CHƯƠNG 34
“CÔ ẤY MUỐN CHÚNG TA LÀM GÌ CƠ?”
Decker nhìn Jamison qua bàn ăn sáng.
Cô hạ tách cà phê xuống và nói một cách ngang ngược, “Amber muốn nhờ chúng ta đến trung tâm của Frank và thu dọn đồ dùng cá nhân của Frank từ văn phòng anh ấy. Và lấy xe của anh ấy về.”
“Nhưng tôi còn vụ án...”
Cô lập tức cắt lời anh. “Decker, chị gái tôi phải sắp xếp tổ chức đám tang cho chồng chị sáng nay. Ít nhất chúng ta cũng phải phụ giúp chị ấy chứ.”
“Cháu xong rồi, dì Alex.”
Cả hai quay lại và thấy Zoe đang đứng ở ngưỡng cửa, mặc áo khoác và đôi mắt sưng húp vì khóc.
“Được rồi, cháu yêu, chúng ta sẽ sẵn sàng sau một phút. Hay cháu ra đợi ở cửa trước đi nhé!”
Zoe buồn bã liếc nhìn Decker trước khi bước đi.
Decker nhìn Jamison. “Có phải chúng ta sẽ đưa cô bé đến trường không?”
“Không, con bé đang đi cùng chúng ta.”
“Với chúng ta? Còn trường học thì sao?”
“Decker, cha con bé vừa mới qua đời. Hôm nay con bé sẽ không đi học. Nó đang học mẫu giáo. Việc con bé nghỉ học vài ngày sẽ không ảnh hưởng đến việc nó có vào được Harvard hay không.”
“Tuy nhiên, cô có nghĩ rằng để con bé đi cùng chúng ta là chuyện nên hay không? Ý tôi là, phải nhìn thấy đồ đạc của cha mình?”
“Thực sự không có cách nào khác. Amber không quen biết ai ở đây đến mức thân thiết để cảm thấy an tâm giao Zoe cho họ, đặc biệt là lúc này. Và vì hôm nay chị ấy sẽ phải bận rộn lo liệu tang lễ, chọn quan tài, hoa và một khu mộ. Anh nghĩ có nên để Zoe tiếp xúc với những chuyện đó ?”
Decker ngả người ra sau vẻ ăn năn. “Không.”
“Được rồi, uống cho xong cà phê rồi đi thôi. Tôi sẽ lái xe đưa chúng ta tới đó và anh có thể lái xe của Frank quay lại đây.”
Khi họ đến cửa trước, Zoe đưa tay ra, không phải với dì của cô mà với Decker. Với vẻ ngạc nhiên và liếc nhanh về phía Jamison rồi nhận được cái gật đầu từ cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé trong bàn tay to tướng của mình, rồi họ lên đường.
“Chúa ơi! Nơi này to thật đấy.”
Họ vừa tấp vèo bãi đậu xe của Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng Maxus thì Jamison đã thốt lên.
Nơi này thực sự rộng lớn với một bãi đậu xe đầy ắp ô tô. Ở phía sau tòa nhà, họ nhìn thấy những đội xe bán tải bốc dỡ xe kéo tại một hàng bến tàu dường như trải dài vô tận.
“Và họ đang định xây thêm,” Decker lưu ý, chỉ vào công trình xây dựng ở phía tây tòa nhà.
Jamison nhìn thấy chỗ đậu xe cách lối vào một quãng đường dài và họ đi qua cả một biển xe về phía cửa trước tòa nhà.
Zoe nói, “Đây có phải là nơi cha cháu làm việc không?”
Jamison nói, “Đúng vậy, cháu yêu. Chúng ta sẽ lấy về một số thứ của cha cháu.”
“Mẹ đã nói với cháu điều đó. Và mang cả xe của cha về nữa.”
“Đúng rồi.”
Zoe chăm chú nhìn dì của mình. “Cha cháu thực sự đã chết rồi?”
Jamison cứng người và dường như không thể trả lời nổi.
Trước khi cô kịp cất tiếng, Decker cúi xuống, bế Zoe lên tay và chỉ về phía tòa nhà. “Cháu thấy nơi này to không?”
Zoe gật đầu.
“Chà, cha cháu đã giúp điều hành toàn bộ công việc ở đây. Hãy nhìn tất cả những chiếc xr này và tất cả những người làm việc ở đây. Việc cha cháu làm là rất quan trọng. Chăm sóc tòa nhà và tất cả những người này. Tất cả đều trông cậy vào cha cháu. Và ông ấy đã làm rất tốt công việc của mình.”
Zoe đưa ngón tay cái vào miệng và mắt cô bé ngấn nước.
Decker tiếp tục, “Vì vậy, chúng ta chỉ cần vào và lấy đồ của cha, vì đồ của cha phải ở nhà với cháu và mẹ, đúng không?”
Zoe gần đầu lia lịa trong khi lo lắng mút ngón tay cái.
Decker bước tiếp với cô gái nhỏ trong vòng tay, Jamison còn mải nhìn vội vàng đuổi theo họ.
Bên trong, họ được hướng dẫn đến văn phòng của người quản lí cơ sở. Bảng tên được gắn trên tường cạnh cửa văn phòng.
“Ted Ross,” Decker đọc nhanh. “Thú ví đấy.”
Qua khe hở trên tấm rèm che cửa sổ, họ có thể thấy một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi và thắt cà vạt với mái tóc hoa râm mỏng đang ngồi sau bàn làm việc nghe điện thoại. Ba trong số các bức tường là vách thạch cao sơn trắng, nhưng bức tường phía sau được ốp bằng gỗ trang trí với các đường gờ và huy chương. Một chiếc áo thi đấu của đội bóng bầu dục Pittsburgh Steelers cùng với băng rôn “Chiếc khăn khủng khiếp” đặc trưng của đội được đóng khung treo lơ lửng trên một phần của bức tường.
“Có gì thú vị chứ? Anh quen anh ta à?” Jamison hỏi.
“Có thể tôi đã gặp qua cha của anh ta.”
Họ gõ cửa và thấy Ross nhìn lên, kết thúc cuộc gọi và băng qua phòng để mở cửa.
Ông ta nhìn Decker, rồi Zoe, và nét mặt trở nên u sầu.
“Tôi là Ted Ross. Cảm ơn vì đã đến. Chúng tôi không biết phải làm gì với...”
Ông ta dừng lại và liếc nhìn Zoe với vẻ ngập ngừng.
Jamison nói, “Chúng tôi sẵn lòng đến đây. Amber là chị gái tôi. Tôi là Alex Jamison và đây là Amos Decker.”
“Tôi nghe nói cả hai người đều làm việc cho FBI.”
“Đúng vậy.” Jamison nói. “Và đây là Zoe, con gái Frank.”
Ross đưa tay ra cho Zoe. “Xin chào, Zoe, rất vui được gặp cháu.”
Zoe gật đầu và bắt tay ông, nhưng không nói gì, vì ngón tay cái của cô bé vẫn đang cắm chặt trong miệng.
“Cha anh là Fred Ross phải không?” Decker hỏi.
Ross có vẻ ngạc nhiên. “Ừ, thì sao?”
“Tôi đã gặp ông ta vào đêm trước.”
“Xin lỗi,” Ross mím môi. “Ông ấy đúng là cổ quái.”
Decker trả lời. “Diễn đạt về tính tình ông cụ thế cũng không sai.”
“Dù sao thì, hãy để tôi chỉ cho anh xem đồ đạc ở đâu.”
Ross dẫn họ xuống một hành lang dài.
“Nơi này lớn đến mức nào?” Decker hỏi.
“Hơn một trăm nghìn mét 1 vuông,” Ross trả lời. “Và chúng tôi đang nâng cấp thêm hơn năm mươi nghìn mét vuông nữa. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là tương lai của ngành bán lẻ. Các trung tâm thương mại trên khắp đất nước đang đóng cửa và các chuỗi thương hiệu đang phá sản. Người tiêu dùng sẽ truy cập Internet để mua hàng và đây là nơi hàng hóa được phân phối.”
1. Feet là đơn vị đo chiều dài. 1 feet (foot) = 0.3048m.
Decker nói, “Tôi đoán đó là lí do tại sao những cơ sở này lại lớn như vậy.”
“Đúng rồi. Và đó thực sự là một chiến lược đôi bên cùng có lợi cho chúng tôi và các nhà cung cấp mà chúng tôi phục vụ. Chiến lược này cho phép bên họ tập trung vào sản phẩm và dịch vụ còn chúng tôi sẽ hoàn thiện và xử lý các đơn hàng. Chúng tôi thực hiện đơn hàng cho hơn mười lăm nghìn nhà cung cấp và con số này đang tiếp tục tăng. Các trung tâm hoàn thiện đơn hàng này không hề rẻ để xây dựng và vận hành. Vì vậy, các công ty muốn bán hàng trực tuyến nhưng không đủ khả năng xây dựng trung tâm phâm phối, sẽ thuê ngoài các công ty như Maxus để thực hiện chức năng đó. Chúng tôi tính không gian kệ cho các nhà cung cấp đến mức một phần hai mươi inch và chúng tôi thu trực tiếp trên doanh số mỗi lần bán hàng, nhưng đối với họ số tiền bỏ ra là xứng đáng vì những lí do tôi vừa nêu. Đây là trung tâm thứ mười của chúng tôi, và đã có kế hoạch cho mười trung tâm nữa sẽ được xây dựng gần như đồng bộ trong năm năm tới. Việc kinh doanh đang ngày một phát đạt. Thực sự cung không đủ cầu.”
Jamison nói: “Tôi thấy được lo chuyện như vậy cũng mừng.”
“Đúng vậy, nhưng nếu không biết xoay xở là sẽ bị chết ngập dưới hàng đống việc.”
Ngay khi vừa dứt lời, Ross tái mặt và liếc nhìn Zoe, nhưng cô bé dường nhe không nghe thấy ông nói. Cô bé đang bận rộn nhìn xung quanh từ chỗ ngồi cao chót vót của mình trong vòng tay Decker. Anh đã cố gắng đặt cô bé xuống, nhưng cô bé bám dính lấy anh đến mức anh phải tiếp tục bế lên.
Ross nói: “Đây rồi.”
Ông ta mở khóa một cánh cửa và để lộ ra một văn phòng có diện tích chỉ bằng một phần ba phòng của mình. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng gồm một bàn và ghế, ba tủ tài liệu kim loại dựa vào tường, và trên một bức tường khác là một tấm bảng trắng lớn có ghi các kí hiệu và danh sách.
Một chiếc máy tính kiểu dáng đẹp nằm giữa bàn làm việc.
Ross lưu ý: “Frank rất có tổ chức và năng suất.” Anh nhìn Zoe. “Cha cháu thực sự rất giỏi trong công việc của mình.”
Cô bé gật đầu nhưng không nói gì.
Ross chỉ vào một hộp carton trên bàn làm việc. “Chúng tôi đã thu thập các vật dụng cá nhân của anh ấy. Tất cả đều ở trong đó.” Ông thò tay vào túi. “Và đây là chìa khóa xe của anh ấy. Chúng tôi kéo xe của anh ấy lên gần lối vào phía trước. Đó là một chiếc Kia bốn cửa màu xanh, nhưng chắc cô đã biết rồi.”
“Cảm ơn,” Jamison nói, lấy chìa khóa đưa cho Decker.
Decker nói, “Alex, hay cô chở Zoe về trước đi. Tôi có thể chở chiếc hộp này trong xe của mình.”
“Xe của cha cháu chứ,” Zoe nói, ngón tay cái lúc này đã rời khỏi miệng.
“Đúng rồi, xe của cha cháu.” Jamison nhanh nhảu nói. “Được rồi, bọn tôi sẽ gặp anh ở nhà.”
Cô túm lấy Zoe và họ bước đi. Zoe thất vọng quay lại nhìn Decker, trước khi rẽ vào góc và khuất tầm nhìn.
Decker quay sang Ross. “Này, anh có phiền làm giúp tôi một việc không?”
“Nếu trong khả năng của tôi, chắc chắn rồi.”
“Tôi có thể xem nơi đã xảy ra mọi chuyện không?”
Ross có vẻ hơi ngạc nhiên. “Ý anh muốn nói là nơi Frank đã... đã chết á?”
“Ừ.”
“Đó là một tai nạn. Một bi kịch lẽ ra không bao giờ nên xảy ra, nhưng nó vẫn chỉ là một tai nạn.”
“Tôi có nói đây không phải là tai nạn đâu. Và tôi không đến đây để điều tra. Tôi chỉ muốn có thể trả lời Amber, nếu cô ấy có gì muốn hỏi tôi. Nhưng cô ấy không thể tự mình đến ngày hôm nay. Thêm nữa, cô ấy có một lễ tang cần thu xếp.”
“Vâng, tôi hiểu. Chuyện thật kinh khủng. Bên chúng tôi sẽ chịu chi phí đám tang và các thứ khác,” Ross nhanh chóng nói thêm.
“Thật tốt.”
“Và này, tôi biết cô ấy sẽ kiện Maxus. Chết tiệt, tôi sẽ làm thế nếu tôi là cô ấy.”
“Đó là một tuyên bố khá táo bạo đấy, xét đến việc anh còn đang làm việc cho Maxus.”
“Tôi mới làm việc cho họ kể từ khi họ bắt đầu xây dựng nơi này. Và họ thuê tôi vì tôi là một trong số ít những người quanh đây có kinh nghiệm quản lý điều hành một cơ sở lớn, và tôi cũng đã tư vấn cho họ trong giai đoạn thi công. Tôi hi vọng Amber nhận được tất cả những gì hợp pháp cho cô ấy.”
“Anh từng điều hành cơ sở nào?”
“Tôi đã ngoài sáu mươi tuổi, vì vậy tôi đã ở Thị trấn Baron vào thời hoàng kim của nó, hoặc ít nhất là một thợ mộc chuyên hoàn thiện nhà, rồi chuyển sang điều hành công ty xây dựng của riêng mình. Sau đó, tôi quản lý nhà máy giấy cuối cùng trong thị trấn. Nó không lớn như nơi này, nhưng chúng tôi có khoảng hai trăm nhân viên, nhập nguyên vật liệu, bán ra thành phẩm, và xe tải ra vào liên tục. Vì vây, điều hành nơi này là việc quá thông thuộc với tôi.”
“Vậy còn Frank Mitchell?”
“Đi theo tôi.”