CHƯƠNG 35
ROSS DẪN DECKER ĐẾN CÁNH CỬA CUỐI HÀNH LANG. Nó mở ra một tầng lửng với tầm nhìn bao quát hướng ra khu tầng chính rộng lớn.
“Cửa sổ đó đặt trong văn phòng của tôi để có thể theo dõi những người ra vào Khu bộ phận quản lý.” Ross cho biết thêm. “Nhưng đây mới là nơi tôi thực sự dồn hết tâm huyết vào. Vì đây mới là nơi kiếm ra tiền.”
Decker nhìn ra ngoài qua một biển những dãy kệ và những băng tải dài hàng dặm, con người lẫn những hàng robot cố định và di động cùng làm việc dường như đồng bộ một đến mức hoàn hảo.
“Nơi này có vẻ có nhiều công đoạn quá.” Anh nhận định.
“Nơi này là một thuật toán phức tạp,” Ross gật đầu. “Nhưng khái niệm chung khá là đơn giản. Chúng tôi nhập sản phẩm vào và chúng tôi phải xuất sản phẩm ra một cách nhanh nhất và chính xác nhất có thể.”
Ông chỉ về phía sau cơ sở nơi đặt các tấm đỡ. “Những sản phẩm sắp ra khỏi xe tải sẽ được mở ra, quét và đặt vào những chiếc túi màu xanh lam đó. Các băng chuyền anh đang thấy sẽ định tuyến nó đến các phần khác nhau của TTHTĐH.” Ông nhìn Decker. “Đó là từ viết tắt của trung tâm hoàn thiện hơn hàng. Sau khi đến phần cần đến phía trong đây, hàng sẽ được dỡ ra và kiểm tra một lần nữa, cùng với việc quét mã vạch của vị trí lập phương của nó trên giá.”
“Vị trí lập phương?” Decker hỏi.
“Đúng. Tất cả các giá đỡ kim loại mà anh nhìn thấy được chia thành các khối lập phương nhỏ với mã vạch và ID gồm chữ và số. Nó giống như hệ thống thẻ danh mục trong các thư viện thời xưa, chỉ khác ở chỗ nơi đây sử dụng công nghệ số. Khi có đơn đặt hàng, nói thêm tần suất đặt hàng là hàng trăm đơn mỗi giây, những người chọn hàng - họ là những công nhân mặc áo vest vàng - sử dụng máy quét cầm tay để tìm sản phẩm cần cho đơn đặt hàng. Họ quét sản phẩm và đặt nó vào xe chở hàng. Một khi xe chở hàng đầy, nó dẽ đi đến hệ thống băng chuyền.”
“Nó đến đó bằng cách nào?”
“Do người lái hoặc sử dụng xe lăn, hoặc một robot sẽ thực hiện nhiệm vụ đó.” Ông ta chỉ vào một thiết bị đang lăn dọc đường nhìn như một máy hút chân không lộn ngược. “Đó là AMR, viết tắt của robot di động không người lái (autonomous mobile robot). Nó có thể mang một xe chở đầy hàng đến băng chuyền nhờ hệ thống trí thông minh nhân tạo và phần mềm ứng dụng có sẵn, hay nói cách khác, đó chính là bộ não của cỗ máy.”
Ông ta chỉ vào một thiết bị khác đang mang một bộ giá đỡ lớn. “Đó là robot nâng đỡ hàng hóa lên các giá đỡ được thiết kế đặc biệt đó. Nó di chuyển trên một hệ thống dạng lưới định sẵn để đến nơi cần đến.”
Ross chỉ vào một phần khác của trung tâm.
“Bây giờ, khi các sản phẩm được chuyển đến đó, ở trạm đóng gói. Các sản phẩm được sắp xếp vào các ô nhỏ trên các kệ bánh xe cao. Mỗi ô tương đương với một đơn đặt hàng, vì xu thế bây giờ là chuyển từ bán sỉ sang bán lẻ và các kênh phân phối đã thực sự thu hẹp. Anh mà giao nhầm hàng thì quả là một thảm họa. Sau đó, các kệ được chuyển đến các trạm đóng gói, nơi chúng được đóng gói để vận chuyển.”
Decker nói: “Bởi con người, tôi đoán vậy.”
“Robot thực sự không thể làm công việc đó. Cho đến hiện tại là chưa thể. Một thuật toán sẽ tách ra hộp có kích thước phù hợp cho mỗi đơn đặt hàng, các con lăn đẩy ra các túi đệm khí dùng cho đóng gói mặt hàng trong hộp cũng như băng để niêm phong. Sau đó, khối hàng sẽ đi xuống dây đai đến máy dán nhãn nơi được dán nhãn bưu điện. Sau đó, nó sẽ đi đến các điểm trung chuyển nơi các hộp được đưa lên xe tải. việc chất hàng giống như trò xếp hình vậy, vì mọi gói hàng phải được chất đầy nén chặt lên xe tải hết mức có thể. Việc không để lãng phí từng centimete là rất quan trọng khi quy mô vận chuyển lên đến hàng triệu gói hàng.”
“Và khâu chất hàng lên xe tải cũng do con người đảm nhiệm?”
“Đúng vậy, robot cũng không thể làm điều đó. Chưa thể.”
“Anh liên tục dùng từ đó, chưa thể .”
Ross nhìn anh. “Có một vấn đề lớn với robot. Chúng không có đôi tay như con người. Anh có thấy những cánh tay robot cố định ở đó không?”
Decker liếc nhìn nơi ông ta chỉ và thấy một hàng những cánh tay kim loại lớn đang nâng những tấm pallet khổng lồ lên các kệ cao ở phía sau cơ sở.
Ross nói, “Trông kìa, đó chính là một cách ứng dụng robot rất lý tưởng. Khuân vác những vật nặng mà con người không thể nâng lên một cách an toàn. Chỉ cần cho robot một chỉ dẫn, một chỗ để xếp đồ lên, thế là xong. Việc này không cần những cỗ máy thiết kế tinh xảo, chỉ cần sức mạnh thuần túy. Con người có thể cảm nhận mọi thứ bằng tay và làm việc trong không gian nhỏ theo những cách mà hiện nay robot không thể làm được. Con người có thể đưa ra phán đoán nhanh về việc nên dịch chuyển các thứ ra chỗ này hoặc chỗ kia chừng vài phân sao cho đảm bảo tính tối ưu. Họ cũng có thể nhận ra các sản phẩm mới chưa từng thấy trước đây và có thể xử lý chúng một cách nhanh chóng. Hiện tại, robot không thể làm điều đó một cách đáng tin cậy. nhưng cả ngành công nghiệp đang hoạt động nhờ robot. Trên thực tế, Chén Thánh trong lĩnh vực kinh doanh TTHTĐH là một thứ được gọi là cơ chế cầm nắm đáng tin cậy, là một thuật ngữ hoa mỹ mô tả quá trình khiến robot hoạt động giống con người hơn khi chúng nhặt đồ và đặt đồ vào những nơi cụ thể. Một ngày nào đó rồi sẽ giải quyết được vấn đề này với robot, vì con người ai rồi cũng sẽ ốm, trốn làm giữa giờ, đi ăn trưa, mệt mỏi và đều cần một kì nghỉ và bảo hiểm chăm sóc sức khỏe. Với robot, tất cả những thứ đó đều biến mất.”
“Vậy, anh đang nói đến tương lai nơi này sẽ chỉ có robot?”
“Các doanh nghiệp quan tâm cái cóc khô gì đến việc tạo thêm việc làm. Họ chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền. Dùng robot, anh chỉ cần một số nhân viên công nghệ để bào trì và sửa chữa chúng.”
“Nhưng nếu mọi người không có việc làm để kiếm tiền, thì ai sẽ mua tất cả những thứ trên các kệ đó?” Decker hỏi.
Ross cười toe toét. “Tôi không nghĩ lũ người giàu đã nghĩ đến đó đâu. Có khi họ lại bỏ mặc cho chính phủ tìm ra giải pháp. Cầu Chúa rủ lòng thương xót chúng ta nếu chuyện đó xảy ra.”
Decker chỉ vào một dãy cửa chạy dọc theo bức tường phía xa. “Đó là cửa từ đúng không?”
“Đúng vậy. Đó là lối vào của nhân viên. Chúng tôi gọi nhân viên của mình là ‘cộng sự’. Dù sao, như với bất kì doanh nghiệp nào, anh luôn phải đối phó với nạn trộm cắp. tất cả họ phải đi qua cửa từ và phải khám túi xách.”
“Tất cả mọi người đều phải bước qua đó?” Decker hỏi.
“Đúng vậy, bao gồm cả tôi nữa.”
“Theo tôi hiểu công việc ở đây khá là nặng nhọc và đòi hỏi sức khỏe.”
“Chúng tôi phải thực hiện khoảng bốn trăm đơn đặt hàng mỗi giây, tức là làm không ngơi tay. Thiết bị cầm tay của người chọn hàng sẽ nhận được tiếng báo bíp mỗi khi có đơn hàng. Và hệ thống sẽ chỉ dẫn người gom hàng đến kệ chứa mặt hàng đó. Và thế là quy trình bắt đầu. Các công nhân ở đây phải có khả năng nâng khoản hơn 20kg và đi lại hoặc đứng đến 12 giờ một ngày. Và kết cục là một ngày anh có thể đi bộ đến gần 25 cây số. Nhưng này, đi bộ là một bài tập thể dục tốt, phải không? Tôi cũng thực hiện các chuyến đi quanh khu xưởng của mình ở đây hàng ngày, để kiểm tra mọi thứ.” Ông nhìn đồng hồ. “Trên thực tế, trong vòng một giờ nữa, tôi sẽ làm việc đó. Tôi sẽ nói chuyện với các công nhân và họ sẽ thấy tốt hơn khi thấy ban quan lý xuất hiện. Nhưng mọi việc không chỉ toàn niềm vui và sự thư giãn. Tôi cũng có những người quản lý khác ở xưởng và nhiệm vụ của họ là đảm bảo công việc được hoàn thành. Chúng tôi kiểm soát mọi người khá gắt gao, bởi vì cấp trên rất nghiêm khắc với chúng tôi. Nếu chúng tôi không đạt chỉ tiêu là sẽ phải đi kiếm việc khác để có miếng ăn. Và nơi này lớn đến mức có thể chứa hơn 20 sân bóng, vì vậy phải đi lại rất nhiều. Đôi khi chúng tôi thậm chí còn đi xe đạp hoặc xe ba bánh để đến địa điểm nhanh hơn và kiểm tra được nhiều nơi có thể. Và với phần được xây thêm, trung tâm này sẽ còn to lớn hơn nữa. Và dù chúng tôi có hệ thống điều hòa, nhưng ở đây vẫn có thể khá nóng.”
“Chà, rõ ràng là mọi người đều muốn làm việc ở đây.”
“Lương lậu thực sự rất tốt. Một nhân viên chọn hàng mới vào sẽ có mức 10 usd một giờ, cộng với dịch vụ chăm sóc sức khỏe và gói Hưu trí tư nhân 401(k). Nếu làm đến 5 năm, anh sẽ kiếm được 16 usd một giờ. Chúng tôi trả tiền tăng ca cũng kha khá và trong những dịp lớn như Giáng sinh thì có tăng ca bắt buộc, khi đó mọi người sẽ phải làm việc từ năm mươi lăm đến bảy mươi giờ một tuần. Nhờ quãng làm thêm đó, rất nhiều người ở đây kiếm được đến 40 ngàn một năm hoặc hơn. ngày nay khoản tiền đó sẽ đưa anh tiến vào tầng lớp trung lưu, đặc biệt nếu cả hai vợ chồng đều làm việc ở đây, và chúng tôi có rất nhiều gia đình như vậy. số tiền đó thậm chí còn giúp anh trở nên giàu có nếu sống ở thị trấn này.”
“Nhưng Frank Mitchell nói với tôi rằng anh gặp khó khăn khi tìm nhân công?”
“Và anh ấy hẳn đã nói với anh lý do. Chúng tôi có khoảng một nghìn nhân viên nhưng chúng tôi luôn cần nhiều hơn thế. Và chúng tôi chắc chắn sẽ cần nhiều hơn nữa với kế hoạch mở rộng. Vấn đề là hàng trăm người nộp dơn không thể vượt qua cuộc kiểm tra chất gây nghiện. Khỉ thật, chuyện như vậy xảy ra trên khắp vùng. Từ con cái, cha mẹ, đến ông bà, tất cả đều dính vào ma túy.” Ông dừng lại. “Anh thấy đấy, thế giới của các TTHTĐH là vậy đó.”
Decker nói: “Bây giờ chúng ta hãy đến thế giới nơi Frank Mitchell đã mất mạng.”
Ross dẫn Decker đi xuống một dãy các bậc thang kim loại dẫn đến tầng chính, sau đó đi xuống một phòng chờ dài đến nơi phần mở rộng đang được xây dựng. Ông ta mở khóa một cánh cửa và họ bước vào một khu vực rộng lớn giống không gian mà họ vừa rời đi. Chỉ có điều không có người ở đây và không có sản phẩm nào trên những chiếc kệ cao chót vót.
“Thông thường sẽ có rất nhiều công nhân xây dựng ở đây, nhưng cảnh sát đã đóng cửa nơi này trong khi họ điều tra. Tôi hi vọng họ cho phép công nhân trở lại làm việc sớm. Tôi đã nhận được cuộc gọi từ ban quản lý. Họ không hài lòng về việc ngừng hoạt động. Chúng tôi chỉ có một khoảng thời gian eo hẹp để hoàn thành công trình này.”
“Cảnh sát không quan tâm đến lịch trình xây dựng.”
“Tôi biết điều đó. Tôi đang nói chuyện với ban quản lý trên điện thoại khi anh xuất hiện. Ý tôi là, tôi chắc chắn họ rất buồn lòng khi Frank chết. Không một ai đáng phải chịu những gì Frank đã trải qua, nhưng việc kinh doanh vẫn phải tiếp diễn.”
Decker nói, nhìn xung quanh. “Vậy chuyện đã xảy ra ở đâu?”
“Ở đây.”
Ross dẫn anh đến một khu vuẹc ở một bên của khu mở rộng.
Có một dãy những cánh tay robot được đặt ở đây, mặc dù các giá cao mà chúng sẽ nâng các hộp lên vẫn chưa được lắp đặt. Ở đó chỉ có những bức tường bê tông.
Và trên một đoạn tường, Decker có thể nhìn thấy những vết máu và những phần khác của xác người. Xung quanh cánh tay robot tại khu vực đó là một băng cảnh sát màu vàng.
Ross nói: “Chúng ta không nên bước qua cuộn băng đó. Tôi đoán anh cũng thừa biết điều đó,” ông ta vội vàng nói thêm.
“Cảnh sát đã khám xét khu vực này chưa?”
“Họ đến vào hôm qua và sáng sớm nay. Chụp ảnh, vẽ sơ đồ, sử dụng các công cụ đo đạc và kiểm tra dấu vân tay.”
“Những công việc khá phổ biến đối với một vụ như này.” Decker lưu ý. “Có ai kiểm tra cánh tay robot đó xem nó bị gì không?”
“Công ty lắp đặt nó đang cử một đội đến để xử lý vấn đề thật kỹ lưỡng. Chúng tôi phải làm rõ nguyên nhân chuyện này. Ý tôi là, chuyện như thế này không được phép xảy ra lần nữa. Không đời nào. Khi Frank được tìm thấy, thứ đó vẫn còn giữ chặt lấy anh ấy. Anh ấy đã bị đập mạnh vào bức tường. Cánh tay đó có thể chuyển động chậm chạp hoặc chuyển động rất nhanh với đủ lực để xé toạc đầu anh.”
“Tại sao Frank lại ở đây đêm qua.”
“Một phần công việc của anh ấy là giám sát mọi việc ở khu mở rộng. Anh ấy thường sẽ đi kiểm tra và vòng qua đây ngay trước khi tan làm. Các công nhân xây dựng sẽ đến vào lúc 7 giờ và tan ca tầm 5 giờ. Tôi đã không ở đây khi sự việc xảy ra, nhưng tôi nhận được một cuộc gọi thông báo.”
“Ai đã gọi thế?”
“Marjorie Linton. Cô ấy đang trực. Cô ấy và Frank làm việc cùng nhau. Cô ấy biết rằng anh ấy đã đi kiểm tra công việc. Khi anh không quay lại, cô đã thử gọi vào điện thoại di động của anh nhưng anh không trả lời. Sau đó cô ấy đi tìm. Và đã tìm thấy xác anh ấy.”
“Và sau đó cô ấy gọi cho anh à?”
“Đúng. Cô ấy quá hoảng loạn. Tôi là người đã gọi cảnh sát sau khi tôi khiến cô ấy bình tĩnh lại đủ để tôi có thể hiểu cô ấy đang nói gì.”
Decker nhìn vào cánh tay robot giết người. “Tức là, anh ấy ở đây để kiểm tra robot.”
“Vâng, có thể anh ấy đã làm như vậy. Frank biết các robot khác nhau hoạt động như thế nào.”
“Vậy ra nó hoạt động được?”
“Chà, đã được cấp nguồn nhưng không được bật lên. Chúng tôi, hoặc đúng hơn là công ty sản xuất, đã kiểm tra robot tại xưởng khoảng một tuần trước. Máy móc không có vấn đề gì cả.”
“Vậy làm thế nào nó giết anh ấy?”
“Đó là lý do tại sao công ty robot phải cử một nhóm đến. chúng tôi sẽ không biết gì hết cho đến khi họ thực hiện chẩn đoán.”
“Nhưng liệu họ có thể tìm ra nguyên nhân không? Có thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng không?”
Ross nhún vai. “Tôi không có chuyên môn kĩ thuật để trả lời điều đó. Tôi hi vọng câu trả lời là có, bởi vì, như tôi đã nói, chúng tôi phải đảm bảo điều này không bao giờ xảy ra nữa.”
Decker nhìn vào bức tường đẫm máu. “Chà, xảy ra một lần là quá đủ rồi.”
Họ đi ngang qua một chiếc bàn lớn trên đường trở về Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng. Decker chú ý đến tập giấy đang trải ra trên đó.
“Đó là cái gì thế?” Anh hỏi.
Ross bước tới bàn. “Bản vẽ xây dựng khu mở rộng. Cấu trúc y hệt khu vực hiện nay, chỉ khác là kích thước nhỏ hơn một nửa. Sao thế?”
Decker nhìn chằm chằm vào những bức vẽ, những khung hình cứ lướt qua trong đầu anh, cho đến khi anh nhìn thấy một bức hình, rồi chuyển sang bức thứ hai. Khi anh chập cả hai bức hình vào nhau, bộ não anh chợt lóe lên một tia sáng.
Ít nhất thì trí nhớ của anh dường như đang hoạt động ổn.
“Không có gì,” anh nói.