin rằng Baron có liên quan đến các vụ giết người không?”

“Tôi không biết. Nhưng khi tôi hỏi anh ta liệu anh có quen biết bất kì nạn nhân nào không, thì tôi thấy câu trả lời của anh ta không đáng tin.”

“Tại sao thế?’

“Trực giác mách bảo.”

“Chà, trực giác của anh cũng nhiều lần đúng đấy.”

“Tốt đấy, vì độ chính xác của trực giác tỉ lệ thuận với độ to cái bụng của tôi.”

“Anh cũng châm chọc chính mình ra phết nhỉ. Ta đi đâu đây?”

“Chỗ của Joyce Tanner. Chúng ta sẽ xem xét từng nơi một.”

Nơi ở của Joyce Tanner là một căn hộ ở tầng hầm trong một tòa nhà bằng gỗ ọp ẹp đến mức một cơn gió mạnh cũng có thể làm sập nó.

Green đã đưa Decker một chiếc chìa khóa.

“Tôi ngạc nhiên là Green và Lassiter không đề nghị đi cùng,” Jamison quan sát khi họ nhìn quanh căn phòng nhỏ phía trước.

“Vì Green không giấu giếm gì, nên tôi nghĩ họ thấy thất vọng vì chúng ta chưa giải quyết được vụ án. Tôi không nghĩ họ muốn lãng phí thêm thời giờ với chúng ta nữa. Và ngay từ đầu Lassiter thậm chí còn không muốn chúng ta tham gia.”

“Có khi cô ấy đổi ý rồi. Tôi dường như đã làm thân được với cô ấy. Nhưng, ôi chao, cô nàng thực sự không ưa gia đình Baron cho lắm.”

“Dựa trên những gì đã thấy đêm qua, tôi e là dù trong quá khứ hay hiện tại cô sẽ tìm được nhiều người ở đây chẳng ưa gì dòng họ Baron. Có khoảng hai mươi người trong quán bar đêm qua và không ai trong số họ có động thái giúp đỡ anh chàng. Thậm chí còn không lấy điện thoại ra để gọi cảnh sát.”

Anh dừng lại. “Ngoại trừ người pha chế. Cô nàng có vẻ thích anh ta. Và anh ta chắc chắn thích cô ấy.”

“Nơi này trông khá ngăn nắp,” Jamison lưu ý, nhìn xung quanh.

“Họ đã phủi bụi để tìm các dấu vân tay, vì vậy chúng ta không cần găng tay cao su nữa. Ta hãy bắt tay vào việc nào?”

“Không có nhiều thứ ở đây,” Jamison đưa ra ý kiến sau khi họ đã tìm kiếm xong. “Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra với đồ đạc cá nhân của cô ta.”

“Green nói rằng cô ta có một người anh họ xa ở Kentucky sẽ đến đây.”

“Có hơi muộn nhỉ.”

“Có vẻ như đó là người nhà duy nhất của cô ta. Cô ta và chồng cũ li hôn đã lâu và anh ta đã bỏ đi biệt tích. Họ không có con.”

Anh ngồi trên giường và nhìn xung quanh. Điều Decker thấy thích thú nhất trên đời là sử dụng trí nhớ phi thường của mình để phát hiện ra những điểm mâu thuẫn. Nó gần giống như áp một hình mẫu lên những phát hiện mới mẻ để so sánh. Nếu điều gì đó, dù nhỏ bé đến mấy, không trùng khớp, anh sẽ phát hiện ra ngay.

Thế nhưng, bằng một cách nào đó, phương pháp đó không đem lại hiệu quả vào lúc này.

Nhưng những năng lực khác anh có thì lại có hiệu quả. Như khả năng phân tích thông thường.

“Green nói rằng cô ra đã sống ở đây khoảng một năm,” anh lưu ý.

“Đúng.”

“Hồ sơ cũng cho biết cô ta đã bị công ty JC Penney cho nghỉ việc cách đây sáu tháng và đã thất nghiệp kể từ đó.”

“Lại đúng.”

“Vậy cô ta đã trả tiền thuê nhà và các chi phí khác như thế nào? Chi phiếu thất nghiệp của cô ta không thể đủ chi trả cho mọi thứ ấy. Và nếu cô ta có cả đống tiền tiết kiệm, tôi không nghĩ cô ta sẽ sống ở một nơi như thế này. Hồ sơ cũng nói rằng công việc bán lẻ của cô ta không bao gồm trợ cấp thôi việc.”

“Và cô ta còn có một chiếc xe hơi. Vậy đấy, cần có xăng, bảo hiểm và các chi phí tương tự,” Jamison nói thêm. “Anh nghĩ ai đó đang giúp cô ta?”

“Chà, tôi không chắc là sao mà cô ta lại không có người giúp được chứ. Và có vẻ nơi này mà trả tiền thuê nhà trễ thì cô ta sẽ bị đá đít ra lề đường. Tin tôi đi, tôi đã sống ở những nơi như thế này.”

“Tôi cũng vậy.”

“Hãy xem xét chiếc xe của cô ta,” Decker nói.

Chiếc xe là một chiếc Nissan màu xám 12 năm tuổi, đang đậu trên đường.

Decker dùng chìa khóa mà Green đưa cho để mở cửa xe.

“Cô ta nghiện thuốc lá,” Jamison nói, cố gắng xua tay trước mặt để gạt bớt mùi hôi. “Ngồi trong chiếc xe này vài ngày là đủ bị ung thư phổi rồi đấy.”

Decker đã ép chặt cơ thể to lớn của mình vào ghế lái của chiếc xe nhỏ bé và đang nhìn xung quanh.

Jamison nhận thấy một cặp xúc xắc đồ chơi treo trên gương chiếu hậu.

“Anh có nghĩ rằng cô ta cũng đánh bạc không?”

Decker nói: “Rất nhiều người có con xúc xắc đồ chơi đó nhưng chưa bao giờ tung một cặp xúc xắc thật sự.”

“Tôi chỉ đùa thôi.”

“Theo những gì Green và Lassiter đã tìm ra, lần cuối cùng có người nhìn thấy cô ta là ba ngày trước khi chết.”

“Rất nhiều điều có thể xảy ra trong ba ngày.”

“Tôi cũng tự hỏi cô ta làm gì để có thể thanh toán hóa đơn thẻ tín dụng của mình.”

Jamison nói, “Nói đi nói lại có lẽ đó là một nguồn tiền bí mật. Có lẽ nó gắn liền với cái chết của cô ta. Là ma túy? Ít nhất đó sẽ là liên kết giữa cô ta với Swanson.”

Họ leo ra khỏi xe và Decker đi xung quanh. Anh dừng lại và quỳ xuống bên cạnh chiếc lốp phía sau. Anh dùng chìa khóa xe để moi thứ gì đó ra khỏi phần rãnh lốp. Cuối cùng anh cũng rút dược vật đó ra và giơ lên.

Jamison nói: “Một cái đinh.”

“Chính xác hơn đó là một chiếc đinh bấm, được dùng trong một khẩu súng bắn đinh trợ lực.”

“Cô ta có thể cán phải nó vào bất kì lúc nào và ở bất cứ đâu.”

“Tôi không nghĩ thế. Hãy nhìn xuống lốp xe.”

Khi rút đinh ra, lốp xe đã xẹp xuống. Họ có thể nghe thấy không khí thoát ra.

“Chiếc đinh không bị gỉ sét hay ăn mòn. Và nếu nó đã nằm trên lốp xe được một thời gian mà cô ta cứ lái xe với chiếc lốp ấy, chiếc đinh hẳn sẽ dần chui qua bề mặt của phần rãnh lốp, dẫn đến chiếc lốp bắt đầu rò hơi và sau đó xẹp đi. Và chiếc lốp này trông mới hơn những chiếc khác. Nhãn dán kiểm tra trên kính chắn gió cho thấy cô ta đã bảo dưỡng xe trong tháng này. Tôi cá là chiếc lốp cũ đã không qua được buổi kiểm định và cô ta phải thay thế bằng chiếc này.”

“Được rồi, nhưng cô ta vẫn có thể chẹt vào chiếc đinh đó ở bất cứ đâu, chẳng hạn như bãi đậu xe của một cửa hàng kim khí.”

“Có thể, nhưng những chiếc đinh này được đặt trong một băng đinh dài, giống như băng đạn trên súng máy. Chúng không thể dễ dàng rơi ra ngoài được.”

Jamison chụp lại ảnh chiếc lốp xe này và cây đinh bằng điện thoại của mình.

“Còn gì nữa không?”

“Xe của Tanner ở đây, vậy là cô ta đã đến ngôi nhà nơi chúng ta tìm thấy xác bằng một cách khác, trừ khi chính kẻ giết cô ta đã lái chiếc xe này trở lại đây.”

“Có lẽ cô ta đã đi chung xe của kẻ đã giết mình?”

“Hay cô ta đi riêng? Có lẽ cùng Toby Babbot?”

“Decker, cảnh sát không thể chỉ ra mối liên hệ giữa hai người đó.”

“Cô đã nhầm, cả hai có một mối liên hệ rất chặt chẽ.”

“Đó là?”

“Họ đã chết cùng nhau.”