← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

TRƯỚC KHI BỊ SÁT HẠI, Toby Babbot không sống trong một ngôi nhà hay một căn hộ. Ông ta ở trong một chiếc xe kéo di động đã cũ và bị móp méo được đặt chừng vài dặm bên ngoài thị trấn. Con đường đi vào vừa bụi vừa sỏi đá, với khoảnh cỏ nhỏ đã úa vàng bao xung quanh chiếc xe kéo bị cây cối bao quanh.

Jamison đậu chiếc SUV của họ lại trước xe đầu kéo và cả hai bước ra.

Decker ngay lập tức rút súng. “Có ai đó đang ở bên trong,” anh thì thầm với Jamison, cô cũng lập tức rút vũ khí.

Decker đã nhìn thấy một bóng đen vụt qua trước một trong những cửa sổ của chiếc xe kéo.

“Anh nghĩ có cửa sau không?” Jamison hỏi khi họ đến gần.

Khoảnh khắc tiếp theo, họ nghe thấy tiếng ai đó bỏ chạy từ phía sau xe kéo.

“Coi bộ đó là câu trả lời cho chúng ta đấy,” Decker nói khi anh chạy về phía ngôi nhà, Jamison theo sát anh.

Họ chạy đến góc của chiếc xe và dừng lại một lúc, rà soát khu vực phía sau.

“Đây rồi!” Jamison kêu lên, chỉ tay về phía bên phải của khu rừng rậm.

Cô và Decker tiến đến hàng cây và lao về phía trước. Mặc dù Decker to lớn, cồng kềnh và không còn như lúc phong độ đỉnh cao, anh vẫn di chuyển quanh những cái cây với một sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều anh đã mất dấu người đó và dừng lại đột ngột đến nỗi khiến Jamison đâm sầm vào mình.

Thở hổn hển, Decker nhìn quanh. Tiếng bước chân của kẻ chạy trốn dường như vang vọng từ mọi hướng.

“Hắn ta đâu rồi?” Jamison băn khoăn.

Decker lắc đầu. “Mất dấu rồi.”

Họ nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại và tiếng động cơ gầm rú.

Decker một lần nữa phóng về phía trước, nhưng khi anh lao ra khỏi đám cây, anh chỉ kịp nhìn thấy cặp đèn hậu của chiếc xe biến mất trên một con đường rải sỏi khác.

Jamison chạy đến chỗ anh sau đó một lúc. Cả hai cúi gập người, thở hổn hển.

Khi đã lấy hơi xong xuôi, Jamison nói, “Tôi sẽ không bao giờ trêu chọc anh về việc bị thừa cân nữa.”

Decker đứng thẳng người và lẩm bẩm, “Chà, tôi không nhanh đến mức bắt kịp hắn. Tôi thậm chí không biết đó là đàn ông hay đàn bà. Và tôi chẳng ghi nhớ được gì, một chữ cái trên biển số xe cũng không.”

Anh đá vào một cái lon nước cũ gỉ nằm trên mặt đất.

“Decker, chúng ta đã cố hết sức trong khả năng.”

“Ít nhất chúng ta hãy xem liệu có thể tìm hiểu được thứ hắn đang tìm kiếm là gì hay không,” anh càu nhàu, đi về phía chiếc xe kéo.

Họ đi vào bằng cửa sau.

“Không có dấu vết cạy phá. Và cửa trước trông cũng không bị hỏng.”

Jamison giải thích: “Hoặc nó để mở sẵn hoặc tên đó có chìa khóa.”

Phía bên trong, nơi này trông không giống vừa bị lục lọi. Tuy nhiên có đủ mọi thứ ở khắp nơi, chúng được xếp ngay ngắn trên bàn, ghế, quầy và sàn nhà.

“Đúng là đồ tiếc của,” Decker nói vẻ hiểu biết. “Khi không du dả gì, thì cũng không dám vứt thứ gì đi hết.”

“Green nói rằng họ không thu được dấu tay nào ngoài dấu của Babbot ở chỗ này.”

“Vậy là không có khách ghé chỗ này bao giờ, hoặc họ đeo găng tay.”

“Chà, nơi này vừa có khách viếng thăm đấy chứ,” Jamison bổ sung.

Khi họ đã tìm kiếm xong, Decker dựa vào mảng tường trong căn bếp nhỏ. “Không có thanh nắm hoặc toilet chuyên dụng cho người khuyết tật trong bồn tắm. Không có lối đi dành riêng cho xe lăn. Nhưng có một đống chai rỗng của thuốc giảm đau theo toa. Vậy ông ta bị tật nguyền nỗi gì?”

“Green nói rằng anh ta sẽ kiểm tra chuyện đó.”

“Nếu tật của ông ta dễ nhận biết thì đã đâu cần nhờ đến anh ta kiểm tra. Xe của ông ta đâu nhỉ?”

Jamison nhìn ra cửa sổ phía trước. “Có lẽ ông ta không có.”

“Hẳn ông ta đã từng có. Có vết bánh xe lún xuống đất. Có lẽ do lần nào ông ta cũng đậu ở cùng một chỗ. Và có những lon dầu động cơ Valvoline cũ rỗng không đặt đằng sau xe kéo.”

“Có lẽ Babbot đã lái xe của mình đến ngôi nhà nơi xác ông ta được tìm thấy.”

“Nếu ông ta làm vậy, điều đó phải được ghi lại trong hồ sơ. Nhưng vì trong đó không có thông tin này, tôi cho rằng chuyện không xảy ra như vậy.”

Decker quay lại chiếc bàn đóng thẳng vào tường giữa nhà bếp và phòng trước.

Có một tập giấy lớn trên đó.

Anh ngồi xuống bàn và nhìn vào tập giấy. “Tôi thắc mắc cái này dùng để làm gì?”

Jamison bước đến đó và cũng nhìn vào tờ giấy.

“Tôi đã sử dụng một tập giấy giống vậy khi làm bài tập toán ở trường trung học, nhưng tập giấy của tôi nhỏ hơn rất nhiều.”

Decker cúi xuống và nhìn kĩ hơn tờ trên cùng. “Có nét bút hằn lên.”

Decker gật đầu. “Tôi nghĩ vậy.”

Anh ta cẩn thận xé tờ giấy ra và đưa cho Jamison, sau đó cô nhét nó vào một túi đựng chứng cứ bằng nhựa cô đã mang theo từ chiếc SUV, rồi đặt cả cái túi vào túi xách của mình.

Decker nhặt lấy một số tạp chí trên bàn và lật xem chúng. Anh cũng như vậy với một số cuốn sách trên chiếc kệ nhỏ. “Babbot có sở thích đọc đủ thứ trên đời.” anh nói. “Từ phim khiêu dâm đến máy móc, súng ống, lịch sử và các thuyết âm mưu.”

“Nghe rất đậm chất Mỹ,” Jamison nói đầy ẩn ý.

Decker tiếp tục nhặt một chai thuốc rỗng từ quầy bếp. “Và thật không may, đây cũng là một thứ mang tính đại diện cho người dân Mỹ.” Anh nhìn nhãn. “Đây là Percocet. Nhưng có những chai rỗng khác đựng Vicodin, OxyContin, Tylox và Demerol. Chúng đều rất mạnh.”

“Và tất cả đều gây nghiện. Sử dụng quá nhiều thuốc. Đó là một lí do khiến chúng ta gặp khủng hoảng ma túy.”

“Tên đó cũng xuất hiện trên các chai khác.”

Jamison trả lời: “Freedman có thể biết về tình trạng khuyết tật của ông ta.”

Decker nhìn quanh. “Tôi tự hỏi Babbot đã sống ở đây bao lâu? Ông ta bị tàn tật. Số tiền trợ cấp tàn tật không đủ để sống một cuộc sống xa hoa. Và nếu ông ta phải chuyển đi gần đây vì các hóa đơn đang ngày một dày lên, ít nhất chúng ta cũng có thể nói chuyện với một người hàng xóm. Họ có thể cho chúng ta biết điều gì đó hữu ích về Babbot. Green có lẽ sẽ có thông tin đó.”

Anh nhìn ra cửa sổ phía sau những cái cây và càu nhàu, “Ở đây tất cả những gì chúng ta có là sóc và hươu.”

“Gì đó?” Jamison đột ngột hỏi.

Decker nhìn cô. “Gì?”

“Tôi nghĩ mình đã nghe thấy gì đó. Ở phía trước của xe kéo.”

Họ đi đến cửa sổ phía trước và nhìn ra ngoài. Bây giờ ngoài trời đã tối.

Decker nói: “Tôi không thấy gì cả.”

“Có thể là một con vật.”

Anh đánh hơi trong không khí. “Cô có ngửi thấy không?”

Jamison thốt lên. “Khói à?”

“Cháy rồi!” Decker nói.

Họ chạy ra cửa trước. Decker nắm lấy núm vặn và xoay. Nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.

Họ nhìn nhau.

“Đó chính là tiếng động mà tôi đã nghe thấy ư?” Jamison nói.

Decker chạy ra cửa sau và cố gắng mở nó ra.

“Cả hai cửa đều bị kẹt,” anh gọi cô.

Có một tiếng nổ và một đầu của chiếc xe kéo bốc cháy. Lửa bùng lên từ sàn nhà và nhanh chóng bốc cháy vào các bức tường và trần nhà.

“Ôi Chúa ơi!” Jamison hét lên. “Decker!”

Decker nhìn xung quanh khi ngọn lửa tiến lại gần.

Sách và tạp chí đang bị ngọn lửa nuốt chửng. Không khí đặc quánh toàn khói. Jamison bắt đầu ho dữ dội. Họ bị ngọn lửa dồn lùi lại phía sau nhưng không có lối thoát.

Trước khi vào trong, Decker đã nhìn thấy một bình chứa khí propane được gắn vào mặt sau của xe kéo dài khoảng nửa khung xe. Một khi ngọn lửa bén vào cái bình ấy, cả chiếc xe sẽ nổ tung.

Khói dày đến mức giờ anh không thể nhìn thấy Jamison. Cửa sổ quá nhỏ để có thể chui qua, nhưng dù sao thì anh cũng dùng một chiếc ghế để đập vỡ một cái, thò đầu ra ngoài và hít vào một hơi không khí trong lành.

Anh rút súng và bắn ra ngoài ổ khóa cửa trước. Anh thử mở cánh cửa. Nó vẫn không nhúc nhích.

“Alex, nhảy lên lưng tôi.”

“Gì?” Jamison thở hổn hển.

“Lên lưng tôi. Ngay bây giờ!”

Cô nhảy lên lưng anh và quặp chặt chân mình quanh eo anh.

“Cúi đầu xuống,” anh gầm lên.

Anh lùi lại, chạy lấy đà và tông thẳng vào cửa.

Cánh cửa bị vênh và mở ra một phần. Anh hạ thấp vai xuống, chuyển sang tư thế ngồi xổm và lại phóng người về phía trước. Cánh cửa bật ra khỏi bản lề và rơi xuống sân.

Khoảnh khắc tiếp theo, Decker đâm phải chiếc Yukon của hai người với Jamison vẫn bám trên lưng anh.

Decker nhìn ra phía sau. Ngọn lửa đã đến cửa trước, hay là nơi từng có một cánh cửa. Đó là điểm giữa của chiếc xe.

Có lẽ họ chỉ còn vài giây.

Hít thở một cách nặng nhọc, anh cõng Jamison ra sau chiếc SUV.

Sau đó anh khuỵu xuống, và Jamison nhảy khỏi anh.

“Chui vào gầm xe ngay, Alex, ngay bây giờ!” Anh thở hổn hển.

Anh giúp đẩy cô xuống gầm chiếc Yukon cho đến khi hở ra duy nhất phần chân. Decker quá to để chui vào gầm xe. Anh che chân cô bằng cơ thể mình.

Ngay sau đó, ngọn lửa lan đến bình chứa khí propane.

Vụ nổ nhấc tung chiếc xe kéo khỏi phần đế cố định của nó, khiến các mảnh vỡ bay tứ tung khắp nơi. Chúng lao xuống và va trúng chiếc Yukon, chiếc xe này cũng đang bị tấn công dồn dập bởi chấn động của vụ nổ. Decker nghe thấy tiếng kính chắn gió nứt. Có thứ gì đó đâm vào nóc xe.

Jamison hét lên.

Decker dường như không thể thở được. Ngực anh như thắt lại. Cảm giác như một vật nặng khổng lồ đang đè chết lồng ngực rộng lớn của anh.

Chết tiệt! Mình đang bị đau tim ư? Ngay lúc này?

Ngay sau đó, một thứ gì từ trên trời rơi xuống đập vào đầu anh.

Mọi thứ tối sầm lại trước mắt Amos Decker.