CHƯƠNG 38
BARON NÓI: “CHÁN BẮT NGƯỜI XẤU RỒI À? Đang đi xin việc nhà giáo chăng?”
Decker bước tới chỗ anh. “Không, nhưng nơi này có vẻ như cần được bàn tay con người săn sóc.”
“Cả thị trấn này cần đến điều đó.” Baron rướn người ra khỏi chiếc xe và đút tay vào túi.
Decker để ý thấy anh vẫn đang mặc chiếc quần đũi cũ, dù áo sơ mi khác và nhìn như thể mới giặt. anh đi dép dù trời khá lạnh.
“Làm sao anh biết tôi đến đây?”
Baron chỉ vào chiếc xe tải. “Tôi nhận ra nó giống chiếc xe anh dùng khi đến thăm tôi.”
“Đúng nó đấy.”
“Cuộc điều tra đến đâu rồi?” Baron hỏi.
“Vẫn đang tiếp diễn.”
“Tôi đọc thấy có một xác chết được tìm thấy tại Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng.”
“Đúng rồi. Thực ra đó là anh rể của cộng sự của tôi.”
Baron trông thực sự ngạc nhiên. “Khốn thay! Xin hãy gửi lời cho cô ấy rằng tôi rất lấy làm tiếc. Tôi quý Alex.”
“Tôi sẽ nói.” Dù trong thâm tâm Decker nghĩ rằng Baron cũng không thực sự quen thân gì với cô ấy cho lắm.
“Chuyện đã xảy ra như thế nào? Những gì tôi đọc được không thực sự rõ ràng.”
“Một vụ tai nạn. Robot đụng con người và con người đã thua.”
Baron gật đầu. “Nghe giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng dở tệ.” Anh liếc nhìn ngôi trường. “Vậy tại sao lại quan tâm đến trường Thị trấn Baron?”
“Cần kiểm tra một vài thứ. Joyce Tanner từng là học sinh ở đó.”
“Hồi đó cô ấy tên là Joyce Ridge .”
“Thật ngạc nhiên là anh biết điều đó đấy, vì anh đã nói với chúng tôi rằng anh không biết cô ta.”
Hai người nhìn nhau chằm chằm. “Để tôi đoán thử nhé,” Baron nói. “Anh đang kiểm tra xem có ai còn đang làm việc ở trường biết chúng tôi không, hoặc anh đã lướt qua cuốn kỷ yếu?”
“Là cái sau đấy.”
“Vậy việc thực tế tôi có biết cô ấy có phải là một tội không?”
“Nói dối về chuyện đó với nhân viên thực thi pháp luật trong một cuộc điều tra giết người là phạm pháp. Hành vi đó được xếp vào tội cản trở tư pháp.”
“Chắc là do tôi không thấy thông tin này có liên quan gì đến vụ việc.”
“Việc xác định có liên quan hay không là trách nhiệm của tôi, không phải của anh.” Decker đáp trả một cách sắc bén. Baron giả vờ khoanh tay cúi đầu. “Mea culpa - Tội lỗi của tôi cả , Đặc vụ Decker. Tôi sai và anh đã đúng.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Với Joyce?”
“Với cả hai người.”
Baron dựa lưng vào thanh chắn bùn xe tải và nói. “Tôi lên học đại học còn cô ấy thì không. Tôi không biết tại sao nữa. Cô ấy thực sự thông minh và tôi đã liên tục thuyết phục cô ấy đi cùng. Nhưng tôi nghĩ rằng dì và chú của cô ấy đã khiến cô cảm thấy tội lỗi đến mức phải ở lại Thị trấn Baron, kiếm việc làm và giúp đỡ họ vì họ đã nuôi dạy cô sau khi cha mẹ qua đời. Chú của cô là linh mục và không kiếm được nhiều tiền, và ông thực sự nghiêm khắc với cô. Nhưng chúng tôi vẫn quen nhau. Tôi cố gắng về thăm nhà thường xuyên nhất có thể. Chúng tôi đã lên kế hoạch để có một cuộc sống bên nhau. Sau đó cha mẹ tôi qua đời và tôi phát hiện ra mình không có lấy một xu. Tất nhiên, tôi vốn biết chúng tôi không giàu có gì. Nhưng chúng tôi vẫn sống tại dinh thự nhà Baron và cha tôi luôn nói với tôi rằng sẽ có một số tiền cho tôi, nhưng hóa ra không phải vậy. Sau đó, khi cánh tay ném bóng của tôi bị chấn thương, nhà trường đã thu hồi học bổng của tôi, thế là tôi lâm vào cảnh bế tắc. Tôi chẳng còn tâm trí nào dành cho Joyce hay bất cứ thứ gì khác nữa. Tôi hầu như còn không lo thân nổi nữa là.” Anh nhìn xuống quần áo của mình rồi nhìn vào chiếc xe tải cổ lỗ. “Và một số người hẳn sẽ dè bỉu rằng dù sao thì tôi cũng đã thất bại thảm hại ở điểm đó.”
“Tôi thấy trong cuốn kỉ yếu là cô ấy đã dạy ở trường dòng. Và rằng anh đã nghiên cứu thần thoại Hy Lạp.”
“Tôi hầu như không nhớ bất kì điều gì. Cả một bầu trời quá khứ.”
“Anh vẫn nghiên cứu thần thoại?”
“Cuộc sống thực đầy khó khăn đã chiếm hết thời gian của tôi rồi.”
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra với Joyce sau khi cô ấy tốt nghiệp ở đây?”
“Tôi đã chạy trốn khỏi cuộc đời cô ấy vì những vấn đề của riêng tôi. Khoảng bốn năm sau khi tốt nghiệp, cô ấy kết hôn với một anh chàng tên là Rick Tanner và cô đã bị sẩy thai một vài lần. Hắn là một kẻ đểu cáng, hắn bê tha rượu chè và đánh đập cô ấy. Cuối cùng họ đã li hôn. Đến lúc đó, cô ấy đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Chẳng còn tự tin, cũng chẳng còn tham vọng. Cô ấy dính vào ma túy. Cô ấy nhận một loạt công việc với mức lương thấp dần, bị thương khi làm một công việc nọ, rồi bị nghiện thuốc giảm đau như rất nhiều người khác ở nơi này.”
“Anh dường như biết rất nhiều về cô ấy. Hai người có giữ liên lạc không?”
“Chúng tôi vẫn là bạn. cuộc đời của chúng tôi không diễn ra như mong đợi. Tôi đoán đó là điều đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, đặc biệt là sau khi cô ấy li hôn.”
“Có bao giờ nghĩ đến việc quay lại với nhau không?”
Baron lắc đầu. “Nếu tôi kết hôn, tôi muốn mình có thể chu toàn cho người ấy. Tôi không có gì cả. Và cớ gì mà tôi lại khiến Joyce phải chịu đựng tất cả những thứ tệ hại mà tôi đang phải chịu? Cho cô ấy trở thành người nhà Baron ư? Đó là điều tồi tệ nhất tôi có thể làm với cô ấy. Hồi tôi ngỡ rằng mình sẽ có một số tiền, kế hoạch của tôi là chuyển đi khỏi đây và chúng tôi sẽ có một cuộc sống mà không ai bận tâm đến họ của tôi. Tôi sẽ trở thành một cầu thủ ném bóng của giải bóng lớn, và bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình. Thành công bằng nỗ lực của chính tôi. Rõ ràng là điều đó không xảy ra. Nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc.”
“Cô ấy đã bị JC Penney cho nghỉ việc vài tháng trước khi qua đời.”
“Tôi biết. Đó không phải là tương lai mà người ta có thể mong đợi của nữ hoàng dạ hội. Nhưng Joyce cũng là một thành viên của hội danh dự và cũng rất xuất sắc trong môn toán. Cô ấy không phải là bình hoa di động. Cô ấy đã có thể có một cuộc sống khác hoàn toàn. Tôi luôn hi vọng như vậy.”
“Thế còn anh? Anh không phải là vị vua của buổi lễ. Anh được bầu chọn là vận động viên xuất sắc nhất toàn tiểu bang thế mà anh thậm chí còn không phải là đội trưởng đội bóng trung học?”
“Chúng ta đang sống trong một nền dân chủ, Đặc vụ Decker ạ. Mỗi người, một phiếu bầu. Quy tắc đó là bất khả xâm phạm.”
“Nhưng điều đó là không đúng nếu chúng ta bỏ phiếu vì những lí do sai trái.”
“Chuyện đó diễn ra mỗi hai, bốn và sáu năm một lần ở đất nước này. Và tôi không quan tâm đến việc trở thành vị vua của dạ hội hay đội trưởng đội bóng. Tôi thực sự không quan tâm.”
“Nhưng anh quan tâm đến Joyce. Đó là lí do tại sao anh luôn hỗ trợ tài chính cho cô ấy suốt những năm qua?”
Baron ném cho anh một cái nhìn sắc lẹm, nhưng không nói thêm gì.
Decker tiếp tục. “Cô ấy không có việc làm, nhưng cô ấy có thể trả tiền thuê nhà. Cô ấy có một chiếc xe hơi. Cô ấy không phải chịu đói. Và anh nói rằng cô ấy nghiện thuốc giảm đau. Chi phí không phải thấp.”
“Được rồi, tôi đã cho cô ấy một số tiền.”
“Tôi tưởng rằng anh đã nói là mình không còn xu dính túi nào.”
“Tôi không có nhiều tiền. Nhưng tôi vẫn dành dụm được một khoản. Thực ra tôi không dành cả ngày để ngủ. Tôi làm việc. Tôi có một khoản thu nhập. Và tôi có những món đồ gia truyền mà tôi có thể bán những lúc cần kíp. Tôi hầu như không chi tiêu gì cho bản thân. Vì vậy, tôi có thể giúp cô ấy. Và tôi muốn như vậy.”
“Anh thật tử tế.”
“Cô ấy xứng đáng với điều đó. Trước đây cô ấy từng nghiện thuốc giảm đau. Sau này không còn nữa. Cô ấy đã cai nghiện thành công. Thật khó khăn, nhưng cô ấy đã làm được.”
“Anh cũng giúp cả chuyện đó nữa?”
“Tại sao điều đó lại quan trọng với anh?”
“Trong một cuộc điều tra, ta cần phải cố gắng hết sức để có được một bức tranh toàn cảnh đầy đủ nhất về những gì trước mắt ta. Những chi tiết nhỏ sẽ hoàn thiện bức tranh. Có nhiều loại động cơ ở đủ các cấp độ khác nhau.”
“Ý anh là động cơ cho việc giết người? Tôi không giết Joyce.”
“Có nhiều động cơ cho các lí do khác nhau.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như giúp đỡ những người nghiện khác, thậm chí cả những người buôn bán ma túy. Chẳng hạn như Michael Swanson. Anh nói rằng mình không biết anh ta, nhưng tôi khác chắc chắn rằng anh ta đang sống trong nhà vườn của anh.”
Baron trông không hề bối rối trước tiết lộ này. “Vậy hả? Tôi không biết. Đó là một khu đất lớn. Và dòng họ Baron không có hút chích gì, dù cách này hay cách khác, trong nhiều thập kỷ.”
“Vậy là anh đang nói rằng anh ta đã đến và đi cách nhà anh chừng một trăm thước mà anh không hay không biết à?”
“Anh nói rằng mình ‘khá chắc chắn’, có nghĩa là anh không có bằng chứng.”
“Anh đang khẳng định mình không nghi ngờ bất kì ai trú ngụ trong nhà vườn của mình đúng không?”
“‘Bất kì ai’ và ‘nghi ngờ’. Đó là những từ ngữ rất chung chung đại khái. Anh đang cố bắt quả tang tôi nói dối nữa có đúng không?”
“Tôi mà bắt được là anh không yên với tôi đâu.”
Baron nghiêng đầu. “Giọng điệu của anh đã trở nên nghiêm túc hơn.”
“Tôi chỉ muốn nhấn mạnh với anh rằng nhà tù Liên bang không phải là nơi anh muốn đến đâu.”
Baron suy nghĩ về điều đó trong vài giây trong khi chăm chú nhìn vào một con chim đang lơ lửng trên bầu trời nhờ một cột nhiệt 1 . “Mike Swanson là... một thằng thảm hại xét trên nhiều phương diện. Tôi có thể thông cảm cho cậu ta vì có cùng cảnh ngộ. Tôi có thể hiểu cho cậu ta. Vấn đề là, có những thằng vừa thảm hại vừa là người xấu. Rất xấu xa đấy.”
1. Cột nhiệt (Thermals) là một cột không khí dâng lên trong các cao độ nhỏ của khí quyển Trái Đất, một hình thức của dòng khí đi lên trong khí quyển. Các loài chim có sải cánh rộng như Đại bàng hay Cò vận dụng các cột nhiệt, bắt các luồng khí ấm, để có thể bay lượn trên trời mà không cần đập cánh.
“Nhưng Swanson không phải người như vậy?”
“Cậu ta là một kẻ khờ. Nhưng là một kẻ khờ tốt tính. Cậu ta có bán cần sa. Và có bán thuốc viên. Nhưng về cơ bản cậu ta vô hại.”
“Vì vậy, anh đã cho cậu ta một nơi tá túc?”
“Một hôm tôi phát hiện cậu ta ngủ say sưa ở trong nhà vườn của tôi. Đã bị đuổi khỏi nhiều chỗ, dường như cậu ta đã đạp xe đến tận khu nhà của tôi chỉ để xem có nơi nào có thể tác túc một lúc không. Cuối cùng cậu ta đã ở lại lâu hơn. Tôi không lên tiếng phản đối. Dù gì tôi cũng có thiếu thốn không gian ở đâu.”
“Chúng tôi tìm thấy cái ‘kho tàng’ của cậu ta trong nhà vườn. Không chỉ là cần sa và thuốc. Có những thứ ma túy còn mạnh hơn nhiều. Và cậu ta có một khẩu súng và một cuộn tiền mặt lớn.”
Baron dang tay. “Tôi không dung túng việc đó. Nhưng nếu tôi xua đuổi tất cả những người buôn bán ma túy quanh đây, thì tôi cũng sẽ thấy cô đơn như tôi bây giờ thôi, nói thế cho dễ hiểu.”
“Được rồi, vậy là anh có biết Swanson và Tanner, sau khi anh đã nói với tôi rằng mình không quen không biết. Còn Costa thì sao? Ông chủ ngân hàng với bức ảnh của đội bóng chày thiếu nhi của anh trong nhà anh ta?”
“Xét đến hình phạt của tội khai man và khả năng vào nhà tù Liên bang mà anh đã đề cập, tôi dám nói là tôi không biết anh ta. Những gì tôi có, tôi lưu trữ bằng tiền mặt và các công cụ chuyển nhượng khác mà tôi cất giấu tại nhà của mình.”
“Anh thấy làm vậy có khôn ngoan không?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi làm vậy đấy. Các ngân hàng đã không đối xử với tôi hoặc gia đình tôi tử tế khi chúng tôi cần giúp đỡ. Tôi không có lí do nào để giao phó cho họ số tài sản ít ỏi còn lại của mình.”
“Vậy, anh thực sự không thể nghĩ ra lí do tại sao Costa lại để bức ảnh của anh và đội của mình trong nhà anh ta?”
“Ngoài việc tự hào rằng chúng tôi đã giành chức vô địch? Không.”
“Còn Toby Babbot?”
Baron lắc đầu. “Không biết cái tên đó.”
“Một người khuyết tật. Có một tấm kim loại trong đầu do một tai nạn công nghiệp. Đã sống trong một chiếc xe kéo tồi tàn, vì ông ta không thể chi trả cho bất cứ thứ gì khác.”
“Ông ta không phải là người duy nhất ở Thị trấn Baron lầm vào tình cảnh như thế.”
“Chỗ của ông ta bị thiêu rụi trong khi Jamison và tôi ở trong đó.”
Baron mở to mắt. “Có kẻ đã cố giết hai người sao?”
“Ừ, thường thì khi phóng hỏa một căn nhà có người ở bên trong thì người ta dự định như vậy đấy.”
“Tại sao lại có người làm như vậy chứ?”
“Có khi anh lại biết đấy.”
Baron ngẫm nghĩ về việc này.
“Babbot gặp tai nạn công nghiệp khi nào?”
“Nhiều năm về trước.”
“Ở Thị trấn Baron?”
“Ừ.”
“Thật kì lạ.”
“Tại sao chứ?”
“Chúng tôi có nhà xưởng hay ngành công nghiệp gì ở đây đâu mà lại có người gặp tai nạn như vậy?”
Decker trông rất ngạc nhiên. “Đó là một điểm thú vị đó. Và anh đã cho tôi một manh mối để kiểm tra.”
“Gì thế?”
“Cách định nghĩa thuật ngữ công nghiệp của một ai đó rộng rãi đến mức nào.”