← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

NẾU ĐÂY CHÍNH LÀ HIỆN TRẠNG CHUNG của nền giáo dục Hoa Kỳ, Decker nghĩ, quốc gia này đang lâm nguy.

Trường trung học Thị trấn Baron trông có vẻ đang trên bờ đập bỏ. Trên thực tế, sẽ không cần đến một đội phá dỡ để đánh sập nơi này, chỉ cần một gã to khỏe với chiếc búa tạ và sáu lon Red Bull là có thể làm tốt công việc.

Mái nhà có vài lỗ thủng, một số cửa sổ bị vỡ, và cửa trước kẹt cứng đến nỗi Decker suýt bị lệch vai vì phải giật tung nó ra.

Khi anh bước vào trường và đi đến văn phòng, anh có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc và ẩm ướt ở khắp nơi. Mặt sàn phủ linoleum trông vẫn còn nguyên sơ kể từ khi chúng được lắp đặt. Chiếc tủ cúp đặt bên ngoài văn phòng không có chiếc cúp nào bên trong.

Anh bước đến văn phòng, giới thiệu mình là ai và đến đây để làm gì. Hiệu phó, một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc bạc phơ, dáng đi cứng đờ và nét mặt u sầu, hộ tống anh đến thư viện.

Decker nhận xét: “Có vẻ như ngôi trường này từng có một thời tốt đẹp hơn hiện tại.”

“Cả thị trấn này đã từng có những tháng ngày tốt đẹp hơn bây giờ,” bà trả lời. “Không thu được thuế nghĩa là nơi này không có tiền. số học sinh đi học chỉ bằng một nửa so với trước đây. Đang có một cuộc di cư quy mô lớn trên toàn thị trấn. thực ra, nó đã và đang diễn ra trong suốt ba mươi năm qua.”

“Nhưng tình hình có thể sẽ thay đổi. Có một Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng xuất hiện. Và nơi đó cần rất nhiều năng lực.”

“Và như tôi được biết, có người đã chết ở đó.”

“Thật không may, đúng vậy.”

Bà dẫn anh vào thư viện. Trên giá đựng vài cuốn sách, và có vài chiếc máy tính hình hộp cổ kính trên bàn kim loại. Không có một học sinh nào ở đây.”

“Những cuốn kỉ yếu ở đằng kia,” bà nói, chỉ về một góc xa.

“Nếu tôi có bất kì câu hỏi nào khác, tôi có thể hỏi thủ thư được không?”

Người phụ nữ đi ra cửa và nhìn lại. “Được, nhưng đấy là nếu chúng tôi có thủ thư. Chúng tôi đã cho cô ấy nghỉ việc trong đợt cắt giảm ngân sách cuối cùng. Đất nước này có thể chi một tỷ usd cho một sân vận động, nhưng không thể bỏ dù chỉ một xu cho tương lai con em mình.”

Decker chỉ đứng đó và lúng túng nhìn bà.

Bà nói khẽ, “Nếu anh cần gì khác, đặc vụ Decker, anh có thể đến gặp tôi. Tôi rất sẵn lòng được giúp đỡ.”

“Cảm ơn.”

Bà rời đi, còn Decker đi tới chỗ đặt các cuốn kỉ yếu và xem xét các cuốn sổ ở đó. Anh lấy ra bốn cái được chụp trong những năm muốn kiểm tra, rồi ngồi vào một trong những chiếc bàn ọp ẹp, và mở ra chiếc đầu tiên. Anh đã tìm thấy những sinh viên mà anh muốn tìm trong năm thứ nhất.

John Baron Đệ tứ trông quá trẻ, lúc đó cậu ta chỉ mới chừng mười bốn tuổi. Cơ thể cậu vẫn đang trên đà phát triển thành vóc dáng cao gầy của hiện tại. Yết hầu của cậu, cùng với nụ cười toe toét, làm tâm điểm của bức ảnh. Decker lẽ ra phải ngạc nhiên khi biết rằng cậu trai Baron quý tộc đó lại được gửi đi học một trường công lập, nhưng anh cũng biết rằng cha mẹ của Baron thực sự đang trong lúc hết sức khó khăn khi con trai họ lớn lên. Giáo dục công miễn phí có thể là lựa chọn duy nhất của họ.

Decker lật các trang cho đến khi anh chuyển sang một phần chữ cái khác.

Joyce Ridge, người đã đổi tên thành Joyce Tanner sau khi kết hôn, nhìn lại anh. Cô ấy đặc biệt xinh đẹp, với mái tóc dài màu vàng và đôi mắ xanh dịu dàng.

Decker đã nhìn thấy bức ảnh khám nghiệm tử thi của cô cùng khuôn mặt bị xé toạc bởi một vụ nổ súng. Anh đã biết tên thời con gái của Tanner trong quá trình điều tra.

Anh lật thêm một số trang và biết thêm rằng Tanner và Baron từng là thành viên của hội danh dự của trường. Anh lật đến mục thể thao của cuốn kỉ yêu và thấy rằng Baron, mặc dù mới là sinh viên năm nhất, nhưng đã từng là tuyển thủ xuất phát của cả đội tuyển bóng bầu dục và bóng chày. Các chỉ số của cậu ở vị trí tiền vệ và cầu thủ ném bóng đều được liệt kê và khá là ấn tượng đối với một học sinh lớp 11.

Tanner ở trong đội tennis và cũng là một hoạt náo viên.

Decker đã xem qua kỉ yếu năm lớp 10 và lớp 11 của của hai và thấy cặp đôi lớn lên qua từng bức ảnh. Tanner được bình chọn là Hoa khôi của trường vào năm lớp 10, còn sự nghiệp thể thao của Baron đang trên đà thăng tiến chóng mặt. Khi còn học những năm đầu ở trường cấp 3, cậu đã đạt thành tích toàn diện trong cả bóng bầu dục và bóng chày.

Tiếp theo, Decker cầm cuốn kỉ yếu cuối cấp của họ và chậm rãi xem qua các trang.

Baron lúc này đã khá cao lớn, điển trai với những đường nét mạnh mẽ, mái tóc đen dày và một đôi mắ đầy mê hoặc. Một bài báo trong mục thể thao của cuốn kỉ yếu ghi lại rằng Baron đã ném bóng được gần ba nghìn thước và có đến ba mươi cú ghi bàn chạm bóng với tư cách là một tiền vệ, còn với tư cách là một vận động viên ném bóng của đội bóng chày, cậu ta quả thực bất khả chiến bại và đã có trận thắng tuyệt đối 1 duy nhất trong lịch sử trường học. Cậu là một trong hai vận động viên trung học duy nhất được vinh danh trong đội hình tiêu biểu của toàn bang trong hai môn thể thao trong năm đó, và sau đó được vinh danh là vận động viên của năm của cả khối thịnh vượng chung Pennsylvania.

1. Trận thắng tuyệt đối (Perfect game) trong bóng chày là sau 9 hiệp đội thua không có cầu thủ nào lên chiếm được gôn.

Cậu cũng đã ký một học bổng bóng chày của trường đại học, cuốn niên giám cho biết, một minh chứng cho cả năng lực thể thao cũng như học tập.

Joyce Ridge đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp. Cô gái trở nên cao ráo, vóc dáng thể thao, là đội trưởng đội quần vợt kiêm dẫn đầu đội hoạt náo viên. Tương lai của cô dường như không có giới hạn, mặc dù không đề cập đến việc cô sẽ vào đại học hay nhận học bổng.

Decker lật lại các trang về dạ hội và thấy rằng cô từng được bình chọn là nữ hoàng của buổi lễ.

Nhưng Baron lại không phải là vị vua của buổi lễ. Một thanh niên khác, tên là Bruce Merce, một đô vật và là chủ tịch của câu lạc bộ Tây Ban Nha, đã được chọn để sánh bước trên thảm đỏ cùng Joyce. Cô có vẻ không hài lòng về điều này, Decker rút ra kết luận trên khi nghiên cứu cặp đôi trong ảnh. Ở rìa bức ảnh là Baron, đã bỏ chiếc nón bảo hiểm bóng bầu dục ra. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cặp đôi với vẻ mặt cô độc đến độ khiến cả Decker vốn vô tâm còn thấy cảm động.

Decker nhìn lại những bức ảnh của các đội thể thao trong cả bốn năm. Trong mỗi trận đấu, Baron, mặc dù rõ ràng là ngôi sao của cả đội bóng bầu dục và bóng chày, đều bị gạt sang một bên. Qua kinh nghiệm bản thân, Decker biết rằng những cầu thủ giỏi nhất, đặc biệt là những cầu thủ lớn tuổi, sẽ có những vị trí nổi bật trong các bức ảnh của đội. Mọi việc vốn là phải thế.

Tuy nhiên, ngay cả trong năm cuối khi đã lập đủ loại kỉ lục, cậu vẫn đứng ở hàng sau và lệch về bên phải. Điều duy nhất khiến cậu nổi bật là việc cao hơn bất cứ ai xung quanh một cái đầu. Điều tương tự xảy ra đối với đội bóng chày, trong bức ảnh người ném bóng của một trận đấu tuyệt đối đã bị đẩy ra tận rìa của bức ảnh.

Lẽ ra cậu phải là đội trưởng của cả hai đội, Decker cảm thán.

Nhưng không.

Và Decker biết lý do tại sao, và cũng là lý do tại sao một sinh viên xuất sắc, một vận động viên trẻ tuổi không được bầu chọn là vua của buổi tiệc.

Cậu ta là người nhà Baron.

Đối với các học sinh cuối cấp, phía trên mỗi người đều có tiểu sử ngắn. Về phần Joyce, Decker được biết rằng chú cô là mục sư tại Hội thánh Baptist của Thị trấn Baron và Joyce đã dạy tại trường dòng trong đợt nghỉ hè, là nhân viên cứu hộ tại hồ bơi cộng đồng và tình nguyện dạy kèm cho học sinh năm nhất môn toán. Cô cũng thi khiêu vũ và thể hiện mong muốn làm việc với người khuyết tật. Với Baron, Decker thấy rằng anh đã thành lập một câu lạc bộ về thần thoại Hy Lạp, có thể đọc được tiếng Latinh, và thể hiện mong muốn chơi bóng chày tại các giải đấu lớn cũng như bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình vào một ngày nào đó.

Decker nghĩ rằng họ quả là những con người tài ba. Nhưng có lẽ hơi quá toàn diện. Khi anh còn học trung học, hầu hết sự tập trung của anh là cho bóng bầu dục và các cô gái.

Nhưng xét lại, Joyce đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và được nuôi dưỡng bởi dì và chú của cô. Và anh biết cuộc sống của Baron không hoàn hảo và có lẽ Joyce cũng vậy. Có lẽ họ đã cố gắng hết sức để bù đắp cho những yếu tố tiêu cực trong cuộc sống cá nhân của mình.

Tiếp theo, Decker lật đến một vài bức ảnh khác mà anh đã tìm thấy trong các cuốn kỉ yếu. Các bức ảnh ghi lại cảnh Tanner và Baron ở bên nhau. Cách họ nhìn nhau, nắm tay nhau, vai kề vai, có thể dễ dàng nhận ra đây là một đôi trẻ đang yêu nhau say đắm.

Vậy, chuyện gì đã xảy ra?

Baron đi học đại học xa còn bạn gái của anh phải ở lại đây? Và cô mặc kệ cuộc đời midnh? Để rồi cuối cùng bị sa thải khỏi cửa hàng bách hóa JC Penney. Sống trong một căn hộ tồi tàn. Bị sát hại bên cạnh một người đàn ông mà cô dường như không có mối liên hệ nào.

Decker gập cuốn sổ lại và cất lên giá.

Anh ngồi xuống và nghiền ngẫm những gì mình đã khám phá ra. Việc anh đến đây thuần túy dựa vào linh cảm có được khi xem xét qua một vài dữ kiện, trong đó dữ kiện quan trọng nhất là Tanner và Baron bằng tuổi và có lẽ đã cùng học ở một ngôi trường tại cùng một thời điểm.

Vậy ra Joyce Tanner và John Baron đã có mối liên hệ từ thời trung học. Baron đã nói dối, khi nói rằng anh ta không nhớ rõ liệu mình có biết cô ấy hay không. Tiếp theo, là câu Kinh thánh được tìm thấy trên bức tường phía sau xác của Tanner và Babbot. Điều đó có thể nào liên quan đến nền tảng tôn giáo của Tanner không? Và biểu tượng của thần Thanatos được tìm thấy trên trán của Costa có liên quan đến việc Baron đã thành lập câu lạc bộ thần thoại Hy Lạp không?

Còn có những manh mối khả dĩ khác nữa.

Michael Swanson có thể là người sống trong khu nhà phụ xập xệ của John Baron.

Ngân hàng của Bradley Costa đã từng tài trợ cho đội bóng chày thiếu nhi của Baron và người đàn ông bị sát hại đó có hẳn một bức ảnh của đội bóng, có Baron trong đó, cất trong nhà của anh ta. Và ngân hàng đang nắm giữ ngôi nhà bị thế chấp của Baron. Decker đã hỏi ngân hàng về việc liệu Costa có phụ trách việc thế chấp hay không, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Nhưng còn Toby Babbot? Liệu Baron cũng có mối liên hệ nào với ông ta không?

Nếu không, vẫn có đến ba trong số bốn người nằm trong diện quen biết anh ta. Điều này đã vượt ra ngoài phạm vi của sự trùng hợp đơn thuần, ít nhất trong tâm trí của Decker là vậy.

Vậy giờ mình phải làm gì đây?

Anh rời khỏi trường học, lê bước xuống bậc thang và đi đến chiếc xe tải của mình.

Rồi anh dừng bước.

Một chiếc Suburban xanh nhạt đậu trên phố.

Và John Baron Đệ tứ đang dựa vào thanh chắn bùn trước, hai tay khoanh trước ngực, dõi theo Decker vừa rời trường cũ của mình.