← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

VẬY LÀ LINH CẢM CỦA MÌNH HOÀN TOÀN ĐÚNG.

Decker đang ở trong căn bếp của nhà Mitchell, nhìn chăm chú xuống báo cáo về tai nạn dẫn đến tấm kim loại chèn trong đầu của Toby Babbot.

Khi tai nạn “công nghiệp” đó xảy ra, ông ta đang làm việc trong đội thi công Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng của Maxus. Khi đó ông ta đang lái một chiếc xe nâng và va chạm với một thiết bị hạng nặng khác. Babbot không đeo dây an toàn và đã bị văng ra khỏi xe nâng, dẫn đến chấn thương ở đầu.

Hộp sọ bị nứt.

Ông có bảo hiểm y tế nhờ công việc của mình, vì vậy các hóa đơn y tế của ông đều được thanh toán. Nhưng dường như người ta phát hiện ra nồng độ cồn trong máu của ông vào thời điểm xảy ra tai nạn. Vì vậy, bất kì vụ kiện nào mà ông có thể để đơn chống lại công ty đều không khả thi. Tuy nhiên, từ phía công ty đã cố gắng giảm thiểu tối đa rủi ro của mình, bởi vì họ đã cho phép ông ở lại khối văn phòng trong vài tháng trước khi cho nghỉ việc.

Decker nghe thấy tiếng cửa trước mở. Một lúc sau, Amber xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Trông cô nhợt nhạt và run rẩy đến nỗi Decker không biết làm thế nào cô có thể đứng thẳng được.

“Anh có biết Zoe ở đâu không?” Cô hỏi.

“Alex đưa cô bé đi làm một số việc lặt vặt.”

Cô gật đầu. “Anh thế nào rồi?”

Decker có vẻ xấu hổ vì cô phải lo lắng cho anh vào thời điểm như thế này.

“Tôi ổn. Tôi có thể, ừm, giúp gì cho cô không?”

“Không đâu, Tôi... tôi không cần bất cứ thứ gì. Cảm ơn vì anh đã đến đó lấy xe hơi và các vật dụng cá nhân của Frank.”

“Thực sự không có gì đâu, Amber. Chúng tôi sẵn lòng giúp cô điều đó.”

Môi cô run run, “Tôi đã mua cho Frank một chiếc quan tài rất đẹp.”

Decker cảm thấy da mình lạnh ngắt. Anh muốn đứng dậy và dành cho người phụ nữ một cái ôm cảm thông. Nhưng thứ gì đó trong đầu đã ngăn anh làm điều đó.

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, Amber nói nhẹ nhàng, “Tôi phải đi nằm một chút.”

Tất cả những gì Decker có thể làm là gật đầu.

Anh nghe tiếng cô bước trên hành lang về phía phòng ngủ trên tầng một.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô.

Tiếp theo, anh nghe thấy tiếng gì đó chạm sàn.

Giày dép.

Và sau đó là tiếng rít của khăn trải giường.

Amber nằm phịch xuống giường.

Và sau đó là những tiếng nức nở dễ dàng truyền khắp căn bếp.

Không thể chịu đựng được tiếng khóc của người phụ nữ đang chịu tang. Decker nhanh chóng đứng dậy và đi ra hiên phía sau, nơi bắt đầu của tất cả mọi chuyện.

Anh cảm thấy toàn thân run lên. Những gì Amber đang trải qua là những gì anh đã từng trải qua. Và việc chứng kiến một người mất người thân vì cái chết đau đớn đã mang tất cả những kí ức đó tràn về.

Mày không được hồi tưởng lại nữa, Decker. Mày chẳng làm được tích sự gì nếu cứ nhớ lại khoảnh khắc ấy .

Anh buộc mình phải tập trung vào ngôi nhà phía sau.

Tia lửa điện. Ngọn lửa. Việc phát hiện ra các thi thể. Những việc sau đó.

Anh ngồi trên ghế ngoài trời và tiếp tục nhìn chằm chằm vào nơi này, ngay cả khi suy nghĩ của anh đã hướng sang các khía cạnh khác của cuộc điều tra. Và sau đó anh nghĩ đến một vấn đề đặc biệt đáng lo ngại.

Nếu Babbot bị giết vì một lí do nào đó có liên quan đến Maxus, vậy còn Frank Mitchell thì sao?

Vụ tai nạn thực ra không phải là tai nạn sao?

Sau cho cùng, nếu ta có thể lập trình robot làm việc này, thì ta cũng có thể lập trình nó làm việc khác chứ.

Nhưng tại sao lại giết Frank Mitchell? Động cơ là gì?

Anh rút điện thoại ra và gọi cho Todd Milligan, một thành viên trong đội của mình ở FBI. Anh yêu cầu Milligan kiểm tra bất cứ thứ gì anh ta có thể tìm thấy về Tập đoàn Maxus.

Milligan hiểu rõ Decker đủ để không hỏi thêm bất kì câu hỏi nào. Anh chỉ đơn giản nói, “Làm ngay đây.”

Decker cất điện thoại đi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nơi thi thể của hai đặc vụ DEA bị vứt lại. Họ đã bị giết ở nơi khác, điều đó giờ đã rõ, nhưng Decker không biết tại sao lại làm thế. Hay tại sao ngôi nhà đó lại được chọn làm nơi giấu xác.

Anh nhắm mắt lại và để trí nhớ của mình hồi tưởng lại lần đầu tiên anh gặp Frank Mitchell.

Họ đang ngồi trong phòng khách sau khi Frank đi làm về. Frank hiển nhiên thấy không thoải mái vì hai vụ giết người diễn ra gần như kề sát sân sau nhà mình. Anh ấy tò mò về những vụ giết người, nhưng đó cũng là điều bình thường. Nếu anh ấy không thấy tò mò thì mới là bất thường.

Sau đó Decker chuyển sang hình ảnh khác.

Đó là một bức ảnh. Của một đội bóng chày thiếu nhi.

Một bức hình ẩn chứa nhiều thứ hơn vẻ ngoài của nó.

Anh gặp Jamison trên đường ra ngoài. Cô đang nắm tay Zoe khi cả hai tiến vào từ cửa trước. Trên tay cô là một túi hàng mua ở tiệm tạp hóa.

“Anh đi đâu thế?” Cô hỏi.

“Chỉ quay lại đó để kiểm tra một số thứ thôi.”

“Mọi chuyện diễn tiến sao rồi?”

“Vẫn đang diễn tiến.”

“Đừng có làm gì quá...” Cô dừng lại và liếc nhìn Zoe. “Anh biết đấy.”

“Tôi hiểu.”

Khi anh vội vã đi, Zoe gọi thao anh, ‘Chú Amos, chú sẽ trở lại, phải không?”

Decker dừng bước và từ từ quay lại, “Chú sẽ trở lại, Zoe. Chú hứa.”

Anh lái xe đến căn hộ của Bradley Costa và sử dụng chìa khóa Lassiter đưa cho để tự vào nhà.

Anh bước ngay tới bức ảnh trên kệ.

John Baron đang mỉm cười nhìn lại anh.

Các cậu bé trông cũng rất vui. Sau khi giành chức vô địch bang thì hiểm nhiên phải như vậy rồi.

Câu hỏi cứ ám ảnh Decker mãi kể từ khi phát hiện ra Bradley Costa là:

Tại sao một nhân viên ngân hàng trẻ và độc thân lại rời thành phố New York và đến nơi này? Decker đã luôn cho rằng sức cám dỗ của “quả táo lớn” 1 là hơn hẳn Thị trấn Baron về mọi mặt, nhất là đối với một thanh niên dư dả tiền bạc.

1. Quả táo lớn (Big Apple) là biệt danh của thành phố New York, Mỹ. Năm 1920, một phóng viên nổi tiếng nghe thấy một số người trông chuồng ngựa người Mỹ gốc Phi ở New Orleans dùng tiếng lóng gọi New York là “quả táo lớn”, ông này bắt đầu sử dụng cách gọi này trong các bài báo của mình. Biệt danh này dần biến mất, mãi đến những năm 1970, người ta mới bắt đầu phổ biến cách gọi này cho chiến dịch quảng bá du lịch cho thành phố.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh và lướt mắt qua khung ảnh.

Tại sao mình lại không kiểm tra thứ hiển nhiên nhất chứ? Anh nghĩ. Nhẽ ra anh nên làm chuyện này từ trước. Anh cầm bức ảnh lên, xoay nó lại và mở tung các chốt kim loại nhỏ giữ phía sau khung.

Anh nhấc lên tấm bìa cứng và bức ảnh ra.

“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm.

Có một cái tên và một địa chỉ được viết ở đó.

“Stanley Nottingham,” anh đọc tắt.

Bên dưới tên là một địa chỉ ở thành phố New York.

Decker nhét tấm ảnh vào áo khoác.

Stanley Nottingham ở thành phố New York là ai, và tại sao Costa lại ghi thông tin này ở mặt sau của bức ảnh đội bóng chày thiếu nhi chứ?

Anh gửi một tin nhắn cho Todd Milligan yêu cầu đặc vụ FBI dò xét thêm thông tin này cho anh. Nếu Decker cần phải đến New York để nói chuyện với Nottingham, anh sẽ làm vậy. Người đàn ông này có thể giải thích tại sao Bradley Costa lại đến Thị trấn Baron. Và thông tin đó có thể dẫn đến một đầu mối khác.

Và sau đó tình tiết vụ án có thể bắt đầu trở nên hợp lí.

Các cuộc điều tra tội phạm thường liên quan đến những chi tiết vụn vặt chồng chất lên nhau, cho đến khi chi tiết này khớp liền, hoặc đôi khi là mâu thuẫn, với một chi tiết khác. Dù là trường hợp nào, nó đều có thể dẫn bạn đi đúng hướng.

Và Decker rất cần một cái gì đó để đi đúng hướng.

Anh rời căn hộ, quay trở lại xe tải của mình và đạp ga hướng tới điểm đến tiếp theo.

Betsy O’Connor, bạn cùng phòng gần nhất của Toby Babbot.