CHƯƠNG 44
“TRỜI ĐẤT ƠI ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ? Sao lại đóng gói đồ đạc?”
Jamison đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ Decker trong khi anh nhét một số quần áo và túi đựng đồ vệ sinh cá nhân vào túi vải thô của mình.
“Tôi phải đi chỗ này chút việc.”
“Đi đâu chứ? Quay lại D.C. à?”
“Không, New Jersey? Tại sao?”
Cô trố mắt. “New Jersey? Tại sao?”
“Tôi có một manh mối. Khá tốt. Mới thu được ngay gần đây. Từ Cindi Riley.”
Cô nhìn anh đầy hoài nghi. “Decker, đám tang của Frank là ngày mốt. và anh muốn rời đi? Còn rất nhiều việc phải làm.”
“Tôi sẽ quay lại kịp lúc. Tôi đi ngay đây. Tôi sẽ đến đó vào sáng sớm, làm việc của mình và trở lại muộn nhất vào chiều muộn ngày mai.”
“Nhưng các chị tôi đang ở đây. Và cha mẹ và anh chị em của Frank sẽ đến đây vào sáng mai. Tôi nghĩ anh có thể đón cha mẹ anh ấy ở bến xe. Và một trong những chị gái của anh ấy nữa, cô ấy đang đến bằng tàu hỏa. Những người khác đang trực tiếp lái xe đến đây.”
Decker dừng việc đóng gói. “Tôi chắc rằng chị em của cô sẽ cáng đáng được. Và mong cô thông cảm, tôi sẽ phải lái chiếc xe thuê này đi.”
“Chờ một chút, anh định lái xe đến tận New Jersey hả?”
“Đó thực sự là cách duy nhất. Tôi đã xem xét các chuyến bay. Chuyến đầu tiên bay khỏi Pittsburgh vào lúc 10 giờ sáng mai và thậm chí không phải chuyến bay thẳng. Tôi phải trung chuyển qua tận Charlotte, cô có tin nổi không. Và không có lịch trình tàu nào cũng như dịch vụ xe bus nào hoạt động. Cách nhanh nhất là tự lái xe. Tôi có thể đến nơi đó trong vòng chưa đầy bảy tiếng.”
“Được rồi, nhưng anh có nhận ra bây giờ là mấy giờ không? Chính xác thì anh định ngủ khi nào?”
“Tôi ổn. Adrenaline đang đầy tràn trong não và tôi sẽ kịp chợp mắt một chút khi đến đó.”
“Decker, làm vậy không thông minh đâu.”
“Tôi phải đi, Alex. Tối nay tôi đã phát hiện ra một điều cần được kiểm tra ngay.”
Cô ngồi xuống giường. “Anh nói rằng mình đã có manh mối nhờ Cindi Riley. Gì thế?”
Anh kể với cô về Stanley và Nigel Nottingham, về việc tìm thấy tên và địa chỉ ở mặt sau của bức ảnh trong căn hộ của Costa.
Anh đưa bức ảnh cho cô và cô xem qua.
“Vậy theo tôi hiểu - Nigel Nottingham này là quản gia của Baron Đệ nhất ư?”
“Ừ. Và tôi cược Stanley là, tôi không biết, cháu trai hay gì đó của ông ta. Đó là lý do tại sao Todd không tìm thấy mối liên hệ nào vơi Thị trấn Baron. Anh ta chỉ tìm kiếm đến tầm cha mẹ của Stanley Nottingham. Ông ta sống trong cùng một tòa nhà với Bradley Costa ở New York. Họ là hàng xóm của nhau.”
Cô đưa lại bức ảnh. “Vậy, chính xác thì giả thiết của anh là gì?”
“Rằng Stanley Nottingham đã nói với Costa điều gì đó về Baron lẫn thị trấn này, một điều đã khiến anh ta rời bỏ quê nhà mình ở Manhattan và đến đây. Riley kể rằng Costa nói với cô ấy anh ta đến Thị trấn Baron để theo đuổi giấc mơ của mình, điều này khiến tôi thực sự tò mò. Chà, tôi hi vọng Nottingham có thể cho tôi biết giấc mơ đó là gì.”
Jamison xoa trán, nét mặt mệt mỏi.
“Được rồi, tôi có thể thấy điều đó quan trọng như thế nào đối với cuộc điều tra. Nhưng không thể đợi đến sau đám tang được sao?”
“Stanley Nottingham đã cao tuổi và mới chuyển đến viện dưỡng lão. Làm sao tôi biết chắc ngày mai ông ta sẽ không qua đời chứ? Và nếu ông ta chết mất, thì manh mối duy nhất mà tôi có cũng đi tong.”
Cô cáu kỉnh, “Lúc nào cũng là vì vụ án , đúng không? Luôn được ưu tiên hơn tất cả mọi thứ. Bất chấp tất cả.”
Decker ngừng đóng gói và nhìn cô ấy. “Không phải như vậy đâu, Alex.”
“Luôn luôn là như vậy, Decker.”
“Nhưng chuyện này quan trọng mà.”
Cô đứng dậy và đi ra cửa.
“Thế nào cũng được. Tôi sẽ lo liệu hết mọi việc ở đây.”
“Alex, tôi sẽ trở lại. Tôi hứa.”
“Ừ,” cô nói một cách lơ đãng. “Chà, chúc anh tìm được thứ anh muốn tìm.”
Decker chộp lấy áo khoác ngoài trên ghế. Khi anh quay lại, cô đã biến mất. Anh nghe thấy tiếng đóng cửa ở đâu đó trong nhà. Anh kéo khóa túi vải thô của mình và quàng qua vai. Anh lặng lẽ đi xuống cầu thang.
Ngồi ở bậc thang cuối cùng là Zoe, đang ôm một chú mèo nhồi bông.
Cô bé ngước nhìn anh và ánh mắt cô bé dừng lại tại chiếc túi vải thô của anh. “Chú đang đi đâu đó, chú Amos?”
Phản xạ đầu tiên của Decker thôi thúc anh lao qua cô bé và đi thẳng đến New Jersey mà không cần giải thích gì thêm.
Nhưng sau khi nhìn vẻ mặt thất thần của cô bé, phản xạ thứ hai trong anh buộc anh đặt túi xuống và ngồi cạnh cô bé.
“Đúng vậy, Zoe. Nhưng chú sẽ trở lại. Cháu thấy đó, chú phải đi kiểm tra vài thứ ở New Jersey. Cháu đã từng đến New Jersey chưa?”
Cô bé lắc đầu. “Ở đó có đẹp không?”
“Có đấy.”
“Chú phải làm gì ở đó?”
“Nói chuyện với một người. Một ông già.”
“Về chuyện gì?”
“Ông ấy biết một người sống ở đây, trong thị trấn. Vì vậy, chú chỉ muốn hỏi ông ấy một số câu hỏi về người đó.”
“Đó có phải người tốt không?”
“Chà, chú chưa bao giờ gặp ông ấy, nhưng chú chắc chắn sẽ ổn thôi.” Anh dừng lại và quan sát cô bé. “Bây giờ cháu thế nào rồi?”
Cô bé ôm chặt con mèo của mình hơn. “Tang lễ của cha là vào ngày mốt.”
“Ừ, chú biết,” anh nói khẽ.
“Mọi người sẽ chôn cha xuống đất. Mẹ bảo thế.”
“Chú sẽ kịp quay lại để đi cùng cháu.”
“Chú hứa chứ?”
“Chú hứa.”
Nét mặt cô bé trở nên lo lắng. “Chú Amos ơi, chú có nghĩ là sẽ thấy lạnh không? Cha cháu ấy? Chú này, sau khi mẹ nói với cháu rằng cha sẽ được chôn dưới đất, cháu lấy một cái thìa lớn từ bếp, đi ra sân sau và đào một cái hố. Rồi cháu đặt tay vào đó. Ở dưới đó lạnh lắm. Và cha không thích lạnh đâu. Cha hay rút vào trong chăn với cháu lắm. Cháu cũng không thích lạnh.”
Tưởng tượng đến hình ảnh minh họa cho lời kể của mình, cô bé rùng mình.
Decker dựa vào lan can ngay khi anh cảm thấy lồng ngực của mình thắt lại và cổ họng nghẹn đi.
“Chú biết cái chăn của cháu không có tên rồi, nhưng chú mèo thì sao?”
“Tên cậu ấy là Felix. Dì Alex đã tặng nó cho cháu khi lên năm.”
“Sao cháu nghĩ ra cái tên đó thể?”
“Đó là tên con chó của cha khi cha còn nhỏ. Cháu nghĩ nếu mình đặt tên cho con mèo của mình là Felix, cha sẽ không quá thương nhớ nó nữa.”
“Cháu thật tử tế, Zoe ạ.”
Mặt cô bé nhăn lại và đôi mắt ứa đầy nước mắt. “Cháu muốn có cha ở đây.”
“Chú biết. Và chú biết cha cháu cũng muốn có mặt ở đây, hơn bất cứ điều gì. Ông ấy không bao giờ muốn rời xa cháu.”
Zoe dựa vào chân anh và anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Họ ngồi im lặng trong giây lát.
“Cháu có nhớ chú đã kể cháu nghe về con gái mình không?”
“Chị Molly.”
“Đúng vậy, Molly. Chà, chú không thực sự nói với cháu sự thật về cô bé.”
“Ý chú là chú đã nói dối?” Zoe nói, ngồi dậy, mắt mở to và nhìn anh.
“Không, không hẳn. Chú chỉ không kể hết... mọi điều. Thực tế làm con gái chú... Con gái chú... đã qua đời ngay trước khi tròn mười tuổi.”
“Chị ấy bị ốm à?”
“Không, con bé... con bé gặp tai nạn.”
“Như cha cháu ạ?”
“Đúng rồi. Dù sao thì, bọn chú đã tổ chức tang lễ cho chị và chú cũng phải chôn cất chị ấy. Nhưng chú luôn quay lại thăm con chú, cháu biết không, để kiểm tra. Khi chú đến đó, chú có thể... chú có thể cảm nhận rằng chị ấy không thấy lạnh lẽo. Cháu có thể làm điều đó với những người cháu yêu thương. Vì vây, chú nghĩ rằng khi cháu và mẹ đi thăm cha, cháu cũng có thể cảm nhận được điều đó. Và khi ở đó, cháu sẽ thực sự khiến mọi thứ trở nên ấm áp, bởi cha cháu biết rằng cháu đang ở bên ông. Rằng những người yêu quý ông đang ở ngay bên đó. Cháu hiểu không?”
Cô bé chậm rãi gật đầu, mắt nhìn anh. “Cháu có thể nói chuyện với cha khi đến thăm không?”
“Cháu hoàn toàn có thể. Lúc này đây, cha sẽ không trả lời cháu như trước đây. Nhưng chú cam đoan với cháu rằng, cháu sẽ cảm thấy điều gì đó ngay tại đây.”
Anh chạm vào giữa ngực mình. “Và điều đó có nghĩa là cha đang trả lời cháu đấy. Và nó đến ngay đó, đến ngay trái tim cháu. Bởi vì... đó là nơi cháu sẽ luôn lưu giữ kỉ niệm với cha từ bây giờ. Và mãi mãi về sau. Được chứ?”
Cô bé gật đầu, nghiêng người và ôm lấy bắp chân to của anh.
“Cháu sẽ gặp chú khi chú quay lại, chú Amos.”
“Cháu có thể gọi chú là Amos thôi.”
“Được rồi, Amos.”
Decker nhấc túi vải lên và rời đi.
Anh không nhìn thấy Jamison đang đứng ở đầu cầu thang.
Cô đã nghe thấy toàn bộ cuộc trao đổi và khẽ khàng thổn thức trong khi phải bám vào lan can để giữ vững bản thân mình.
Khi Zoe bắt đầu đi lên cầu thang, cô bé nhìn thấy dì và chạy đến vòng tay ôm lấy cô. Khi thấy Jamison tiếp tục run rẩy, Zoe nói, “Dì Alex, dì có sao không? Dì buồn à?”
Jamison vuốt tóc cháu gái.
Với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô cố gắng nói, “Dì không sao đâu, Zoe. Bây giờ dì thực sự không sao rồi.”