← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

“THẬT QUÁ ĐỖI KINH KHỦNG, những gì đã xảy ra với ông ấy.”

Decker đang ngồi trong tiệm cà phê. Đối diện với anh là Betsy O’Connor, đang làm hầu bàn ở đó. Cô ta cao chừng mét sáu lăm, người chắc nịch. Mái tóc màu xám cắt ngắn và một cặp kính mắt lủng lẳng trên một sợi dây xích quanh cổ. Decker nghĩ cô phải gần 50 tuổi chứ không phải ngoài 40.

Anh bỏ một ít đường vào tách cà phê của mình và nói, “Vậy là cô đã sống với ông ta vài năm?”

“Đúng. Ý tôi là, đó hoàn toàn là tình bạn trong sáng,” cô vội vàng nói thêm. “Chồng tôi là một kẻ thích bạo hành tôi mỗi khi cuộc đời hắn xảy ra chuyện không như ý. Tôi đã hẹn hò với một vài chàng trai sau khi li hôn và thấy bọn họ cũng không khác gì chồng cũ. Vì vậy, tôi đã phát chán với đàn ông, ít nhất là trong tương lai gần.”

“Nhưng Babbot thì khác?”

“Này, Toby có những vấn đề của mình, nhưng về cơ bản, anh ấy là một người tốt nhưng vướng phải một cuộc đời tồi tệ. Đó là lí do tại sao chúng tôi sống cùng nhau. Chúng tôi phải làm vậy. Không thì chúng tôi kiếm chẳng đủ ăn.”

“Hai người quen nhau như thế nào?”

O’Connor trông hơi xấu hổ. “Tại một buổi cai nghiện tập trung. Cả hai chúng tôi đều đang giải quyết vấn đề với thuốc giảm đau và cố gắng cân bằng cuộc sống trở lại. Cả hai chúng tôi đều có việc làm, nhưng công việc trả lương không đủ sống. Tuy nhiên, cùng nhau, chúng tôi xoay xở đủ để sống trong một ngôi nhà nhỏ.”

“Tôi được biết rằng ông ấy gặp tai nạn. Bị thương ở đầu đúng không?”

“Đúng rồi. Tại công trường, khi họ đang xây dựng Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng. Đó là khoảng thời gian khó khắn đối với anh ấy. lúc đầu, công ty tỏ ra rất thiện chí, nhưng sau đó họ khó chịu và cắt đứt với anh ấy.”

“Tôi hiểu là do khi đó ông ấy có nồng độ cồn trong người?” Decker nói.

“Chỉ là dựng chuyện thôi. Toby đã không uống một giọt rượu trong nhiều năm. Có uống giọt nào tôi sẽ biết ngay. Tôi sống cùng với anh ấy khi tất cả những chuyện đó diễn ra. Anh ấy đã rất cố gắng để có được một cuộc sống bình thường.”

“Nhưng ông ấy không bao giờ bình thường trở lại được?”

“Không. Anh ấy đã cố gắng nhưng không thể giữ được công việc. Và tôi đã cố gắng lo liệu cho cả hai, nhưng cuối cùng thì tiền lương của tôi không đủ chi trả các khoản thanh toán. Vì vậy, chúng tôi phải chuyển ra ngoài. Tôi đã rất buồn. Tôi thực sự thích nơi đó. Đó là nơi đầu tiên tôi thực sự xem là nhà sau khi li hôn.”

“Chúng tôi tìm thấy khá nhiều thuốc kê theo đơn trong xe kéo của ông ấy. Tất cả đều là thuốc giảm đau.”

“Chà, anh ấy đã phải chịu rất nhiều đau đớn vì chấn thương của mình.”

“Tôi hiểu rằng bây giờ cô đang sống với một số người khác trong một căn hộ?”

O’Connor cúi mặt và dùng ngón tay khuấy li cà phê. “Đúng, giống như hồi anh còn ở độ tuổi đôi mươi. Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Đây không phải là tương lai mà tôi đã vạch ra cho giai đoạn này của đời mình, nhưng cuộc đời mà. Công việc này chỉ trả lương tối thiểu và không có phúc lợi. Tôi còn làm một công việc bán thời gian khác nữa sau khi tan ca ở đây, nhưng mức lương của cả hai việc cộng lại đều không thực sự đủ để trang trải cuộc sống.”

“Cô đã bao giờ thử xin việc tại Maxus chưa?”

“Tôi và mọi người khác trong thị trấn đều đã thử. Họ tuyển dụng rất nhiều người và hiện tại đó là điều duy nhất đáng kể tại thị trấn này. Nhưng tôi không thể vượt qua các yêu cầu thể chất. Anh phải mang vác những vật nặng và phải đi bộ, hoặc đúng hơn là chạy mới kịp, những quãng đường cực kì dài. Tôi có lẽ sẽ phải dọn đi nơi khác. Tôi đã kiệt sức với nơi này. Tôi cần một khởi đầu mới.”

“Babbot đã sống trong một chiếc xe kéo sau khi không còn ở chung với cô. Đã bao giờ cô đến thăm ông ấy ở đó chưa?”

O’Connor gật đầu. “Vài lần. Tôi mang cho anh ấy ít đồ ăn tôi nấu. Cho anh vài usd. Tôi cảm thấy tồi tệ vì anh ấy phải sống trong chiếc xe kéo đó. Nó thậm chí không có điện và nước sinh hoạt.”

“Có người đã thiêu rụi chiếc xe kéo?”

O’Connor có vẻ hoảng hốt. “Gì cơ?”

“Trong khi cộng sự của tôi và tôi ở trong đó.”

“Chúa ơi!”

Decker lôi ra tờ giấy kẻ ô vuông mà anh đã vạch các nét bút lên.

“Cô đã bao giờ nhìn thấy thứ này khi đến thăm Babbot chưa?”

Cô xem xét trang giấy. “Không, đây là gì?”

“Về cơ bản đó là bản vẽ khu trung tâm đó.”

“Tại sao Toby lại có thứ này?”

“Tôi đã hi vọng cô biết gì đó. Ông ấy có bao giờ đề cập đến công việc ở trung tâm không?”

“Trước khi bị thương, anh ấy có vẻ thích công việc xây dựng. Việc trả lương khá cao và anh ấy không phải khuân vác đồ đạc. Anh ấy lái xe nâng và các thiết bị hạng nặng khác. Có thể tờ giấy này liên quan đến công việc anh ấy đã làm ở đó.”

“Nhưng tôi không biết tại sao ông ấy lại cất công sao chép các bản vẽ xây dựng trên tấm giấy này. Ông có nói gì về trung tâm đó sau khi bị thương không?”

“Không nhiều cho đến khi họ quay lưng lại với anh ấy. Sau đó anh ấy tức giận.”

“Tức giận đến mức nào?”

“Chà, vì bây giờ anh ấy đã mất rồi, nên tôi nghĩ nói ra không thành vấn đề. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ trả thù.”

“Như thế nào?”

“Anh ấy chưa bao giờ nói rõ cả.” Cô dừng lại. “Anh không nghĩ rằng anh ấy định, ôi, tôi không biết nữa, có thể là đánh bom nơi đó? Đó có phải là lí do anh ấy sao chép những bức vẽ đó không?”

“Trước khi gặp chấn thương đó, thì không. Nhưng sau đó, anh ấy đã thay đổi. Chấn thương đầu có thể làm con người ta thay đổi đấy, anh biết chứ?”

“Đúng vậy, tôi đã từng nghe qua chuyện như vậy rồi,” Decker nói nhàn nhạt. “Vì vậy, cô nghĩ rằng chấn thương đó khiến ông ấy bạo lực hơn?”

“Tôi không muốn nghĩ như vậy. Anh ấy không bao giờ như vậy khi ở bên tôi. Nhưng tôi đoán là có thể. Họ thực sự đã làm hỏng anh ấy.”

“Có cái tên nào cụ thể không?”

“Chủ yếu là các luật sư của công ty. Toby không có tiền để thuê bất cứ ai, vì vậy anh ấy đã tự mình xử lí tất cả. Đó là một việc rất phiền toái, tôi có thể khẳng định với anh điều đó. Đám luật sư cũng lắm trò lắm.”

“Không ai muộn tự nguyện nhận vụ này ư?”

“Toby nói rằng không có nhiều luật sư còn lại trong thị trấn, và không ai trong số họ muốn làm xấu mặt ông chủ lớn nhất thị trấn.”

Decker gật đầu. “Ông ấy có bao giờ đề cập đến Joyce Tanner, Michael Swanson, hoặc Bradley Costa không?”

“Không bao giờ. Nhưng chẳng phải Joyce Tanner là tên của người phụ nữ được tìm thấy cùng với anh ấy sao?”

“Đúng vậy.”

O’Connor nhún vai. “Chà, anh ấy chưa bao giờ nhắc về cô ta với tôi.”

“Còn John Baron thì sao?”

Cô cau mày. “Anh ta sống trong căn biệt thự trên đồi.”

“Ừ. Mặc dù tôi đã lên đó và tôi sẽ không gọi nó là biệt thự đâu.”

“Chà, vẫn xịn hơn nhiều những gì tôi có.”

“Nhưng Babbot có bao giờ đề cập đến John Baron không?” Decker hỏi.

“Như tôi có thể nhớ thì không. Tôi không sinh ra ở vùng này, nhưng Baron không được quý mến cho lắm, đúng không?”

“Không nhiều lắm.”

O’Connor nói, “Tôi đã nghe một số người nói rằng anh ta giàu sụ. Rằng anh ta có nhiều tiền được cất giấu trên đó.”

“Thế tại sao anh ta phải sống như một kẻ ăn xin?”

“Đấy, tôi cũng không bao giờ hiểu được điều đó.”

“Có một câu Kinh thánh được viết trên tường căn phòng nơi tìm thấy xác Babbot.”

O’Connor tỏ vẻ tò mò. “Báo chí cũng có nhắc đến việc đó.”

“Điều đó có gợi ra ý tưởng nào cho cô không? Babbot có theo tôn giáo nào không?”

“Toby chưa bao giờ đi nhà thờ, theo như tôi được biết.”

“Vậy cô không nhớ được gì khác ư?”

Cô suy nghĩ một lúc. “Chắc là không. Toby là một người tốt, nhưng do thời thế nên thành ra vậy. Tôi đoán rất nhiều người chúng ta ai cũng vậy. Nhưng cuối cùng thì, cuộc sống của chúng ta là do ta quyết định, đúng chứ? Khi đưa ra những quyết định sai lầm, ta không thể đổ lỗi cho người khác về những quyết định đó.”

“Chắc là thế rồi.” Decker đứng dậy rời đi.

“Anh Decker, anh có nghĩ rằng mình có thể tìm ra kẻ đã giết Toby, và những người khác không?”

“Đó là những gì tôi đang cố gắng làm.”

“Anh ấy không đáng phải chết như vậy.”

“Tôi thực sự không nghĩ có ai lại đáng phải chết như vậy.”