CHƯƠNG 45
VÀO LÚC 9 GIỜ SÁNG, báo thức trên điện thoại Decker đổ chuông.
Anh ngồi dậy từ ghế lái chiếc xe thuê, ngáp dài và nhìn ngó xung quanh.
Anh đến viện dưỡng lão vào khoảng sáu giờ sáng, đậu xe trên phố, và có giấc ngủ ngắn chừng vài tiếng. Anh lái xe đến một cửa hàng McDonald’s gần đó, rửa ráy và thay quần áo mới trong phòng tắm. Anh ăn một chiếc sandwich và uống một tách cà phê cho bữa sáng.
Anh lái xe trở lại Trại dưỡng lão Glenmont và bước vào trong.
Tiền sảnh rộng lớn và có vẻ thu hút, có ánh sáng mặt trời chiếu vào qua nhiều cửa sổ. Toàn bộ nơi này trông khá mới. Khu vực tiếp khách nhìn thoải mái với ghế bành, bàn tiếp tân lớn bằng gỗ bóng và giấy dán tường với thiết kế hoa lá nhẹ nhàng.
Một thiếu nữ nhìn hết sức tháo vát đang ngồi ở quầy lễ tân. Cô nhìn lên khi Decker đến gần.
“Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Anh rút thẻ ngành và huy hiệu của mình ra và giơ lên. “FBI đây. Tôi cần nói chuyện với một trong những bệnh nhân của cô.”
“Chúng tôi gọi họ là người cư trú ,” cô nói, nhìn vào huy hiệu của anh. “Tôi có thể hỏi là vì chuyện gì không?”
“Tôi đang điều tra về một vụ giết người hàng loạt ở Pennsylvania. Chúng tôi nhận thấy rằng một trong những người cư trú ở chỗ cô, Stanley Nottingham, có thể quen biết một trong số những nạn nhân khi anh ta còn sống ở New York.”
“Tôi nghĩ mình cần phải hỏi ý kiến cấp trên.”
“Cô cứ làm những gì cần phải làm, nhưng đừng để tôi đợi lâu. Tôi đang vội.”
Cô vội vã rời đi và quay lại chưa đầy một phút sau đó cùng một người đàn ông cao, mập mạp với mái tóc đen dày. Anh ta mang một bộ đồ họa tiết sọc cùng vẻ mặt quan trọng.
“Tôi là Roger Crandall, giám đốc điều hành ở đây. Có vấn đề gì thế?”
Decker giải thích lí do tại sao anh ở đây.
“Chẳng phải anh cần có trát tòa hay giấy tờ gì đó tương tự à?” Crandall hỏi.
“Không, tôi không cần. Ông Nottingham không phải nghi can hay đối tượng tình nghi. Nhưng ông ta có thể là một nhân chứng trong một cuộc điều tra giết người. Và tôi có đầy đủ quyền hạn để nói chuyện với ông ta.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ phải gọi luật sư của công ty về việc này. Anh có thể quay lại vào lần khác không?”
Đáp lại, Decker lấy ra cuốn sổ của mình. “Chữ Crandall với hai chữ ‘l’ đúng không? Tôi từng thấy họ đó được đánh vần với một chữ ‘l’ và chỉ muốn chắc chắn hơn.”
“Hai chữ ‘l’. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
“Sếp của tôi tại FBI hay nổi đóa mỗi khi có người viết sai tên trong lệnh bắt giữ.”
Crandall lùi lại một bước. “Lệnh bắt giữ? Bắt tôi sao?” Anh nói thêm. “Vì đâu?”
“Chà, anh đang cản trở tư pháp, chẳng phải sao?”
“Tôi không tin mình có tội đó.”
“Tôi đã nói với anh rằng người cư trú của anh không phải là đối tượng tình nghi hay nghi phạm. Ông ta không phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng ông có thể là một nhân chứng. Và anh sẽ được biết rằng FBI có quyền nói chuyện với nhân chứng bất cứ lúc nào. Nhưng nếu anh không cho phép tôi làm như vậy, thì anh đang phạm tội cấp độ Liên bang, nhân tiện, là tội có mức án tối thiểu 5 năm trong nhà tù Liên bang.” Anh nhìn vào trang phục đẹp đẽ của anh chàng. “Và nếu anh quan tâm, anh nhìn đẹp hơn hẳn trong bộ trang phục này so với khi khoác lên mình bộ áo liền quần màu cam đấy.”
Crandall ngơ ngác nhìn Decker một lúc lâu rồi nói, “Tôi sẽ đích thân đưa anh đến gặp ông Nottingham.”
Decker khoa trường xé trang giấy có tên Crandall trên đó ra khỏi sổ ghi chép của mình, cuộn lại và ném nó vào sọt rác gần đó.
“Cảm ơn vì sự hợp tác của anh.”
Khi bước xuống hành lang, Decker nói, “Anh có gì kể thêm với tôi về Nottingham không? Tôi biết là ông ta mới chuyển đến gần đây.”
Crandall gật đầu. “Đúng rồi. Thường thì gia đình và người thân sẽ đưa ra quyết định đưa người nhà đến đây. Tất cả chúng ta đều già đi và rồi sẽ không thể tự chăm sóc bản thân mình, đôi khi thật khó để thừa nhận điều đó. Nhưng ông Nottingham thì khác. Ông không có người thân nào, nhưng quyết định không thể sống một mình được nữa. Vì vậy, ông tự mình đến đây.”
“Làm sao ông ta biết về nơi này?”
“Chúng tôi đón rất nhiều người đến từ New York. Chúng tôi ngay bên kia biên giới bang, vì vậy nếu họ có gia đình thì cũng rất tiện cho người nhà ghé thăm.”
“Tôi được biết là ông ta làm trong ngành thời trang.”
“Đúng vậy. Ông ấy đã làm việc cho một số hãng thời trang lớn. Ông ấy rất tử tế. Có vẻ là dân trí thức.”
“Sức khỏe của ông ta thế nào?”
“Chúng tôi thực sự không thể tiết lộ những thông tin như vậy, nhưng tôi có thể nói với anh rằng ông ấy có những loại vấn đề mà độ tuổi ấy thường gặp phải.”
“Được rồi, nhưng ý tôi là ông ta còn minh mẫn không?”
“Ồ, vâng, không có vấn đề gì về mặt ấy. Ít nhất hiện tại là chưa?”
Họ dừng lại ở một cánh cửa. Cái tên STANLEY NOTTINGHAM được viết trên một tờ giấy và được lắp vào một giá đỡ bằng đồng vặn vào cửa.
“Chà, chúng ta đến rồi.”
Crandall gõ cửa. “Ông Nottingham? Stanley, tôi có thể vào không? Crandall đây.”
Stanley Nottingham đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Ông cao và to lớn, với một lọn tóc trắng bao quanh đầu. Ông đeo một cặp kính đen dày. Ông đang mặc thứ trông giống như bộ đồ ngủ bằng lụa chấm bi.
Một bình oxy được đặt ở góc.
Trên tường là những bức ảnh đen trắng đóng khung lớn của nhiều người mẫu khác nhau đang trên sàn catwalk.
“Stanley, đây là –” Crandall dừng lại và nói với Decker, “Tôi xin lỗi, anh có thể nhắc lại tên mình không?”
“Tôi là Amos Decker, ông Nottingham. Tôi làm việc cho FBI.”
Nottingham đang ngồi thụp trong ghế và trông vô cùng chán nản, ngay lập tức ngồi thẳng dậy. Ông trông rất vui mừng trước chuyến viếng thăm bất ngờ này và vỗ tay vào nhau.
“FBI hả?” Ông cười ngoác miệng. “Thật thú vị!”
Decker liếc nhìn Crandall. “Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện từ đây, xin cảm ơn.”
Crandall có vẻ khó chịu trước câu nói này, nhưng gật đầu cụt lủn và rời đi.
Tuy nhiên, anh ta vẫn để cửa mở.
Decker đi tới đóng cửa lại rồi quay trở lại Nottingham.
“Cảm ơn vì đã tiếp đón tôi.”
“Tôi đã gặp qua anh chưa nhỉ?”
“Chưa.” Anh nhìn vào những bức ảnh dàn trải trên các bức tường. “Vậy, ông từng làm trong ngành thời trang?”
“Trong khoảng năm mươi năm. Tôi đã làm việc cho tất cả những nhãn hiệu lớn. Dior, Versace, Valentino, Calvin, Tommy. Và biết bao hãng khác nữa.”
“Ông làm công việc gì?”
Đáp lại, Nottingham dùng tay quét qua một loạt tất cả các bức ảnh. “Tôi là nhiếp ảnh gia. Một trong người xuất sắc nhất, kể cả khi tôi nhận xét khách quan. Tôi đã bay cùng Valentino trên chuyên cơ phản lực cá nhân của ông ta. Giorgio có tên tôi trên phím quay số nhanh. Hubert de Givenchy là một người bạn thân thiết. Audrey Hepburn. Elizabeth Taylor. Jackie O. Tôi đã chụp ảnh tất cả bọn họ. Đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi.” Người đàn ông này như đang tỏa sáng rạng rõ mặc dù đang nhắm mắt. Khi ông mở mắt ra và nhìn xung quanh căn phòng nhỏ xíu của mình, vẻ hạnh phúc đó lại nhạt dần đi.
Ông nói, “Nhưng hiển nhiên cậu đến đây không phải để hỏi ta về những chuyện này.”
Decker kéo lấy một chiếc ghế còn lại duy nhất trong phòng và nói, “Bradley Costa?”
Nottingham mặt mày vẹo vọ. “Ồ, Brad, vâng, tất nhiên rồi.” Sau đó, ông có vẻ bối rối. “Cậu ta đang gặp rắc rối với FBI à?”
“Không. Tôi chỉ đang lần theo một số manh mối liên quan đến vụ án. Anh ta là hàng xóm của ông ở New York?”
“Đúng vậy. Cậu ta mua một căn hộ cùng tòa nhà với tôi ở SoHo. Tôi đã sống ở đó hàng chục năm. Tôi gần như đã dìu dắt cậu ta vậy. Cậu là một người dễ mến. Rất đẹp trai. Có thể trở thành người mẫu, thật lòng là vậy. Và thông minh. Cậu ta rất thành công. Làm việc ở phố Wall.”
“Và sau đó anh ta chuyển đi?”
“Đúng, đúng là nó đã chuyển đi. Điều đó diễn ra rất đột ngột. Tôi hơi bị tổn thương, nói thật. Nó thậm chí còn chẳng nói lời chia tay. Hôm nay còn đấy, mai đã đi rồi.”
“Trong gia phả nhà ông có cụ nào tên Nigel Nottingham không?”
Ông già mỉm cười. “Đúng. Người quản gia. Ông là ông cố của tôi. Làm việc ở một nơi kinh khủng được gọi là, ừm, tôi không thể nhớ ra ngay bây giờ, nhưng ông đã phục vụ tối tăm mặt mũi cho một kẻ cực kì keo kiệt ở đó.”
“John Baron. Nơi đó được gọi là Thị trấn Baron.”
Nottingham búng tay. “Đúng vậy. Ở đâu ấy nhỉ, Ohio à?”
“Pennsylvania.”
Nottingham buồn bã nhìn Decker. “Chỉ trong năm ngoái, trí nhớ của tôi, thứ vốn rất sắc bén, dường như đã rời bỏ tôi. Đó là một lí do tôi đến đây. Tôi... quên đi nhiều thứ. Và tôi không muốn tòa nhà của mình bị thiêu rụi do sự lẩm cẩm của bản thân.”
“Không có gì phải tiếc nuối cả. Ông đang làm tốt. Costa có quan tâm đến gia đình Baron không?”
Nottingham lại vặn vẹo cả người một lần nữa. “Chà, giờ khi nghĩ lại, chuyện xảy ra trong một bữa tiệc tối mà tôi đã tổ chức cách đây vài năm. Tôi nhớ vì khi đó tôi vừa được trao giải thưởng của ngành thời trang. Đó là kiểu giải thưởng trao cho bất kì ai có thâm niên trong ngành như tôi vậy,” ông nói thêm với nụ cười thẹn thùng.
“Chuyện gì đã xảy ra ở bữa tiệc tối đó?”
“Chà, chuyện này xảy ra sau bữa tối, trong khi chúng tôi đang dùng rượu vang Port trong căn phòng nhỏ để chụp ảnh của tôi. Brad nhặt một bức ảnh trên bàn và hỏi tôi về nó. Đó là ảnh chụp cụ Nigel. Tôi đã kể cho cậu ta nghe tất cả về ông ấy, hoặc ít nhất là những gì cha và ông tôi đã nói với tôi. Cụ Nigel sinh ra ở Surrey, Anh quốc, cách đây rất lâu và sau đó nhập cư vào Hoa Kì. Tôi không rõ việc gì đưa đẩy ông đến Thị trấn Baron. Nhưng ông đã trở thành quản gia của Baron. Con trai ông, Samuel, tức ông tôi, rời Thị trấn Baron khi còn trẻ và chuyển đến ngoại ô New York, nơi cha tôi được sinh ra. Cha mẹ tôi chuyển đến Brooklyn sau khi họ kết hôn và tôi sinh ra ở nơi đó.”
“Vậy là không ai trong gia đình ông muốn ở lại Thị trấn Baron?”
“Ôi, không đâu, lạy Chúa. Theo những gì tôi nhớ qua những chuyện kể lại, thì mảnh đất tồi tàn ấy có các mỏ than lẫn nhà máy bẩn thỉu và những con người phải làm việc đến chết. Ông tôi thực ra đã nói với tôi rằng ông rời đi vì căm ghét nơi đó. Muốn biến đi càng sớm càng tốt. Và ông đã làm thế. Cảm ơn Chúa vì điều đo. Tôi không tin mình sẽ có được sự nghiệp như hiện nay nếu sinh ra và lớn lên ở đó.”
“Còn ông Nigel thì sao?”
Nottingham suy nghĩ một lúc, gõ nhẹ vào tay ghế bằng những ngón tay dài của mình. “Đúng rôi. Tôi nhớ ra rồi. Ông đã ở lại với gia đình Baron đến khi qua đời.” Ông dừng lại. “Trên thực tế, tôi nhớ ông tôi đã nói với tôi rằng ông đã trở về dự đám tang của cụ Nigel. Nó thực sự rất buồn cười.”
“Có gì buồn cười chứ? Chắc chắn không phải đám tang của ông cố ông?”
“Ôi không. Chuyện buồn cười là ông cố tôi đã qua đời vào đúng ngày mà ông Baron qua đời. Cái người đã dựng nên cả thị trấn và đặt tên cho nó theo tên của chính mình.”
“Họ chết trong cùng một ngày? Tôi không biết điều đó.”
“Đúng. Có vẻ như họ còn bằng tuổi nhau. Là chủ và tớ cho đến ngày cuối cùng trong cuộc đời của cả hai người. Xuống mồ rồi thì tước hiệu hay việc ai có nhiều gia sản hơn cũng không còn nghĩa lí gì nữa, đúng không?”
“Ông có ngạc nhiên không khi biết Brad Costa chuyển đến Thị trấn Baron?”
Nottingham ngồi phịch xuống ghế. “Ôi Chúa ơi! Chắc anh đang nói đùa!”
“Không, tôi nghiêm túc. Trên thực tế, anh ta đã bị sát hại ở đó.”
Ngay sau khi nói xong, Decker nhận ra đó là một sai lầm. Nottingham bắt đầu khó thở. Ông thở hổn hển, ôm lấy ngực và chỉ vào một thứ gì đó. Cuối cùng, Decker nhận ra đó là gì.
Bình chứa khí oxy.
Anh nhanh chóng kéo bánh xe chiếc bình oxy lại và giúp Nottingham lấy ông thông mũi một cách chính xác. Ông già hít thở sâu và từ từ bình tĩnh lại.
Decker ngồi lại, thở phào. “Tôi xin lỗi, ông Nottingham, tôi không nên đột ngột cho ông hay tin dữ.”
Nottingham hít thở thêm vài hơi sâu nữa trong khi xua xua tay gạt đi lời xin lỗi. Ông chậm rãi nói: “Tôi bị bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính. Mẹ kiếp, do thuốc lá cả. Chứng này còn kéo theo cả rối loạn lo âu nữa.”
“Từ phản ứng của ông, tôi hiểu rằng ông không hề biết Costa chuyển đến Thị trấn Baron? Hay về việc anh ta đã chết?”
Nottingham lắc đầu. “Không biết gì hết. nó qua đời như thế nào? Anh nói nó đã bị giết hại sao? Thật kinh khủng!”
“Các chi tiết về cái chết không đáng kể cho lắm và tôi không muốn làm ông thấy khó chịu một lần nữa. Nhưng anh ta đã bị sát hại và tôi đang cố gắng tìm ra nguyên do.”
“Chúa ơi, Brad tội nghiệp.”
“Ông có biết tại sao anh ta lại đánh đổi một chỗ ở SoHo và một công việc ở Phố Wall để chọn Thị trấn Baron không?”
Nottingham từ từ rút ống thông ra khỏi mũi và đặt nó sang một bên.
“Khoảng một tuần sau khi tôi nói với Brad về cụ Nigel và gia tộc Baron, cậu ta quay lại và hỏi tôi thêm vài câu.”
“Những câu hỏi gì?”
“Trước tiên anh phải hiểu một chút về chuyện được lưu truyền trong gia đình từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
“Chuyện được lưu truyền trong gia đình ư? Của nhà Nottingham hay nhà Baron?”
“Cả hai nhà, thực sự đấy. Ông tôi đã kể cho tôi nghe khi tôi chỉ là một đứa trẻ. Anh thấy đấy, Baron Đệ nhất, người đã khai sinh ra thị trấn và bao thứ khác, như tôi đã nói với anh là một tên già khốn nạn. Ông tôi lớn lên trong khu gia nhân ở đó. Ông căm ghét nơi đó. Và dù chỉ có một vài lần chạm trán với ngài Baron Đệ nhất, ông đã biết rõ đó là một người tồi tệ.”
“Nếu ông ta tồi tệ như vậy, tại sao ông Nigel lại bám lấy chỗ đó mãi?” Decker hỏi.
“Câu hỏi hay đây. Tuy nhiên, theo những gì tôi được biết thì ông Baron không thực sự đối xử tệ với cụ Nigel. Ngược lại, ông cố tôi dường nhe được đối xử khá bình đẳng.”
“Nghe có vẻ kì lạ, đối xử với quản gia một cách bình đẳng.”
“Cụ Nigel bằng tuổi ông Baron và bắt đầu làm việc cho ông ta trước khi ông ta xây dựng cái dinh thự to đùng trên đồi. Tôi chỉ được nhìn thấy nơi đó qua tranh ảnh. Quả là một chốn quái đản.”
“Tôi đã từng ở đó. Nó đã xuống cấp nhiều. Nhưng ông đang nói về chuyện được lưu truyền trong gia đình mà?”
“Khi ông Baron chết, tôi không chắc có ai khác trong gia đình ông ta quan tâm đến chuyện làm lụng kiếm sống hay không?”
“Họ chỉ muốn vét sạch túi ông già?”
“Đúng. Và điều đó dẫn trực tiếp đến chuyện lưu truyền của hai gia đình đây. Baron là một lão già ky bo, ông ta yêu tiền, và không muốn để mất một xu nào, nếu có thể. Ông ta trả lương cho công nhân của mình thấp như không và không bao giờ đóng góp một xu cho tổ chức từ thiện. Ông ta giàu có ngoài sức tưởng tượng của bất kì ai và dường như thế vẫn là chưa đủ đối với ông ta.”
Decker nhận xét: “Nghe quả là một đại gia giàu nứt vách thật.”
‘Dù sao thì, ông ta cũng không đánh giá cao các con trai của mình, những người sẽ tiếp tục điều hành công việc kinh doanh. Như tôi đã nói, mấy đứa con không quan tâm đến chuyện đó. Từ những gì tôi được nghe, họ thích tiêu tiền hơn là kiếm tiền.”
Decker nói: “Đó là lí do tại sao cuối cùng gia đình ấy lâm vào cảnhnghefo khó.”
“Vậy hả? Chà, chà. Và bây giờ đến phần thú vị. Một phần trong chuyện lưu truyền trong gia đình tôi là trước khi chết, ông Baron đã giấu một phần tài sản ở đâu đó tại nhà mình. Đó thực sự là cả một kho tàng.”
“Giấu ở đâu?”
“Tôi không biết. đồ trang sức, tiền xu quý hiếm. Tiền mặt. Thương phiếu. Cổ phiếu. Trái phiếu. Nói chung là một phần rất lớn tài sản của ông ta. Có vẻ như ông ta không muốn gia đình mình có được nó.”
“Và ông đã nói với Costa điều này?”
Nottingham gật đầu. “Nó quan tâm, có thể nói là quan tâm thái quá, và hỏi tôi một tràng những câu hỏi. Tôi thậm chí còn cho nó xem một số bức thư cũ mà ông nội và cha tôi đã viết cho tôi. Tôi cũng có những lá thư mà cụ Nigel đã viết cho ông tôi.”
“Trong các bức thư, có manh mối nào về việc ông ta có thể đã giấu nó ở đâu không?”
“Không, ít nhất theo tôi đọc được là vậy. Ông nội và cha tôi đã suy đoán về điều đó, nhưng họ vẫn không biết được. Và ngay cả khi họ có biết, thì có hề gì? Họ không có quyền sở hữu đất đai nhà Baron. Họ không có cách nào vào được địa phận nhà đó để mà tìm kiếm.”
“Nhưng hẳn là gia đình Baron sẽ đi tìm kho báu chứ?”
“Tôi nghĩ vậy. và nếu họ trở nên nghèo khó và nghĩ rằng có thể có cả một gia tài đang nằm dưới chân mình? Vâng, là tôi thì tôi sẽ tìm kiếm ngay. Tôi chắc rằng nếu ông tôi biết về khả năng có một khối tài sản được cất giấu, thì hậu duệ của ông Baron cũng phải biết.”
“Tôi nghĩ họ đã thử tìm rồi.”
“Làm sao anh biết điều đó?”
Decker suy nghĩ về mấy cái lỗ hổng trên các bức tường ở dinh thự Baron. “Chỉ là vài chuyện tôi đã thấy.”
Nottingham nhỏm dậy một chút trên ghế. “Anh có nghĩ rằng Brad đến Thị trấn Baron để tìm kho báu không?”
“Tôi không thể nghĩ ra lí do nào khác khiến anh ta từ bỏ cuộc sống ở New York và chuyển đến đó. Ông có nghĩ rằng anh ta đã tự mình điều tra trước khi rời New York không?”
“Có thể, mà chắc là đúng đấy. Bởi vì chúng tôi trò chuyện rất nhiều về chủ đề này, và mỗi lần nói chuyện Brad dường như lại biết thêm vài điều về Baron mà tôi còn chưa nói với cậu ta. Vì vậy, có thể cậu ta đã tự mình nghiên cứu.” Nottingham đột nhiên trông kinh hoàng. “Vậy là, tôi đã kể chuyện này với cậu ta và cậu ta đã đến đó. TÔI... Tôi chính là lí do khiến cậu ta mất mạng.”
“Không, không phải đâu.” Decker nói giọng quả quyết. “Mọi người đưa ra lựa chọn của riêng mình, và họ phải sống với kết quả từ chính lựa chọn đó.”
“Tôi chắc là anh nói đúng,” Nottingham nói giọng ngờ vực.
“Ông có tình cờ giữ bất kì bức thư nào đã cho Costa xem không?”
“Có đấy. Không phải trong phòng của tôi, nhưng có một tủ để đồ ở đây, nơi tôi giữ những vật có giá trị của mình. Các lá thư nằm trong một tập tài liệu trong tủ khóa đó.”
“Tôi có thể sao chép và cất lại bản gốc vào tủ khóa.”
“Tốt thôi.”
“Cảm ơn ông đã dành thời gian, ông đã giúp ích rất nhiều.” Decker đưa cho Nottingham một tấm thẻ. “Nếu ông nghĩ ra điều gì đó khác, hãy gọi cho tôi.”
“Tất nhiên. Và khi xong việc, liệu anh có thể cho tôi biết kết cục của mọi chuyện ra sao không?”
“Tôi sẽ kể.” Decker nhìn những bức ảnh trên tường. “Ông thực sự là một nhiếp ảnh gia đại tài.”
Nottingham ngước nhìn lên từ tấm thẻ và nói, “Cảm ơn anh. Anh sẽ làm gì bây giờ?”
“Làm tròn bổn phận của tôi,” Decker trả lời.